Chap 18

Thoắt cái đã được 1 năm trôi qua, 1 năm vắng vợ, 1 năm vắng mẹ, 1 năm Bom chưa đặt chân về nhà dẫu lấy 1 lần. Nếu gia đình có đoàn tụ cũng chỉ là ở căn hộ bé bé ở Mỹ được vài 3 ngày là nhiều nhưng có mấy lần đâu, chỉ tranh thủ vào dịp lễ. Minzy nhớ Bom đến phát điên rồi, dạo này làm việc không còn tập trung nữa cũng chẳng muốn làm gì cả. Dù ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện nhưng không bao giờ đủ khỏa lấp nỗi nhớ. Sinh lý lại đang có vấn đề mà cũng không hẳn thế, đây là chuyện bình thường theo luân lý tự nhiên. Vấn đề ''bị ăn chay'' đã gây nhức nhối trong Minzy rất rất nhiều ngày, 1 năm rồi vợ chồng không có ''gần gũi''. Lúc nào sang Mỹ cũng phải đem theo thằng bé Bin mà sang đó nó có chịu nằm riêng đâu, cứ bám tịt lấy Bom thôi. Chính vì đã chạm đến mức giới hạn chịu đựng nên dạo này trong người luôn thấy khó chịu, nhớ Bom ngày một nhiều hơn. 



- Unnie, hay chị đừng đi làm nữa, cứ ở nhà đưa đón bọn nhỏ là được rồi.

Minzy làm về muộn nhưng Dara vẫn chờ cơm, cô cho hai đứa nhỏ ăn trước rồi chờ Minzy về mới cùng ăn. Dara không sợ Minzy bỏ bữa nữa vì bây giờ dù về sớm hay muộn Minzy cũng về nhà ăn tối, cô chỉ sợ nó ăn một mình sẽ buồn. Mới đầu Minzy không đồng ý như vậy nhưng dần dần cũng thuận theo, hơn nữa còn thích điều đó. Có người ăn cùng sẽ bớt đơn độc ít nhất lúc đó Minzy có thể ngừng nghĩ về Bom. 

- Chỉ khi nào làm việc quá sức hoặc bị kích động mạnh bệnh của chị mới tái phát thôi chứ đâu có gì quá nghiêm trọng. Chị mà ở nhà thì ai nuôi chị?

Dara buông câu bông đùa, gắp thêm thức ăn vào bát cho Minzy. 

- Lee Chaerin không nuôi được chị thì về đây em nuôi, đâu có gì quá nghiêm trọng. - Minzy nhái lại cách nói của Dara.

- Thôi đừng đùa nữa!

- Này, em nghiêm túc đó nha~ 

- Đùa dai!

Dara tống luôn miếng thịt vào miệng Minzy để nó đỡ lắm lời. Cứ mở miệng ra là 1 câu trêu đùa 2 câu trêu đùa, sớm muộn gì cũng soán ngôi hâm hấp của Lee Chaerin. Minzy chỉ nhìn Dara cười khoái chí, con người này thật biết cách làm người khác vui vẻ. 

Đêm đó Minzy lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Xong xuôi, nó gọi điện cho Bom tính nói chuyện với cô một chút rồi đi ngủ vì bây giờ cũng 1h rồi nhưng Bom không nghe, gọi vài ba cuộc nữa cũng không thấy nhấc máy. Minzy nhanh chóng thấy bực vì độ này nhạy cảm, chỉ để lại một tin nhắn rồi ôm gối ngủ.

Suốt buổi sáng hôm sau, Bom không hồi âm, máy đã tắt hoàn toàn. Minzy không muốn quản thúc đến nỗi phải gọi cho thư kí của Bom thế này đâu nhưng vì nó lo cho cô, chưa bao giờ cô thế này cả. Tiếc là thư kí nói cô đã đi gặp đối tác còn điện thoại vì sao tắt máy thì không biết. Minzy nghĩ linh tinh một hồi rồi cũng thôi, ít nhất nó biết cô vẫn ổn. 

Tối hôm đó, Minzy đi gặp đối tác nên về muộn, trong người cũng hơi nhiều cồn. Chắc vì vẫn hơi khó chịu về chuyện của Bom nên hôm nay nó phá lệ, uống quá chén với đối tác. Minzy vào đến nhà, quăng luôn chiếc cặp lên sofa mà chẳng cần biết chiếc cặp đáng thương đó bay đến chỗ nào tiếp theo. Minzy lại gần tủ rượu lấy thêm 2 chai Chivas Regal 38 lên tầng thượng uống. Nhớ và giận chính là cảm giác của Minzy lúc này.

Tối hôm nay khác tối mọi hôm, Dara không chờ Minzy về ăn cơm nữa vì cô bị sốt, cô lên giường nằm nghỉ. Đáng lẽ Minzy đi gặp đối tác sẽ gọi về cắt cơm nhưng vì mải mê trong cơn say nên không gọi đến một cuộc phiền lụy Dara nghỉ cũng không yên, cứ thấp thỏm ngóng nó về. Quá 11h Dara mò xuống nhà xem thử quả nhiên Minzy không hề đụng đũa nhưng xe đã trong gara. Dara thấy cặp của Minzy nằm đơn độc trên nền đất, tủ rượu mở ra quên chưa đóng, không do dự cô lên thẳng tầng thượng. Minzy như thế này ngàn đời chỉ vì một lí do đó là người con gái mang tên Park Bom. Dara không hỏi han cũng chẳng lên tiếng, lẳng lặng ngồi xuống cạnh Minzy cầm chai Chivas chưa mở uống. Miệng chai chỉ mới chạm đến miệng Minzy đã giằng ra.

- Yah, chị là đồ ngốc hay sao, chị đang ốm đấy với lại bệnh của chị không nên uống đâu.

Dara vẫn im lặng giựt lại chai rượu, lần này mấy giọt rượu chỉ vừa mới chui vào cổ họng Minzy bật dậy cầm chai rượu ném ra xa, tiếng ''choang'' nghe rõ mồn một, cát, rượu và thủy tinh trộn với nhau tạo ra một vùng loang nổ. Minzy trừng mắt quát:

- PARK SANDARA!! Chị cứ thế này em không biết ăn nói với Chaerin thế nào đâu! 

Ai cũng biết Minzy đang giận dữ, ánh mắt này luôn luôn khiến Gong Bin cụp đuôi, Park Bom tuy vẻ ngoài muốn đối đầu nhưng trong lòng đã vài phần e sợ. Dara thì không, cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt Minzy không e ngại, ánh mắt tiều tụy của kẻ bị ốm kia đã khiến ngọn lửa trong Minzy dần dần tắt. Dara cất giọng không quá cao cũng không quá trầm, chỉ biết đó là câu nói chứa nhiều cảm xúc không thể diễn tả thành lời. 

- Để chị uống với em, một chút thôi!

Dara biết vì lo nên mới giận dữ nhưng càng giận Minzy chỉ càng làm mình trở nên đáng thương. Trong nhà chỉ có hai người lớn, Dara không muốn Minzy tự khép mình đơn độc như vậy. Hơn nữa Minzy đã uống quá nhiều, mùi rượu rất nồng nặc, nó định uống hết chỗ này rồi nằm xuống chờ tử thần đến đón luôn sao?

Minzy như khủng long được cảm hóa, ngồi xuống đưa chai mình đang uống dở cho Dara. Tửu lượng của cô gái nhỏ này đâu có cao, đang ốm mà rượu lại nặng nên không ngoài dự đoán uống xong hụm thứ 3 đã dựa lên vai Minzy mà ngủ. Minzy đặt chai rượu rỗng xuống, đã cảm nhận rõ sự quay cuồng của trái đất, nó bế Dara xuống nhà vì người cô đang nóng ran hết cả. 

Mỗi bước đi là một sự khó khăn, Minzy đủ sức bế một cô gái mảnh mai như Dara, đi xuống cầu thang mà không ngã nhưng nó sớm đã không phân biệt đâu là thực đâu là ảo. Loạng choạng đến trước cửa phòng đột nhiên Dara ôm lấy cổ Minzy, dụi sâu vào lồng ngực nó, có tiếng thút thít nho nhỏ phát ra. Nếu Minzy không nghe nhầm thì Dara lí nhí gì đó kiểu như ''Rin...Rinnie...''. Thường những người sốt cao hay rơi vào trạng thái mê sảng kiểu này, hơn tháng nay Chaerin cũng không về nữa nên điều này cũng dễ hiểu.

- Đừng....đừng khóc nữa..!

Minzy có chút bối rối, lồng ngực bỗng nhiên khó hô hấp. Khó chịu ư? Phải rồi, cả ngày hôm nay Minzy chỉ mang trong mình hai chữ ''khó chịu'' mà. Minzy tự trấn an bản thân, đẩy cửa vào phòng. Minzy đặt Dara lên giường, đôi chân tự  nhiên mất thằng bằng, đổ ập xuống nằm đè lên người cô nhưng Minzy chẳng màng quan tâm đến chuyện đó vì chính nó hiện tại còn chẳng biết đây là đâu và mình đang làm gì nữa rồi. Nó chỉ muốn ngủ, ngủ và ngủ thôi. 

Minzy nhắm tịt mắt, định tiến tới một giấc ngủ sâu ngay lập tức thì nó lại nghe thấy tiếng thút thít, cơ thể cựa quậy dưới thân.

- Tại sao lại khóc?....Em làm Bom buồn sao? 

Minzy ngồi dậy nhìn, hình ảnh Bom lờ mờ trước mắt. Có lẽ vì quá nhớ nhung nên đã sinh hoang tưởng, điều nguy hiểm nhất khi quá lạm dụng rượu. Minzy lau dòng nước mắt của cô gái bên dưới, trong lòng bỗng xót xa. 

- Rin...Chaerin..ah..

Hình ảnh Bom biến mất thay vào đó là hình ảnh thực, Dara vẫn miên man gọi tên Chaerin nhưng không phải vì thế mà nó thay đổi cảm xúc. Minzy vẫn cứ như vậy, lau hết giọt nước mắt này sang giọt nước mắt khác. Mỗi hành động chỉ càng làm nó thêm đau lòng.

- Đừng như vậy nữa...em vẫn ở đây mà...

Dara càng khóc dữ hơn, lúc đó Minzy lại nhìn thấy Bom sẵn lúc đó nỗi nhớ đang sôi sục trong người, nó lấy môi mình chặn tiếng khóc kia. Cảm nhận được vị ngọt và cay cay nơi đầu lưỡi Minzy càng say đắm vào nụ hôn mãnh liệt này. Tuy vậy hôm nay Minzy cảm thấy môi Bom hơi khô, một năm qua cô đã đổi hương son rồi sao? Nụ hôn đem lại một cảm giác rất khác lạ, thích nhưng không quen. 

Họ hôn đến hết dưỡng khí mới chịu rời nhau ra. Minzy nhìn lại một lần nữa, lại là Dara. Đúng lúc đó Dara lại quàng tay lên cổ Minzy kéo nó xuống. Minzy rối bời nhưng nghĩ về một năm ''chịu khổ'' nó không thể kiềm chế, hình ảnh Bom chạy xoẹt qua tâm trí càng làm nó không có lí do để từ chối. Hõm cổ Dara cũng trắng nhưng thon hơn của Bom, mỗi người một khác nhưng đều cuốn hút Minzy, càng không cho nó thoát ra. Ngay cái lúc Minzy giựt phăng cái áo ngủ của Dara ra, đầu óc nó tràn đầy hình ảnh Bom, lí trí ư? Bị cồn tha đi từ lâu rồi!

*BỘP* *CẠCH*

FLASH BACK ~

Bom thu gọn hết đống giấy tờ trên bàn, vứt vào một góc. Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay, thở ra một cách nhàn nhã. 1 năm nay, chưa bao giờ cô thấy thoải mái và thanh thản như bây giờ. 

- Chị xong rồi, em xong chưa?

- Em đang cho quần áo vào vali. Cuối cùng cũng xong hết việc ở đây, về nhà với vợ thôi!!!!! Từ nay không phải xa vợ nữa rồi!!!!

- Chị đã sắp xếp công việc, về nhà được một tuần. Em chưa nói với Dara đấy chứ? 

- Tất nhiên là chưa!

- Tốt mà tốt nhất là em nên tắt máy đi. Chị muốn tạo bất ngờ cho hai người họ và hai đứa nhóc kia nữa ~

Bom cố tản hết công việc để về Hàn trong một tuần, đúng lúc đó Chaerin lại xong hết việc ở đây. Bom đưa ra ý kiến muốn cùng Chaerin bí mật về Hàn cho Minzy và Dara bất ngờ. Đó chính là lí do Bom không nghe điện thoại của Minzy, cô còn tưởng tượng rằng khi nó thấy cô ở nhà chắc sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Bom còn háo hức cả ngày hôm đó muốn gặp Bin, xem thằng bé đã cao thêm mấy phân rồi, còn bao nhiêu kế hoạch đi chơi cô đã vạch sẵn nữa chứ.

--------------

Vừa về đến cửa nhà, Chaerin chạy vụt vào trong la lớn ''Vợ ơi!!'' nhưng gọi mãi không thấy hồi âm. Chaerin chạy lên phòng tìm nhưng chỉ thấy cái chăn xộc xệch trên giường, nghĩ bụng chắc Dara đi đâu đó. Chaerin lại chạy sang phòng Jina, chỉ có con bé nằm đó ngủ ngon lành. Chaerin vội đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô con gái rồi lại chạy khắp nhà tìm. 

- Bommie unnie, em không thấy Dara. Rõ ràng là có đủ xe đủ dép trong nhà rồi mà!

Bom không như Chaerin, cô ngồi trên sofa phòng khách nghỉ ngơi đã rồi muốn làm gì thì làm. Thấy Chaerin hớt hải chạy sang, mặt nghiêm trọng như cháy nhà làm cô buồn cười muốn chết. Có lẽ nhớ vợ lắm rồi. 

- Trông em kìa! Chắc hai chị em đang tâm sự trên phòng chị, lên đó thử xem.

- Chị có biết bây giờ là 2h sáng không? Mấy giờ rồi mà còn tâm sự?

- Thì cứ lên đấy xem sao.

END FLASH BACK~ 



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top