Chương 7

Đi tới lầu ba, quả thực là khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng, trang hoàng bên trong từ các dụng cụ đến thức ăn đều là những sang phẩm không phải chỉ có tiền mà có thể mua được. Lấy bộ ghế sa lon kia làm ví dụ, đó là sản phẩm Paris vừa mới bắt đầu nghiên cứu, cô có xem qua ở trên tạp chí, chẳng qua là theo cô nhớ thì còn chưa tung ra thị trường, vậy mà ở đây hắn đã có. Còn có bộ ly trà kia, theo trí nhớ đó là cái ly nữ hoàng Elizabeth II của Anh quốc từng dùng qua, ở trong buổi đấu giá từ thiện lần thứ nhất được một người thần bí dùng ba tỷ mua đi, lúc ấy TV, báo chí đưa tin rầm rộ. Thì ra là Chanyeol mua nó. Ha ha ha. . . . Park Chanyeol hắn thật sự chính là giàu có nha.

Thật ra thì Taeyeon không biết những thứ trong nhà cô đều là những vật phẩm cao cấp nổi tiếng được sưu tầm, nhất là đồ trang sức cùng y phục Baekhyun đưa cho cô đều là hàng hiệu do những nhà thiết kế quốc tế đặc biệt thiết kế dành riêng cho cô, càng khoa trương hơn là bởi vì cô nói y phục kia mặc lên người rất thoải mái, vì vậy Baekhyun liền nghĩ biện pháp khiến cho nhà thiết kế đó trở thành nhà thiết kế riêng của Taeyeon.

Chờ đến lúc Taeyeon lấy lại tinh thần, Chanyeol đã lôi kéo cô ngồi ở trên ghế sa lon, Tiffany cùng Yoona ngồi đối diện với cô.

"Taeyeon, bạn muốn ăn cái gì? Tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho bạn." Chanyeol dịu dàng nói.

"A, không cần làm phiền, vừa nãy mình đã ăn rồi." Taeyeon bởi vì hắn đến gần mà trả lời không được tự nhiên.

"Vậy, uống ly nước trái cây đi!" Chanyeol liếc nhìn thấy sự khác thường của Taeyeon, lại nghĩ lầm là cô xấu hổ, khóe miệng khẽ nhếch lên đứng dậy vào phòng bếp lấy nước trái cây.

"Các người đẹp, các bạn có gì cần tôi phục vụ không?" Luhan thấy chiến hữu chỉ quan tâm đến Taeyeon, vì vậy mở miệng nói.

"Làm phiền bạn lấy giúp ly bia, có thể không?" Tiffany hỏi. Thấy bộ dạng Chanyeol trong mắt chỉ có Taeyeon khiến trong lòng cô rất đau, cô yêu người kia lâu như vậy, tại sao hắn tới hiện tại ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, Taeyeon vừa mới tới, bộ dạng hắn liền biểu hiện dịu dàng như vậy, đã nhớ không rõ có bao nhiêu lần trong giấc mơ, hắn cười với cô dịu dàng như vậy, vốn cho rắng sự dịu dàng của hắn chỉ xuất hiện trong mơ, không nghĩ tới ở trong hiện thực hắn cũng sẽ lộ ra biểu tình dịu dàng như thế, nhưng lại không phải dành cho cô. Trước kia nhìn hắn đối với người nào cũng một bộ dáng không tập trung, cho là một ngày nào đó cô sẽ khiến hắn cảm động, bây giờ nhìn lại cô chính là không có cơ hội! Cũng được, say một trận là tốt rồi, quên đi nỗi đau này, Taeyeon là một cô gái lương thiện, mình nên chúc phúc cho bọn họ thôi.

"Dĩ nhiên, được phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi." Luhan ba hoa nói.

"Vào buổi trưa, uống rượu hại sức khỏe, không nên uống, làm phiền bạn mang đến một ly nước trái cây." Taeyeon khuyên.

"Nghe Taeyeon đi!" Tiffany vô lực nói.

Thấy Tiffany ngấm ngầm chịu đựng, Luhan cảm thấy rất bội phục cô, đồng thời cảm thấy giống như một giọt nước rơi vào mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, kích phát lan tỏa ra thành từng tầng sóng lớn nhỏ.

Chanyeol tự mình ép một ly nước cây sổ đưa cho Taeyeon nói: "Đây là nước cây sổ, mới vừa ép, nếm thử một chút xem có thích hay không."

Taeyeon vừa nghe đến là nước cây sổ, liền nhớ lại thời điểm mới vừa cùng Baekie đến lâu đài, cũng là uống nước cây sổ do người giúp việc đưa cho cô, kết quả là khắp người nổi mẩn đỏ, nhớ lúc ấy Baekie cuống lên chạy vòng quanh, cho rằng người giúp việc hạ độc, nên đã xa thải người giúp việc đó. Đến khi nghe thầy thuốc nói là bị dị ứng với nước cây sổ, không nguy hiểm tánh mạng, Baekie mới thở phào nhẹ nhõm, Sau đó hạ lệnh trong lâu đài không cho phép có cây sổ xuất hiện.

Làm sao bây giờ? Nói cô bị dị ứng với cây sổ, nhưng cô là người nghèo khó, không thể nào từng được uống nước cây sổ, uống sẽ bị nổi mẩn đỏ, không uống sẽ khiến bọn họ hoài nghi, thật là khó.

Thôi, cứ uống đi, dù sao nổi mẩn đỏ cũng là chuyện của ngày mai rồi, ngày mai là cuối tuần, có thể ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Vì vậy Taeyeon hiên ngang lẫm liệt uống cốc nước trái cây kia.

"Thế nào? Thích không?" Chanyeol mong đợi hỏi. Bởi vì đó là thức uống hắn thích nhất, cho nên hi vọng cô cũng sẽ thích.

"Ừ" Taeyeon gật đầu một cái.

"Thích là tốt rồi" nghe được giai nhân trả lời, Chanyeol bởi vì cô có cùng sơ thích mà cảm thấy mừng rỡ.

Tiffany thấy một màn như vậy, trong lòng rõ ràng quyết định buông tha, nhưng sẽ vẫn cảm thấy đau, không trách được người ta nói thích một người chỉ cần thời gian một giây, mà để quên một người lại dùng cả đời, cô đến khi nào mới có thể không đau đây?

Ở thời điểm Tiffany nhìn Chanyeol, cô không biết bên phải cô cũng có một đôi mắt đau lòng như thế nhìn chăm chú vào cô, chỉ là dường như ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết ánh mắt của hắn chất chứa thâm tình, không ý thức được mũi tên của thần ái tình Cupid đã bắn về phía hai người.

Thời khắc hoàng hôn, Taeyeon kết thúc một ngày học, bởi vì sợ bạn học phát hiện ra đầu mối gì, nên cô cự tuyệt ý định muốn đưa cô về nhà của Chanyeol và Tiffany, sau đó một mình đi về nhà.

Ánh nắng mặt trời vàng óng chiếu vào khu thành thị, khiến những tòa cao ốc cùng với những cái bóng lớn của chúng đổ dài xuống. Bởi vì đang giữa lúc cao điểm tan tầm, trên đường chật ních người và xe cộ, khắp nơi đều là âm thanh của tiếng huyên náo. Để cho tiện, Taeyeon lựa chọn một con hẻm nhỏ vắng vẻ.

Ngõ hẻm càng ngày càng yên tĩnh, nhưng Taeyeon một chút cũng không có cảm giác sợ hãi, bởi vì cô biết những người hộ vệ kia sẽ luôn luôn ở trong bóng tối bảo vệ cô. Đi tới đi lui, đột nhiên một hồi tiếng đánh nhau truyền đến, chỉ thấy phía trước có mười người đàn ông vạm vỡ đánh hội đồng một người đàn ông, hắn phát ra bóng đen thẳng đứng, tà tà mày kiếm anh tuấn, tròng mắt đen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, môi mỏng manh khẽ mím, đường nét góc cạnh rõ ràng, vóc người thon dài cao lớn nhưng không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm tối, rõ ràng lạnh lùng và ngạo nghễ đơn độc rồi lại cường thế bức người, đang lúc đơn độc một mình nhưng cường thế phát ra lại là khinh thường trời đất.

"Kris, mày không phải rất lợi hại sao? Đại Bang chủ hô phong hoán vũ vào lúc này thế nào còn không bằng cả đám chó nhà có tang? Thuộc hạ của mày không có ở đây, xem mày còn phách lối cái gì? Giao đồ ra đây, có lẽ tao có thể để cho mày chết vui vui vẻ vẻ." đại hán dẫn đầu hung hãn nói.

"Ha ha ha. . . . . . Có bản lãnh chính mày đến mà tìm, hắn không phải là muốn tín vật Bang chủ sao, coi như có lấy được đồ, hắn cũng không thể làm Bang chủ được." Kris phách lối nói. Mặc dù trên người hắn đã có rất nhiều vết thương, nhưng bấy nhiêu đó cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài phong lưu phóng khoáng của hắn, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác xốc xếch xinh đẹp. Bởi vì là dùng ít địch nhiều, cho nên không bao lâu trên người hắn đã mang đầy vết thương.

Taeyeon do dự có nên cứu người hay không, cứu hắn đi, nhưng Baekie nói ở bên ngoài chớ nên quản nhiều những việc không liên quan gì đến mình, lòng người khó đoán, ai biết có hay không có thể mang đến phiền toái cho Baekie? Hơn nữa nghe giọng điệu bọn họ hình như là đấu đá giữa các bang phái; nhưng nếu không cứu nhỡ đâu lại xảy ra án mạng ầm ĩ.

"Oh Kris, vậy mày đi chết đi! Các huynh đệ, giết hắn rồi, lão đại sẽ trọng thưởng" đại hán dẫn đầu hô to một tiếng, nhất thời, mười người vây lại xung quanh Kris.

"Dừng tay" Taeyeon đấu tranh không lại với lương tâm của mình vì vậy mở miệng nói.

Mọi người quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới, chỉ thấy là một baby xinh đẹp đến mức tận cùng, lập tức trong ánh mắt lộ ra dâm uế, hận không thể ăn Taeyeon ngay tại chỗ.

"Kris, mị lực của mày vẫn còn rất lớn, lúc chết, còn có một tình nhân bé nhỏ chôn theo, phụ nữ của Kris mày đúng là không giống ai, lá gan cũng lớn như vậy." tên dẫn đầu nói.

Cái phút chốc Kris thấy Taeyeon kia đã cho rằng là hắn thấy được thiên sứ, cho dù hắn từng có nhiều phụ nữ như vậy, cũng chưa từng gặp qua người nào mỹ lệ như thế, cô giống như như búp bê gốm sứ, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, sợi tóc màu đen giống như thác nước bình thường từng đợt từng đợt lướt qua gương mặt mờ ảo, cứ như thế khiến lòng người rung động mềm mại. Cô bé kia có một đôi con ngươi sáng trong, sáng trong veo, chói lọi đầy sao, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, cộng thêm vóc người nhỏ nhắn linh hoạt hấp dẫn, gương mặt trắng trong thuần khiết, khí chất không hề giống như đám người tình dung tục trước đây của hắn.
"Nơi này không có chuyện của cô, đi mau" Kris thấy thân thể của cô yếu ớt, lo lắng hô. Mặc dù cô rất đẹp, hắn rất muốn giữ cô ở bên người, nhưng vào lúc này hắn căn bản là không có biện pháp bảo vệ cô.

"Nơi này rất náo nhiệt nha, các ngươi là lấy nhiều khi dễ ít sao?" Taeyeon châm chọc hỏi.

"Vậy thì sao, chuyện của lão tử phải cần ngươi tới trông nom, các huynh đệ, bắt lấy cô gái kia, nhìn bộ dạng Bang chủ lo lắng nhiều như vậy, xem ra là người rất quan trọng đối với hắn" đại hán dẫn đầu hô.

Vì vậy mười người đem mục tiêu dời về phía Taeyeon, ngay thời điểm một đại hán sắp đụng tới vạt áo của Taeyeon, đột nhiên ngã xuống đất bỏ mạng, toàn bộ mọi ngươi đều không khỏi lộ ra ánh mắt hoảng sợ, không dám tiến lên phía trước.

"Các anh em, nếu ai bắt được ả, ta sẽ tiến cử với lão đại để người đó được trở thành Đường chủ trong bang" tên dẫn đầu nhìn tất cả mọi người lộ ra ánh mắt sợ hãi, vì vậy dụ lợi nói.

Nhất thời toàn bộ đại hán giống như ăn phải thuốc kích thích, đưa tay ra bắt Taeyeon, nhưng là tay còn chưa có đụng tới cô toàn bộ đã ngã xuống đất rồi, tên dẫn đầu khó có thể tin nhìn các anh em của hắn chết ở ngay trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía Taeyeon, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh cô đã có mười người áo đen đứng, toàn bộ vây xung quanh bảo vệ cô.

Xem ra chính hắn đã chọc phải nhân vật lợi hại, chỉ có điều từ khi nào mà Seoul xuất hiện một nhân vật lợi hại như thế, hắn tại sao không biết, xem ra hôm nay sẽ chết ở chỗ này rồi, chỉ có thể tự trách bản thân lúc ấy quá tham lam, nếu không vào lúc này hắn đang ngồi nhà uống canh do vợ hắn nấu, sau khi hắn chết, trong nhà vợ con biết làm thế nào, tiếc là thế gian không có thuốc hối hận.

"Ngươi đi đi, lần sau đừng để cho ta gặp lại ngươi" Taeyeon mở miệng nói.

"Tôi, tôi có thể đi sao? Cám ơn nữ hiệp tha mạng" đại hán cảm động đến rơi nước mắt nói, sau đó xoay người biến mất ở trong ngõ hẻm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: