CHAP 18: THỨC TỈNH
Chap 18:
Thức tỉnh
- Junhong à, unni phải làm gì để bù đắp cho em đây?
Đưa bàn tay dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc nâu mềm mại của Junhong. Seohong khẽ cúi mặt lau đi giọt nước mắt mới lăn vội vàng qua khóe mi.
- Bảo bối à, umma mua bánh kem dâu cho con nè...
Lại là Jaemie umma phá ngang bầu không khí .
- Seohong cháu cũng ở đây hả?
...
Bóng 2 người vừa đi khuất Junhong khẽ mở mắt ra. Trước mắt cậu đúng là người đó. Người con gái ấy được Daehyun đưa về đây? Để làm gì? Để thay thế cho kẻ bệnh tật như cậu sao? từ khóe môi kia nhếch lên một nụ cười cay đắng. Cậu ôm chặt ngực để ngăn nỗi đau trào dâng. Trước đây, anh bỏ lại cậu mà đi, giờ anh đưa người đó về nhà sống. Rốt cục cậu là cái gì trong mắt anh? Junhong ngây thơ trong sáng ngày xưa đã chết rồi, chết cùng với cái cơ thể mà đến cậu cũng cảm thấy nhơ nhuốc này. Junhong thấy đau đớn khi nghĩ rằng giờ Seohong xứng đáng với anh hơn mình. Thân thể này của cậu đã không còn vẹn nguyên mà trao cho anh. Những tổn thương quá khứ khiến cậu cũng chẳng thể nở nụ cười tươi sáng như anh từng yêu thích. Trái ngược với cậu thì người đó vẫn xinh đẹp, vẫn trong sáng và thánh thiện như thiên thần...
Cạch... tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, tiếng bước chân quen thuộc cậu biết là anh đã về. Junhong nhắm chặt mắt dụi đầu vào trong chăn để dấu đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi. Daehyun tiến gần đến bên cậu, ngồi xuống dịu dàng vuốt mái tóc mềm mà thỏ thẻ:
- Junhong của hyung ngủ rồi sao? hôm nay không đợi hyung về nữa rồi...
Nói rồi anh nhẹ nhàng nằm xuống kế bên cậu, vòng tay ôm lấy cơ thể tròn mũm ấm áp, hít hà hương thơm dịu ngọt trên tóc cậu. Junhong phải cố lắm mới ngăn được tiếng nấc vang lên. Junhong thấy đau đớn, cậu yêu anh lắm, cậu nhận ra điều ấy từ cái ngày anh rời bỏ cậu đi Mỹ. Nhưng yêu thì sao? yêu anh thì sao chứ? Mãi mãi chẳng thể nào thay đổi được cái ngày đó. Junhong giờ đâu còn được như ngày xưa? Thân thể này của của cậu vốn đã nhơ nhuốc sao còn xứng với anh? Còn Daehyun có lẽ trái tim anh không dành cho cậu? Ngày đó anh đi và giờ thì đưa cô ấy về... Với anh mà nói có lẽ cậu chỉ tồn tại như một khối nợ... Cay quá, đắng quá, đau đớn quá... Cậu tiếp tục sống trong cái vỏ bọc câm lặng của bệnh tật có lẽ cũng là vì anh. Cậu sợ lắm, nếu biết cậu đã hoàn toàn khỏe mạnh anh lại sẽ rời bỏ cậu như cái cách ngày ấy anh làm. Nếu vậy thì thà cậu chấp nhận cả đời này sống trong câm lặng để được bên anh còn hơn. Giờ người con gái đó đã ở đây, đã hiện diện trong căn nhà này. Biết đâu tương lai không xa cô ấy chính là thiếu phu nhân nhà họ Jung. Là chủ của căn nhà này còn cậu mãi mãi chỉ là một kẻ đứng ngoài cuộc... Nghĩ đến đó cậu cắn chặt môi cố ngăn tiếng nấc phát ra, cậu không thể để anh thấy cậu khóc, không thể để anh biết cậu đã có thể có lại cảm xúc của một con người. Anh nằm bên cậu có lẽ vì quá mệt mà anh ngủ gục trên mái tóc thơm ngọt của cậu. May thật anh không biết mình khóc – Junhong thầm nghĩ.
...
Đến giờ Junhong mới thật sự cảm thấy khổ sở khi có mồm mà không thể nói không thể cười, nhất là sống cùng nhà với 2 umma nhắng nhít như Jaemie và Chanie. Phải cố không nói không cười không biểu lộ cảm xúc. Ầy zà... tỉnh lại mà mệt mỏi thế này thì thà cứ bệnh mất luôn cảm xúc đi còn hơn – cậu thầm nhủ khi nhìn cảnh 2 umma đang tranh giành nhau xem nên cho cậu mặc áo màu đỏ hay màu trắng...
- Trắng... tôi nói rồi... Hongie là con tôi đẻ ra... tôi quyết..
Chanie umma quyết liệt dứ dứ cái áo phông hình vịt con màu trắng lên. Jaemie umma cũng không vừa. Dơ cái áo đỏ chót lanh chanh đáp trả:
- Này nhá nó là con dâu tôi. Tôi có quyền... Tôi bảo mặc màu đỏ cơ mà.
- Trắng.
- Đỏ.
- Trắng. Tôi bảo trắng.
- Đã bảo đỏ cơ mà.
- Trắng, Trắng trắng trắng... trắngggggggggggg. - Chanie nhắm mắt làm một tràng.
- Đỏ.. đỏ, đỏ, đỏ .... Đỏ..ooooooooo. – Vặn volum ngang cỡ Chanie gào lên.
...
- Trời ơi cái gì mà trắng cái gì mà đỏ? con thích màu hồng cơ mà... Hồng... Hồng... Hồng hiểu chưa?
Đương nhiên đó chỉ là những suy nghĩ âm thầm của Junhong cậu buộc lòng phải ngậm chặt miệng lại. Quan sát trận chiến, thôi vậy trắng đỏ gì thì cũng như nhau. Coi hai người kia đánh nhau xem ai thắng biết ngay mình mặc màu gì...
...
Sau một hồi võ mồm không ai chịu ai thì bây giờ 2 umma căng đài đấu võ.. CHÂN TAY. Tình hình có thể tóm tắt như sau, Jaemie umma đang túm cái nhúm tóc buộc trên đầu Chanie umma giật lấy giật để. Còn Chanie umma cũng không hiền lành mà vớ cái chỏm tóc đỏ của Jaemie umma giật tới lui không thương tiếc... mồm thì vẫn oang oang... Trắng.. Trắng với Đỏ.. đỏ...
Quả thật là chơi ác khi bắt Junhong nhịn cười trước tình cảnh này, chả khác nào cho người ta đi xem BAP concert mà không cho người ta gào thét vỗ tay. Khổ thân, Cậu nhắm tịt mắt lại quyết định không để những hình ảnh kia lọt vào mắt mình để rồi tác động đến bộ não hưng phấn kia khiến nó bật ra tiếng cười.
- Thôi nào vợ, vợ ơi... vợ.
Tiếng 2 appa cuống cuồng lao vào can hai umma đang sung thiên như hai con hổ đói mồi.
- Bẹp... rầm...
Bang appa yêu dấu của Hongie chính thức đo sàn vì chiếc dép trắng bông tinh thân thương của Chan umma lạc đạn đáp nhầm mặt Bang appa, kiểu như máy bay hỏng la bàn hạ cánh nhầm ấy.
- Bốp... uỳnh...
Đến lượt Up appa đo khoảng cách nền nhà vì Jaemie umma lỡ tay táng nhầm.
- Chồng... Chồng ơi... Chồng.
Sau khi 2 ông chồng quý hóa hi sinh vì tên bay đạn lạc thì 2 umma mới ngừng chiến mà chạy lại lay lấy lay để đức lang quân coi còn sống không?
- Chồng ơi, chồng...
Jaemie umma mếu máo ghé sát tai vào ngực Up appa xem... tim có còn đập không? Rồi ấn lấy ấn để (cái này Jaemie học trên ti vi kiểu người ta hô hấp nhân tạo ấy).
- Chồng à, à ơi... chồng (e hèm Chanie umma lạc tuồng rồi). À nhầm ối... chồng ơi... anh sao thế này?
Chuyển sang chết độ bù lu bù loa tát lấy tát để vào mặt chồng... cho tỉnh.
- Tình rồi, anh tỉnh rồi. – 2 appa rối rít đồng thanh. Ngồi bật dậy.
Gì chứ nằm thêm lúc nữa không chết vì ngã cũng chết vì bị vợ đánh.
Junhong khẽ trút tiếng thở dài nhìn tình cảnh sến súa trước mắt. Nhìn 2 umma kia có ai nghĩ là đều đã có con lớn tướng đến tuổi bán gả rồi đâu. Trông khác gì mấy đứa trẻ con đường phố túm tụm đánh nhau đâu. Còn 2 appa sợ vợ đừng hỏi luôn... Nhưng dù sao thì cậu cũng sớm quen với cảnh này rồi, chứ không như Seohong sợ xanh mặt núp núp... Nhìn thật tội nghiệp.
...
Cuộc sống của Junhong giờ đây là những chuỗi ngày khó khăn trái ngược, đau lòng không được khóc, buồn cười cũng không được cười. Ánh mắt vui buồn đều phải cùng một trạng thái.
Seohong có lẽ cũng không hạnh phúc hơn là mấy, cô ngày ngày chứng kiến 2 bà mẹ tính tình kì quặc đấu đá nhau, 2 ông chồng sợ vợ để rồi dính đòn oan... nhưng hơn hết đó là hạnh phúc, niềm hạnh phúc mà cô chưa từng có được trên đời, đấy là của Junhong, tất cả thuộc về Junhong. Cô chỉ là được hưởng ké từ cậu mà thôi. Seohong không có ba mẹ không được nhìn thấy những hình ảnh đời thường đáng yêu ấy, người thân duy nhất bên cô là ông nội. Nhớ hồi sống với ông nội khiến Seohong rơi nước mắt... Ông tuy là người nham hiểm, bất chấp thủ đoạn nhưng đối với Seohong lại nhất mực yêu thương chiều chuộng... Phải chăng những tội ác mà ông gây ra đều là vì cô??? Liếc nhìn Junhong, gương mặt vô hồn, câm lặng cô thấy nhói lòng? Cũng lại là vì cô Junhong mới trở nên như vậy. Tự dưng cô thấy nhớ ông mình. Chắc có lẽ ông rất đau lòng vì đứa cháu này đúng không? Tất cả ông làm đều vì cháu. Nhưng hình ông đã đi quá xa rồi. Chúng ta nợ họ nhiều quá... Nghĩ đến đó nước mắt cô lại rơi.
���_�v�
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top