Chap 13
Chớp nhoáng đã 1 tuần trôi qua, cuối cùng đã đến ngày thuyết trình. Hôm đó Minzy dậy từ sớm sửa soạn các thứ. Bom cũng chẳng ngủ được nữa dậy theo Minzy. Trong lúc đợi cô chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn cho nó bày gọn gẽ trên bàn. Minzy sửa soạn xong xuôi hết rồi ngồi vào ăn.
- Em đã chuẩn bị được nhiều chưa Minzy? – Bom vừa nhìn nó ăn vừa hỏi.
- Em cũng không chuẩn bị gì nhiều.
- Là sao??
- Đây là bài thuyết trình về cảm nhận , nó ở hết trong đầu em rồi, vào trong đó em sẽ nói hết cảm nhận và kinh nghiệm thật của mình.
- Xin lỗi em, thời gian qua chị chỉ bắt em làm mấy việc vớ vẩn không phải phận vụ của một thư kí nên em không có nhiều kinh nghiệm với lại em lại còn nghỉ nhiều nữa. Thật sự xin lỗi em! – Bom cúi mặt xuống,ngón tay vẽ vòng quanh lên mặt bàn
- Không sao đâu. Chẳng phải thời gian gần đây chị đã thả em về đúng chỗ rồi sao? Em nghĩ nhiêu đó thôi là đủ rồi.
- Nhưng những thực tập sinh khác làm trọn vẹn cả 3 tháng còn em thì....... Chị sợ em...... chị xin lỗi...
- Em đã nói là không sao mà!! Chị nói vậy là đang hạ thấp em đấy!!!!!
- Chị xin lỗi..
- Lại xin lỗi. Thay bằng việc tối ngày nói xin lỗi thì chị đi chuẩn bị xe còn tốt hơn đấy, sắp trễ giờ rồi kìa!!
- Ờ ha, chị đi ngay đây!!
- Thật đúng là......
Bom chở Minzy đến tòa soạn rồi đưa nó vào tận cửa phòng thuyết trình.
- Hôm nay chị không có nhiệm vụ ở đây như lời chị đã hứa. Chị sẽ đứng ở đây chờ em. Chúc em may mắn! – Bom chỉnh lại cổ áo cho Minzy.
- Bao nhiêu người đang nhìn đó, chị cứ làm như kiểu đưa con vào lớp 1 vậy. Được rồi, cảm ơn chị, em sẽ cố gắng!
Nói xong cũng đã đến lượt Minzy, nó tiến thẳng vào phòng mà không một chần chừ. Nó lại nở một nụ cười tự tin y như hồi nó bước chân vào tòa soạn để phòng vấn. Nhìn nụ cười đó, Bom cũng an tâm phần nào.
30 phút, 1 tiếng, 1 tiếng rưỡi rồi 2 tiếng, Minzy vẫn chưa ra. Bom rất sốt ruột cứ đi qua đi lại, trông còn lo lắng hơn cả thực tập sinh đang ngồi chờ ở đó. Ai đời đường đường là tổng giám đốc mà lại cứ đi đi lại lại như vậy, nhiều người không chấp nhận được đã khuyên bảo Bom về phòng nhưng kết quả họ đều bị mắng cho một trận rồi đuổi đi. Những người đi trước Minzy căng nhất cũng chỉ vào đó 1 tiếng là cùng, bây giờ đã 2 tiếng rồi mà Minzy vẫn chưa ra. Bom không lo sao được. Chẳng nhẽ cô lại lao vào đấy. Cô vào đấy cũng chẳng ai trách móc gì cô nhưng nó không hay và cũng có thể sẽ làm Minzy khó chịu nên cô chỉ đứng đợi ở ngoài.
10 phút sau, cánh cửa mở ra, Minzy bước ra với gương mặt thất thần. Bom nhào tới, ném thẳng vào lỗ tai Minzy một tràng câu hỏi.
- Sao rồi Minzy? Thế nào rồi? Tốt không? Sao lại lâu như vậy chứ? Trông em thế này hay là trượt rồi? À mà không thông báo luôn kết quả. Rốt cuộc là như thế nào rồi Minzy ah?????
Hỏi nhiều như vậy đến người dễ tính cũng phải khó chịu chứ đừng nó với người như Minzy. Nó ngẳng mặt lên, hai mắt trừng trừng nhìn Bom như muốn bắn ra lửa, nó gằn giọng : '' CHỊ NÓI XONG CHƯA?''
Nhìn thấy nó như vậy, Bom sợ tột cùng, cái miệng không ngừng nhô ra bây giờ đã nín chặt, đơ 2s. Cô đã bình tĩnh lại, hồn cũng đã về nhập xác.
- Chị xin lỗi, chúng ta ra quán café Daragon nói chuyện đi.
Minzy cũng chẳng nói gì nữa, lặng lẽ đi theo Bom.
· Quán café Dragon.
Đồ uống vừa được mang, Minzy chẳng nói chẳng rằng gì cầm tu một hơi mặc kệ người đối diện đang nhìn nó.
- Minzy ah, từ lúc em đi ra sắc mặt em không được tốt.... có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Minzy giờ đã tu hết cốc nước, đặt cốc nước xuống bàn, mở to mắt nhìn Bom.
- Em hỏi chị, nếu chị nói liên tục trong 2 tiếng đồng hồ thì sau khi ra ngoài chị có nói nổi không? Đằng này vừa ra ngoài, đầu óc vẫn còn quay cuống mà chị đã cho cả tấn câu hỏi, đến ông bụt còn tức chứ đừng nói là em!
- Ồ, hóa ra là như vậy! – Bom giờ mới hiểu ra, hóa ra là con bé mệt, cứ làm cô tưởng có chuyện gì.
- Chị xin lỗi! Mà bài thuyết trình thế nào? – Bom hỏi tiếp.
- Mọi thứ đều suôn sẽ cả, em đã làm hết sức mình. Bây giờ không biết kết quả ra sao thôi!
- Để chị hỏi Dara nhé nhé! – Bom rút điện thoại ra định gọi.
- Khoan đã, hỏi cái gì mà hỏi. Em còn chưa hỏi chị là tại sao chị nói sẽ làm công bằng mà chị vẫn để Dara unnie làm người kiểm duyệt đấy!
- À điều này chị quên chưa nói với em. Dara ngoài đời và Dara trong công việc hoàn toàn khác nhau đấy. Cô ấy hoàn toàn nghiêm túc trong công việc và chưa bao giờ có sự thiên vị cả. Với lại, không ai có chuyên môn cao hơn cô ấy trong khoản biên tập đâu nên chị với để cô ấy ngồi đấy.
- Hóa ra là như vậy! Bảo sao chị ấy cứ hỏi em dồn dập mà không thương tiếc!
- '' Đã bảo là nhẹ tay thôi mà Darong đáng ghét này'' - Bom quay mặt đi lẩm bẩm
- Chị nói gì vậy?
- À không có gì. Chúc mừng em đã làm tốt trong bài thuyết trình nhé! – Bom nở nụ cười tươi, nâng cốc lên để chúc mừng.
Minzy cũng bất giác cười theo.
- Cảm ơn unnie!
- Tối nay em muốn ăn gì nào, chị sẽ đãi.
- Uhmmmm em muốn ăn gà hầm. – Minzy nghĩ một lúc.
- Tuyệt,unnie nấu rất giỏi món đó đấy, unnie sẽ nấu cho em ăn.
- Thật sao? Em tưởng chị chỉ biết nấu mấy món kì quái từ bắp của chị thôi chứ? – Minzy bĩu môi.
- Yah, đừng có coi thường chị nhá. Chẳng phải mấy món từ bắp của chị cũng rất ngon sao??
- Ừ... thì... cũng đúng....
- Nếu em còn nghi ngờ thì tôi nay chị sẽ cho em thấy. Đi, chúng ta đi mua đồ. – Bom cầm tay Minzy kéo đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~''~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Gọi phó tổng biên tập lên đây gặp tôi!
~~
~~
~~
- Có việc gì vậy Bommie?
- Bài thuyết trình hôm qua của Minzy thế nào?
Nhắc đến Dara lại phì cười.
- Cậu cười cái gì vậy? Mình đang hỏi bài thuyết trình của Minzy thế nào đấy??
- Ầy, bạn thân của tôi ơi, cậu đúng là tự đào hố chon mình mà! Tại sao cậu lại cho cái đề như vậy chứ?
- Cho vậy thì làm sao? – Bom ngây ngô.
- Cảm nhận về công việc của mình sao? Hahahaha buồn cười quá đi – Dara lăn ra cười.
Bom vẫn chẳng hiểu chuyện gì nhưng cô bạn kia cứ cười một cách mỉa mai khiến cô càng tức.
- YAH SANDARA PARK, CẬU CƯỜI CÁI GÌ VẬY HẢ? CÓ THÔI NGAY ĐI KHÔNG???
Trông cái bộ dạng đáng yêu của Bom lúc tức giận không những không khiến Dara sợ mà còn muốn cười thêm. Nhưng cô đã cười đau cả bụng rồi nên mới dừng lại.
- Cậu nghĩ lại xem thời gian qua cậu đối xử với Minzy thế nào?
Suy nghĩ một lúc lâu cô mới dần nhận ra vấn đề.
- Cậu đừng nói là...........
- Đúng vậy đấy. Cậu đối xử với em ấy như thế nào em ấy nói hết trong bài thuyết trình. Quả này hình tượng của cậu lại trở nên xấu thêm rồi hahahaah
- AAAAA, em ấy nói hết sao?????
- Đúng vậy! Nào là áp bức, bắt làm thêm giờ, làm mấy cái việc không đâu vào mới đâu khiến em ấy chẳng hiểu gì về công việc đang làm, blah blah....
- Trời ơi, chết tôi rồi!! Bảo sao sáng đến mọi người cứ nhìn tớ. – Bom ôm đầu, đập lên đập xuống cái bàn.
- Thôi nào Bommie, mình chưa nói hết mà.
- Hức hức, còn gì để nói nữa sao. Hình tượng của mình trong mắt em ấy chỉ toàn là điều xấu xa thôi. Chết mất!! hức hức..
- Đúng là em ấy đã nói như vậy nhưng chỉ là lúc đầu thôi.
- Lúc đầu?
- Chẳng phải cậu chỉ hành hạ em ấy lúc đầu thôi sao?
- Ừ nhỉ?
- Cậu có nhớ có thời gian cậu cứ để em ấy bám chặt lấy mình rồi đi kí hợp đồng cũng chỉ lôi em ấy đi thôi không?
- Có thì sao?
- Đó, tưởng đi là vô ích nhưng hoàn toàn ngược lại, mỗi lần như vậy em ấy để ý rất nhiều và học được rất nhiều, em ấy nói hết trong bào thuyết trình. Em ấy còn cảm ơn cậu nữa!
- Wae?
- Nhờ cậu bắt em ấy chạy đi khắp nơi làm những việc lặt vặt, trong lúc ấy em ấy có thể quan sát được những bộ phận khác. Bài thuyết trình của em ấy thực sự quá tốt. Em ấy còn đưa ra nhiều kế hoạch cho các bộ phận khác. Bọn mình thấy những kế hoạch đó rất có hay và đáng tham khảo.Trước và sau khi vào tòa soạn, chắc hẳn em ấy phải tìm hiểu kĩ lắm. Trước khi nghe em ấy thuyết trình, mình cũng định lương tay như lời cậu dặn nhưng mình thấy em ấy thực sự có tài năng nên mình muốn khai thác sâu hơn về em ấy. Thật đáng mừng là những câu hỏi bọn mình đưa ra em ấy đều trả lời một cách hoàn hảo.
- Đó là lí do tại sao hơn 2 tiếng em ấy mới được ra à?
- Đúng vậy!
- Woa, cậu thấy không Darong à, Minzy của mình thật sự rất giỏi! – Bom nghe xong mừng rỡ, tóm chặt cổ Dara nhảy cẫng lên, nét mặt hiện rõ sự tự hào.
- Hul? Minzy của cậu từ khi nào vậy?
- Bây giờ thì chưa phải nhưng sau này sẽ là như vậy?
- Ầy, cậu tự tin quá rồi đấy. Mà Bommie này, cậu nên xem xét cho Minzy làm điều em ấy muốn đi, một tài năng như vậy cậu đâu thể giữ mãi làm thư kí được?
- Ưm, mình sẽ suy nghĩ về điều đó.
Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên Minzy mở cửa đi vào.
- Park Tổng, ta cần kí một số giấy tờ......... Ô, Dara unnie cũng ở đây sao?
- Anyong, Mingkki! – Dara vẫy tay chào Minzy.
- Giấy tờ gì vậy Minzy? – Bom thắc mắc.
- Ta cần phải xác nhận vài thứ thôi.
- Thôi hai người làm việc đi. Chị cũng phải về làm việc đây. – Dara chẳng làm phiền hai người đó nữa đành rút.
- À Mingkki này, 30p nữa sẽ có điểm ở sảnh chính, thang điểm 100, 5 người cao điểm nhất sẽ được làm nhân viên chính thức. Tí nữa em nhớ xuống xem nhé! – Dara đi gần ra tới cửa mới nhớ ra.
- Nae!
Chờ Dara đi, Minzy quay lại nhìn Bom với ánh mắt đầy nghi ngờ pha chút dọa dẫm.
- Không phải chị đang hối lộ Dara unnie chứ?
Bom lắc đầu nguây nguẩy.
- Không hề có đâu Minzy, bọn chị chỉ nói mấy điều vớ vẩn thôi. Chị còn chưa kịp hỏi kết quả cho em kia kìa.
- Mong là chị nói thật! ( Thì sự thật mà ==')
* Comment,plz*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top