Chương 86: Đồ ngốc
Cả ngày hôm đó tôi cứ nghĩ mãi về câu nói của Cư Diên, càng nghĩ càng bực.
Cái câu "theo anh đi" sao nghe chẳng giống tỏ tình mà như muốn bao nuôi vậy.
Người giàu tỏ tình đơn giản lại thô bạo vậy sao?
Tôi biết mình không thể tiếp tục nghĩ về anh, tỏ tình với em vợ vừa mới vào đại học, gọi anh ta là biến thái cũng không oan.
Nếu để người khác nghe thấy, anh ta có thể bị coi là người không đứng đắn thì kệ. Nhưng tôi, người đã có tiền sử nói dối, sẽ bị soi mói nghi ngại nhiều hơn.
Lẽ ra tôi phải ngay lập tức bó gọn anh ta ném vào thùng rác ký ức, từ đó vạch rõ ranh giới, coi như chưa từng quen biết người này.
Nhưng...
Khi anh nhìn tôi, cái ánh mắt mãnh liệt hoàn toàn khác với Yến Lạc như bị đóng dấu lên võng mạc tôi, chẳng thể nào gột rửa được, vai bị anh nắm cũng vẫn âm ỉ đau.
Chỉ cần nghĩ đến anh, trong tim tôi như có thứ gì đó bắt đầu ngứa ngáy, muốn cựa quậy.
Chẳng lẽ tôi đã động lòng với anh rồi sao?!
Không, làm gì có chuyện tôi thích tên thần kinh đó! Tôi thích Yến Lạc!
Tôi xộc vào phòng tắm, tắm bằng nước lạnh, vừa run vừa rửa, vừa lớn tiếng hát: "Mở mắt ra đi! Hãy nhìn cho kỹ! Ở đây toàn dân ra trận! Xưa nay giặc cướp dám xâm nhập, cuối cùng đều phải trả mạng..."
Mẹ tôi đi qua, đập cửa inh ỏi: "Trong đó hú hét cái gì thế, ồn chết đi được!"
Bị nước lạnh xối, đầu óc cuối cùng tỉnh táo, tôi run lập cập gọi: "Mẹ ... lấy giúp con bộ quần áo ... quên mang vào rồi..."
Ở nhà thêm hai ngày, độ nóng về vụ cầm thú Kim dần hạ xuống. Những hàng xóm biết tôi từng học thêm ở đó, cả đồng nghiệp của bố mẹ cũng nhắn tin hoặc ghé thăm hỏi han. Ngay cả bác dâu cũng gọi điện, chính mẹ tôi từng kể với bác về chuyện tôi tốn nhiều tiền đi học thêm.
Cúp máy, mẹ nhận xét: "Anh trai chị dâu ông cuối cùng cũng tỏ ra giống con người, biết gọi điện hỏi thăm Liên Hà."
Bố tôi thở dài: "Lần này họ khổ sở quá, chắc cũng ngộ ra nhiều điều. Nghỉ hưu rồi còn phải đi làm xa, thẻ lương thì bị niêm phong. Lì xì tôi đưa cũng không dám nhận, nói sợ bị thu mất, hai vợ chồng ngày ngày chỉ ăn rau với mì gói, nghĩ thôi cũng thấy tội."
Mẹ cảnh giác: "Nhà mình đã nhân nhượng hết mức, ngay cả giấy nợ hai vạn cũng cho ông xé rồi, nếu ông còn lén cho họ tiền thì tôi không để yên đâu."
"Tôi chỉ than vậy thôi, có nói sẽ đưa tiền đâu. Ừm trời sắp lạnh, gửi ít quần áo với đồ ăn cho họ thì được chứ? Ngày nào cũng ăn mì gói, thân thể sao chịu nổi."
Mẹ trừng mắt: "Thì gửi đi. Không cho gửi, ông cũng lải nhải bên tai tôi suốt ngày."
Bố tôi cười cảm kích: "Tôi biết ngay mà, bà ngoài miệng thì sắc như dao chứ trong lòng lại mềm như đậu hũ."
Mẹ lườm ông một cái, lại nhìn sang tôi đang ngồi bên xem trò, cười khúc khích: "Cười cái gì? Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia kìa."
Tôi nói: "Mẹ, cuối cùng con cũng hiểu thế nào là oan gia vui vẻ rồi."
"Hiểu cái rắm! Ngày mai về trường rồi, màu thu dọn quần áo phơi ngoài kia, nhớ mang theo cả đồ ấm."
"Rõ rồi~"
Chỉ cần mẹ vui vẻ, trong nhà ngày nào cũng như trời nắng.
Đang trong phòng thu dọn hành lý thì Yến Lạc gọi video call tới.
Nhìn thấy ảnh đại diện của anh, trái tim tôi bỗng dưng xôn xao một cách lạ thường.
Tôi bắt máy, bày trò nhõng nhẽo với anh: "Yến Lạc, em nhớ anh quá..."
Nghe vậy, Yến Lạc cười, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm ánh lên tia sáng rực rỡ như ánh ban mai ở Ann Arbor: "Anh cũng nhớ em, Liên Hà."
Tôi ngả người ra, nằm giữa đống quần áo, ríu rít trò chuyện với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top