Chap 3: Mỉm cười

Sau khi ngủ dậy, Ryan không ngạc nhiên khi trên người là tấm áo của Jin , cô biết là cậu sẽ tới mà. Một lúc sau thì Jin mua đồ ăn về. 2 người vừa ăn vừa tán gẫu vui vẻ cho tới khi Jin nhắc cô uống thuốc rồi đưa cô về khách sạn nghỉ cho sớm. Ryan phụng phịu:

-        Mình tưởng cậu không thèm quan tâm tới mình nữa chứ

-        O hay, mình xin lỗi cậu rồi còn gì, tại hôm nay nhiều việc quá chứ bộ

-        Ơ ơ, thế không phải vì cậu mải ngắm ai kia à

-        Làm gì có, mau mau ăn nhanh rồi mình đưa cậu tới khách sạn nghỉ.

Jin bối rối nói rồi nhanh chóng thu dọn đồ của Ryan mang ra xe. Ryan quay lại nói:

-        Nhớ cầm nốt đồ của tớ ở ngoài phòng bên cạnh theo nhé.

Nói rồi Ryan tung tăng vừa đi vừa hát tý tởn như đứa trẻ để lại Jin đằng sau ôm đống đồ lỉnh khỉnh toàn là hành lý và đồ đạc của cô như nhân viên khách sạn . Ryan không khỏi mỉm cười đắc ý khi nhìn thấy vậy.

Tối hôm đó tại phòng Vip khách sạn Dino, Ryan đang ngồi trên xem tin tức thì có tiếng gõ cửa phòng, cô hơi ngạc nhiên vì chỉ có một số ít người biết cô đang ở khách sạn này . 

Có lẽ là phục vụ phòng, Ryan nghĩ. 

Nhưng khi ra cửa thì chỉ thấy trước mặt là một túi đồ nhỏ. Ryan ngó quanh nhưng không thấy ai. Trên hành lang vắng vẻ không một bóng người. Ryan có chút đắn đo nhưng cô vẫn mang túi đồ vào.

Bên trong là một túi đồ ăn, toàn là đồ cô thích ăn nhất, Ryan níu mày không hiểu ai đã mang đồ ăn tới mà lại để ở cửa không chịu mang vào, nhưng những người biết sở thích món ăn của cô cũng không nhiều nhìn là biết có lẽ là người quen của cô. Ryan tặc lưỡi chẳng thèm quan tâm nhiều, cô đang đói nên Ryan xử lý túi đồ ăn ngon lành.

Sáng hôm sau Jin tới chỗ Ryan, cậu đã hẹn hôm nay sẽ đưa cô đi chơi rồi cũng vì thế mà hôm nay cậu đặc biệt xin nghỉ dạy ở trường.

Jin bấm chuông không thấy ai trả lời, cậu tặc lưỡi lôi chìa khóa dự phòng của phòng Ryan ra . Khách sạn này cậu có 40% cổ phần nên cũng coi như là ông chủ mà hôm qua Ryan đã dặn nếu không thấy cô mở cửa thì cứ việc vào đánh thức cô dậy. Jin bước vào căn phòng, quả nhiên trên giường Ryan đang say giấc nồng không biết gì cả, điện thoại thì lăn lóc dưới đất, máy tính vẫn đang bật.

Cậu bước vào khu phòng bếp của phòng vip và bắt đầu nấu bữa sáng, cậu muốn đích thân làm vài món cho Ryan vì cô nói rất thích ăn đồ ăn cậu làm. Vì Ryan cậu còn đặc biệt hỏi mẹ cách nấu một số đồ ăn bổ dưỡng cho sức khỏe, cậu vừa nấu vừa hát nhẹ nhàng vài giai điệu mong là nó đánh thức được Ryan ấy thế mà vẫn không ăn nhằm gì với cô ấy.

Jin bỏ chiếc tạp dề ra, cậu nhẹ tới gần Ryan để đánh thức cô. Ryan không trang điểm trông thật sự khác biệt, không còn chút nào của sự xa cách hay cao ngạo của ngôi sao nữa. Ở đây cô chỉ là Ryan bé bỏng, một thiên thần với hàng lông mi cong vút, mái tóc óng mượt trượt dài trên khuôn mặt trắng trẻo kia. Nhìn gần thế này Jin mới chợp nhận ra rằng Ryan gần đi nhiều so với trước rất nhiều, có lẽ cô ấy rất mệt mỏi. Cậu  bỗng nhiên lại thở dài.

"Sao lại làm việc cố sức tới mức này chứ, cậu không biết làm vậy sẽ có rất nhiều người đau lòng vì cậu ư?"

Jin bắt đầu công cuộc khó khăn nhất của buổi sáng: đánh thức Ryan dậy.

-        Ryan à, dậy đi nào, mình nấu bữa sáng rồi đấy

-        Ư………….ư………..

-        Mau nào…

-        Ư…………………..

-        Ứ……còn sớm mà, cho mình ngủ chút nữa đi

-        Sớm gì nữa, giờ sắp trưa rồi, còn không mau dậy đi, bọn mình có hẹn với bọn Nana nhớ không?

Nghe thấy tên Nana, Ryan vội bật dậy, cô nhớ ra hôm nay cả bọn đã hẹn nhau đi picnic , chút nữa thì quên mất. Ryan chợt ngửi thấy một mùi thơm từ đâu đó phát ra, cô tung chăn chạy vào phòng bếp. Ryan la lên:

-Ai za, cậu nấu hết đấy hả? thật không đấy? sao cậu bảo cậu chỉ nấu cho người yêu cậu thôi mà? Hay cậu lôi tớ ra làm thí nghiệm đấy hả?

Jin dần mặt ra cậu không ngờ Ryan lại nói vậy. Jin dỗi không nói gì cũng không thèm kéo ghế ra cho Ryan như mọi lần. Ryan biết là mình trêu hơi quá, cô nhảy phóc lại gần choàng tay vặn cổ Jin.

-        Ui chao, sao mà dễ thương thế, mình chỉ đùa thôi mà.

Bỗng Ryan thấy mặt Jin đỏ ửng, cô ngạc nhiên hơn vì hôm nay Jin cũng biết ngượng cơ đấy. Jin hất mặt lên, dí dí tay vào trán Ryan kêu cô đừng có mà quá đáng không đến nước cam cậu cũng không thèm làm cho đâu.

Ryan làm mặt quỷ rồi ngoan ngoãn đi chuẩn bị rồi quay lại ngồi xuống ăn sáng. Đã lâu lắm rồi cô mới ăn ngon thế này, trước cô thường ăn đồ ăn nhanh vì công việc cũng là vì cô nấu nướng khá tệ dù cô thích nấu nhưng chẳng bao giờ đảm bảo được mùi vị cả. Jin hạnh phúc nhìn Ryan cắm cúi ăn, cậu không thể hiểu nổi sao cô lại có nhiều fan thế chứ trong khi cô là người mê ăn, mê ngủ làm việc gì là hỏng việc ấy đến rửa chén cũng làm vỡ luôn, ai mà tin được trước mặt cậu là ngôi sao Hollywood chứ.

Tóc Ryan thì vẫn rối chưa thèm chải, cô mặc một bộ quần áo ngủ in hình cô do fan tặng, thêm cái tướng ăn không giống ai hết…ấy thế mà không hiểu sao Jin lại thấy cô dễ thương vô cùng mới lạ chứ. Cậu chợt lắc đầu ngao ngán.

Ăn xong, trong lúc Ryan ngồi uống nước sâm Jin mang tới thì Jin rửa chén,  Ryan giả vờ đòi rửa nhưng cậu nói sợ cô làm vỡ hết đống bát đũa nên cậu đích thân làm cho nhanh nhưng thực ra cậu không muốn cô đụng vào vì cậu sợ nó có thể không tốt cho da tay cô. 

Ryan thỉnh thoảng lại không nén được nhìn ra khu bếp thấy bóng một anh chàng cao lớn nhưng lại đang đeo tạp dề màu hồng cặm cụm rửa chén bát, lại còn vừa rửa vừa hát chứ. Ai mà tin được một ngôi sao nhạc Rock, một thầy giáo, một người luôn ra vẻ cứng đầu….lại đứng làm việc nhà thế kia, trông rất ra dáng ông chồng làm việc nội trợ. Ryan gật gù cười mỉm trong lòng. 

Thực sự cô rất thích nhìn cậu thế này, trông rất là dễ thương nhé .

Quả nhiên sau 15 phút, ngôi sao Ryan đã xuất hiện đẹp đẽ như ngày thường. Ryan tuy vẫn còn hơi mệt nhưng giờ ngủ dậy cô đã tỉnh táo hơn sẵn sàng xuất phát cho chuyến đi chơi ngày hôm nay . 

Ryan hết chạy ra lại chạy vào thay hết này bộ kia rồi ra hỏi Jin

-        Bộ này thế nào?

-        Ờ đẹp

-        Thế bộ này?

-        Đẹp rồi.

-        Thế còn bộ này?

-        Trời ơi, bộ nào cũng được mà, chúng ta đi Picnic chứ có đi đóng quảng cáo đâu.

Jin đến đau đầu với Ryan nhưng thực ra cậu thấy cô mặc gì cũng đẹp. Cuối cùng Ryan mặc một bộ đồ kiểu thể thao kiểu đi thám hiểm, áo jacket màu tối thêm đôi giày thể thao màu đỏ, mái tóc thì được buộc gọn ra sau gáy trông như sinh viên năm nhất của trường đại học nào đó. Ryan thích mặc váy cơ nhưng trước lý luận không nên mặc bởi fan phát hiện đuổi theo thì chạy trốn sẽ khó hơn của Jin thuyết phục nên cô chọn bộ này.

Trong lúc Ryan thay đồ bỗng Jin nói vọng vào:

-        HaeSung nói hôm nay cô ấy sẽ tới muộn một chút đấy.

-        Tại sao? Ryan hỏi.

-        Mình làm sao biết được nhưng JB nói là sẽ tới đón chúng ta nhưng mình bảo không cần, tụi mình sẽ tới thẳng chỗ hẹn luôn.

Nghe tới tên JB, Ryan hơi khựng lại nhưng rồi cô lại toe toét cười. Chẳng phải có Jin ở đây sao, chỉ cần ở bên cậu ấy thì cô thấy mọi chuyện đều đơn giản. 

"Có lẽ cô đã quá dựa dẫm vào Jin mất rồi". Ryan mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top