Chap 71:
Bỗng nhớ tới hành động quái dị gần đây của Dong Woon, cộng thêm cuộc điện thoại lạ lùng với bác sĩ về tiểu phẫu nào đó, đầu cậu chợt nổ tung, Yoseob rốt cuộc cũng nhận ra cái gì đang diễn ra: Dong Woon mang thai, hơn nữa cậu ấy còn muốn phá thai!
"An Chan Soo!" Yoseob kêu to.
"Đừng nói với hyung là đệ làm tắc luôn cả cái bồn cầu bên ấy rồi nhá." An Chan Soo vẻ mặt ai oán đi tới.
"Dong Woon muốn đi phá thai!" Yoseob la to.
"Cái gì?!" An Chan Soo mở to mắt.
"Làm sao bây giờ? An Chan Soo !" Yoseob cuống quýt gấp gáp.
"Còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là đi ngăn cản cậu ấy lại chứa sao?!"
Hai người vội vàng xông ra ngoài, lái xe đuổi theo Dong Woon.
"An Chan Soo , ở phía trước đó, bám sát vào, trời ạ, quẹo trái quẹo trái mau, vượt qua cái xe phía trước đi, đúng rồi, ôi trời ơi ôi trời đất ơi!" Cậu ngồi bên phải luôn mồm gào thét.
An Chan Soo kìm chế thực sự muốn xử cho cậu một trận im mồm lại: "Yoseob, xin đệ đừng có gào lên như thế nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng lái xe của hyung đấy."
"Xin lỗi xin lỗi!" Yoseob cố gắng trấn tĩnh lại, tiếp tục nói: "Vậy hyung nói xem chúng ta có nên gọi điện báo cho JunHyung không?"
"Không được! Nếu nó biết hyung một mình dẫn đệ ra ngoài, nhất định sẽ chém chết hyung!" Nghĩ tới đây, An Chan Soo ảo nảo đập đầu vào vô lăng: "Tại sao hyung lại mang đệ đi theo ra ngoài làm cái gì thế không biết"
"Yên tâm đi." Yoseob an ủi "Không có việc gì đâu... Ôi chao, cẩn thận chỗ cua kìa, Yoon Dong Min đâu thể biết hôm nay chúng ta ra ngoài chứ."
Ai ngờ lời vừa dứt, An Chan Soo liền trầm giọng nói: "Yoseob, ngồi yên đi!"
Nhìn người luôn luôn cà lơ phất phơ hớn hở An Chan Soo bỗng nhiên nghiêm túc, Yoseob trong lòng cả kinh.
Đồng thời cậu nhìn vào kính chiếu hậu thấy có hai chiếc xe đang gắt gay bám riết lấy hai người.
Cả hai đều màu đen, kính thuỷ tinh chói mắt, không thể nhìn rõ người ngồi bên trong, càng làm tình huống trở nên nguy hiểm hơn.
"Yoseob, lập tức gọi điện thoại cho JunHyung đi!" An Chan Soo ra lệnh.
Yoseob làm theo liền, bấm số gọi cho Yong JunHyung.
"Hai người thật quá ngu ngốc!" Quả nhiên, Yong JunHyung biết chuyện giẫn dữ vô cùng. Nhưng giọng nói bình tĩnh quen thuộc từ loa truyền tới giống như có loại ma lực nào đó, khiến cho Yoseob bình tâm trở lại, không còn sợ hãi nữa.
"Bọn em biết sai rồi!" Yoseob ngập ngừng: "Vậy bây giờ phải làm gì đây?"
"Nghe này." Yong JunHyung dặn dò: "Bây giờ hai người lập tức cho xe chạy tới đường Kang Nam, anh sẽ lập tức cử người đến đón hai người!"
Yoseob đang định trả lời, phía sau một chiếc xe đột nhiên tăng tốc, không ngừng khiêu khích ép sát thành xe của bọn họ.
Yoseob chân tay luốn cuống không kịp chuẩn bị, trượt tay, chiếc điện thoại bay vèo ra ngoài xe.
An Chan Soo giọng nói ngày càng trở nên nghiêm túc hơn: "Yoseob, bám chắc vào!"
Sau đó, hắn đạp ga thật mạnh, cho xe chạy với tốc độ cao nhất có thể.
Yoseob chỉ còn cảm thấy tiếng gió vù vù thổi bên tai mình, tóc của cậu bị gió làm bay phần phật, vỗ vào mặt cậu, đau ngứa và kinh hoàng.
Lúc này, chiếc xe thứ hai cũng bắt đầu tăng tốc, từ từ bám sát xe của bọn họ, hơn nữa còn muốn vượt lên phía trước chặn đầu xe của họ.
An Chan Soo chợt phát hiện ra, những kẻ này đang định một kèm hai bên xe một tạt đầu bắt xe của hai người phải dừng lại, bức bách hắn chỉ còn một cách là phanh xe lại.
Mặc dù không muốn bó tay chịu trói, nhưng bây giờ đã chạy với tốc độ cao nhất rồi, không còn cách nào tăng nhanh được nữa.
Đang trong lúc mành chỉ treo chuông, An Chan Soo bỗng hoá thân thành sói, ôm lấy Yoseob bay vụt ra khỏi xe, càng nhanh càng tốt phải thoát khỏi khu vực nguy hiểm này.
Mà ba chiếc xe đang đuổi theo kia trong nháy mắt cũng đâm sầm vào nhau.
Nghe tiếng nổ ầm vang dậy trời đất, ánh lửa tung toé khắp không gian, khói bụi dày đặc sặc sụa trong không khí.
Cho đến lúc này, Yoseob mới kịp nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng an toàn, nhưng...
"An Chan Soo, vừa nãy chạy vội quá đệ quên cầm theo quần áo cho hyung mất rồi!" Yoseob áy náy nói.
An Chan Soo: "..."
Yoseob tiếp tục an ủi: "Nhưng mà không sao, dù sao chân của đệ cũng bị mấy kẻ kia doạ đến mềm nhũn rồi, như thế thì hyung càng dễ cõng đệ hơn đó."
An Chan Soo: "..." Thế này thì coi là an ủi cái nỗi gì!
Nhưng cực chẳng đã không có cách nào khác, ai bảo kiếp trước hắn gây ra nhiều nghiệp chướng, để kiếp này gặp phải cái cục nợ này đây?!
An Chan Soo đành cúi đầu, để cho Yoseob leo lên cổ mình ngồi.
Nhưng mà, nặng quá đi mất!
Mấy ngày trước vì muốn chơi JunHyung một vố mà hắn cố ý nhồi cho Yoseob ăn nhiều một chút, khiến cho cậu mập lên không ít, không ngờ tới đến ngày hôm nay lại hại chính bản thân mình.
Thật là nghiệp chướng!
Hơn nữa nha đầu chết tiệt này miệng còn không ngừng lầm bà lầm bầm thì thà thì thầm bên tai hắn: "An Chan Soo, sao hyung chạy trốn gì mà chậm như rùa bò thế, đệ thấy trước kia bọn JunHyung đều chạy trốn như ngựa phi á."
An Chan Soo: "@#¥%%¥#@%&(*)(_). . ." Đó là vì có quả đại cân vật vã như đệ ngồi trên cổ được chưa!
Con đường xây dựng ở chân núi nên xung quanh có rất nhiều bụi rậm, cây cối um tùm.
Chỉ sợ ngày mai bản tin thời sự lại đưa tin một bày người sói kinh hãi chạy như điên trước ống kinh máy quay thì chết dở, hai người liền nhảy vào một bụi cây chạy men theo đường trong rừng.
An Chan Soo vì chứng minh mình càng già càng dẻo dai, liều mạng chạy về phía trước, Yoseob bị gió tạt vào mặt đến không thể mở mắt ra nổi, chỉ có thể cúi đầu nằm rạp trên lưng An Chan Soo.
Bất quả cảm giác lại rất thoải mái a, giống như ngồi trong một cỗ xe dã chiến, hơn nữa còn là loại xe vượt địa hình chuyên dụng nữa cơ.
Nhưng không có dấu hiệu gì báo trước, An Chan Soo bỗng nhiên dừng lại.
Yoseob chưa kịp chuẩn bị tinh thần, thiếu chút nữa té xuống, đang định oán giận mắng đôi ba câu nhưng khi ngẩng đầu lên lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho đứng hình, ngây ngốc nhìn.
Xung quanh hai người họ, tất cả đều là sói.
Phía sau những tán lá rậm rạp, những đôi mắt xanh mướt sáng quắc đang nhìn chằm chằm vào hai người.
"An Chan Soo." Yoseob nuốt nước bọt nói: "Làm ơn hãy nói với đệ rằng, đây là người JunHyung cử tới tiếp ứng cho chúng ta."
An Chan Soo thành thực lắc đầu.
"Nói như vậy." Yoseob rụt rụt cổ: "Bọn chúng là tới để bắt đệ về làm công cụ tạo máu sao?"
An Chan Soo tàn nhẫn gật đầu.
Yoseob thực sự sợ hãi rung mình một cái.
Những con sói khổng lồ kia bắt đầu di chuyển, từ từ hướng chỗ hai người họ mà nhích tới gần.
An Chan Soo quay đầu lại nhìn Yoseob một cái, cậu nhẹ nhàng tát tát vào mặt mình chấn tĩnh lại sau đó vòng tay ôm chặt cổ An Chan Soo.
Tiếp theo, An Chan Soo giống như một mũi tên phóng về phía trước, nhào lên hai con sói đang lăm le đứng bên trái, chỉ trong nháy mắt đã đánh gục chúng xuống đất, mở đường máu. Sau đó, vận dụng hết khí lực của mình, bật người nhảy về phía trước chạy như điên, tốc độ cực nhanh, như thể chưa bao giờ chạy nhanh đến như thế.
Đằng sau bọn họ, hơn mười con sói vẫn điên cuồng đuổi theo, bám sát sàn sạt, cự ly ngày càng giảm xuống.
Để nhanh chóng cắt đuôi bọn chúng, An Chan Soo chọn chạy theo một con đường mòn nhỏ. Yoseob đang nằm trên lưng hắn, hơi nhỏm dậy cúi đầu nhìn xuống, liền thấy bên cạnh mình là vách núi rất sâu dựng đứng, sợ đến thót tim vội nhắm chặt mắt lại.
Trong khoảnh khắc này, Yoseob rốt cuộc cũng hiểu, toàn bộ những lời của Yong JunHyung đều đúng, cậu tốt hơn hết là nên ở kỹ trong nhà, buồn bực đến mốc meo còn hơn là phiêu lưu mạo hiểm đem mạng sống của mình ra đùa giỡn ở bên ngoài a!
Hối hận cũng đã không kịp nữa rồi, bây giờ chỉ có thể cầu xin thượng đế ở trên cao phù hộ cho bọn họ vượt qua được cửa ải này mà thôi.
Không cầu bình an tuyệt đối, khi cậu vừa cầu khấn xong thì một tiếng súng rất lớn từ đâu đó bỗng vang lên, ngay sau đó, cơ thể An Chan Soo nghiêng ngả một cái, chao đảo một chút.
Yoseob quay đầu lại, liền phát hiện trên chân phải của An Chan Soo máu đang tuôn ra xối xả.
"An Chan Soo! Hyung bị thương rồi!" Yoseob vừa nói vừa khóc nức nở.
An Chan Soo không để ý tới điều đó, chỉ có tốc độ đang giảm dần, nhưng vẫn kiên trì cố gắng chạy về phía trước.
"An Chan Soo, hyung mau thả đệ xuống và chạy đi!" Yoseob vừa nói vừa buông An Chan Soo ra, nhưng An Chan Soo đã cúi đầu xuống ngậm chặt lấy tay cậu.
Độ mạnh yếu vừa phải, không có làm đau cậu nhưng cũng đủ để không buông được cậu ra.
Yoseob nhìn vệt máu loang lổ, vết thương đang ngày càng toác ra phía sau chân An Chan Soo, không nhịn được bật khóc thành tiếng.
Nếu như hôm nay cậu không đòi ra ngoài thì tốt rồi.
Tại sao lại không chịu nghe lời Yong JunHyung cơ chứ?
Tại sao cứ luôn không hiểu chuyện như vậy?
May mà lúc này bọn họ đã chạy được đến cuối rừng cây, không xa phía trước, là đến đường lớn rồi, Yong JunHyung chắc chắn sẽ cử người tới tiếp ứng.
An Chan Soo không hề bận tâm đến vết thương của mình, tăng tốc chạy.
Yoseob tim cũng như sắp rơi ra khỏi lồng ngực.
Nhưng đúng vào lúc đó, lại một tiếng súng nữa vang lên, Yoseob chợt cảm thấy cánh tay mình trĩu nặng xuống, không còn chút khí lực nào nữa, cậu dần dần không còn ý thức được điều gì tiếp theo xảy ra, hai tay buông thong xuống, không còn bám chặt cổ An Chan Soo, cả người theo quán tính, giống như một mảnh vải mỏng manh từ từ rơi xuống vách núi sâu thẳm kia...
—–
Từ lúc nhận được cú điện thoại đó của Yong JunHyung, Lee GikWang cả người như kết thành một tảng băng .
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để tìm ra bệnh viện Dong Woon định phá thai, sau đó chạy như bay đến đón đầu cậu, trực tiếp lao vào phòng phẫu thuật.
"Trời ơi, đây là phòng phẫu thuật mà, làm sao anh lại... " Y tá đang định đuổi Lee GikWang ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt sát khí của hắn, lập tức đem toàn bộ những lời định nói nuốt xuống để ruột và dạ dày tự trao đổi với nhau.
Người đàn ông này, toàn thân tản ra ngọn lửa giận hừng hực, thật là đáng sợ.
Lee GikWang bước tới gần bàn mổ, nhìn tay bác sĩ chuẩn bị gây mê cho Dong Woon.
Hắn trầm giọng ra lệnh: "Các ngươi, toàn bộ cút hết ra ngoài cho ta."
Bác sĩ đẩy gọng kính mình lên một chút: "Anh là ai? Sao anh có thể tự do vào phòng phẫu thuật như thế này cơ chứ? Anh có biết làm như vậy sẽ mang vào đây bao nhiêu là vi khuẩn không? Anh..."
Lee GikWang không chờ bác sĩ nói xong đã nhắc cổ áo ông ấy xách lên, chỉ một động tác, gọn gàng linh hoạt quẳng ông ấy ra ngoài.
Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, xoay người lại, nhìn Dong Woon.
Dong Woon hai tay đặt ngay ngắn trên bụng mình, bình tĩnh nhìn lại hắn.
Hai người ai cũng không muốn mở miệng ra nói trước.
Dưới ánh đèn giải phẫu, sắc mặt của Lee GikWang rất không tốt.
Từ trước tới nay, hắn lúc nào cũng như đeo một cái mặt nạ trên mặt, khuôn mặt hoà nhã bình tĩnh trước bất cứ việc gì, nhưng từ khi gặp phải Dong Woon, chiếc mặt nạ này liền tự động bể vụ tan tành.
Lần này, cũng như thế.
"Em nhất định muốn phá sao?" Hắn hỏi.
Dong Woon gật đầu.
Lee GikWang rơi vào trầm mặc, hắn bước tới cửa sổ, một hồi lâu sau, cuối cùng hắn mới hỏi: "Phải làm thế nào thì em mới chịu giữ lại nó?"
"Anh cũng biết mà." Dong Woon trả lời vọng lại từ phía sau hắn.
Đúng vậy, hắn biết cậu muốn điều gì.
Chỉ là hắn không có cách nào buông tay mà thôi.
Nhưng bây giờ hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Lee GikWang nắm chặt hai tay: "Được, anh đáp ứng em, nếu em giữ lại đứa bé này, anh sẽ ly hôn với em ngay lập tức."
"Em muốn làm ngay bây giờ." Dong Woon ép thêm một bước.
Lee GikWang đồng ý, đi tìm người làm thủ tục, chỉ trong nửa giờ đã giải quyết thoả đáng mọi chuyện.
Cầm trong tay đơn ly hôn với đầy đủ chữ ký của cả hai người, Dong Woon thở phào nhẹ nhõm một cái.
Rốt cuộc cũng chờ được đến ngày nay, cuối cùng cậu cũng tự do!
"Chúng ta đi thôi." Lee GikWang nói.
"Anh đi trước đi, em còn phải tiến hành phẫu thuật." Dong Woon lại một lần nữa nằm lên bàn mổ.
Lee GikWang ánh mắt trầm xuống: "Dong Woon, anh thật chẳng hiểu nổi em lật lọng như thế để làm gì cơ chứ!"
"Em không lật lọng gì cả." Dong Woon nhìn hắn, cười hớn hở: "Quên nói cho anh biết việc này, trong tử cung của em có một khối thịt thừa, sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi nên cần phải làm tiểu phẫu để cắt bỏ nó ra ngoài."
"Đây chính là mục đích em muốn phẫu thuật ngày hôm nay sao?" Lee GikWang bừng tỉnh.
"Không sai, em có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại được khuyến mãi thêm cái này nữa." Dong Woon đặt một nụ hôn đỏ chót lên đơn ly hôn.
Lúc này, Lee GikWang không biết nên bước tới ôm hôn cậu hay là bóp chết cậu nữa.
—–
Cũng trong lúc đó, Yong JunHyung đã chạy tới khu rừng kia, nhìn thấy nằm trong vũng máu An Chan Soo thương tích đầy mình, còn Yoseob, thì không thấy tung tích gì.
Sau khi kiểm tra, An Chan Soo toàn thân lãnh 5phát đạn chí mạng rất nguy hiểm đến tính mạng, trong đó vết thương nghiêm trọng nhất là vết thương chếch phía ngực phải, chỉ kém một ly là miễn bình luận luôn.
Những kẻ đó là sát thủ chuyên nghiệp.
"Bây giờ phải làm gì?" Nhìn An Chan Soo lâm vào tình trạng hôn mê, Lee GikWang hỏi.
Yong JunHyung ánh mắt kết thành băng: "Kể từ ngày hôm nay, Kim gia và Yoon Dong Min chính thức tuyên chiến."
"Ý anh là..."
"GikWang, tôi muốn anh bằng mọi giá, bất cứ cách nào cũng phải tìm ra sơ hở trong công việc làm ăn kinh doanh của Yoon Dong Min, dùng thủ đoạn lách luật phong toả tài khoản của hắn, phân tán lực lượng của hắn." Yong JunHyung phân phó đâu vào đấy: "Đồng thời, phái thêm nhiều người đi giám sát Yoon Dong Min, lục tung từng chỗ hắn đến, cố gắng hết sức tìm ra tung tích của Yoseob."
Việc này không thể chậm trễ, Lee GikWang lập tức bắt tay vào làm liền, hắn mở cửa phòng bệnh, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại nhìn thấy một vị khách không mời mà tới.
Một người đàn ông đầy tà khí.
Yoon Doo Joon.
(Òa òa....chồng ta giờ mới tái xuất, nhớ quá đê...hôn**bẹp**)
"Yoon đại thiếu?" Lee GikWang khẽ mỉm cười: "Thật là khách quý lâu ngày mới gặp lại!"
"Bât luận là nói cái gì, từ miệng đại luật sư Lee GikWang đây nói ra hình như đều mang theo một chút ý tứ khác thì phải." Yoon Doo Joon cười mà như không cười nói.
"Yoon thiếu lo lắng quá rồi, chỉ là hôm nay ngài tới đây, chắc không phải là quan tâm tới thương thế của An Chan Soo chứ?" Lee GikWang trả lời một cách mỉa mai.
Yoon Doo Joon không chút hoang mang đáp: "Tôi cũng tương đối quan tâm, không biết Yong tiên sinh định vì An Chan Soo, vì Yoseob báo thù như thế nào đây?"
"Ngươi là nghĩ tới đây tìm ta hợp tác sao?" Yong JunHyung vẫn trầm mặc nãy giờ bỗng mở miệng.
"Không sai, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác cùng nhau đối phó với Yoon Dong Min. Có như thế, ngươi có thể sớm cứu được mỹ nhân của mình về, còn ta cũng sớm có thể đoạt lại vị trí xứng đáng của ta ở Yoon gia." Yoon Doo Joon mỉm cười, ánh mắt dần trở nên nham hiểm xảo quyệt, "Ngươi thử nói xem?"
Yong JunHyung xoay đầu lại, bình tĩnh nhìn hắn: "Ta hợp tác với ngươi."
(húy húy, hai ổng làm hòa rồi :;;))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top