Chương 85: Theo anh đi?
Tôi vừa chạy ra ngoài thì cửa thang máy đã khép lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, tôi nghĩ ngợi rồi thôi, không hỏi nữa, có khi chỉ là trùng hợp, không cần quá nhạy cảm.
Kẻ cầm thú Kim và Cư Diên đều ở khu Lăng Vân Đài, có lẽ lúc tôi đi học thêm anh ta vô tình thấy tôi.
Còn chuyện tôi ở nhà, cũng không khó đoán. Một sinh viên năm nhất vừa trải qua một tháng huấn luyện quân sự, nghỉ dài ngày không về nhà tìm chút ấm áp thì đi đâu được?
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Cư Diên thật sự thừa nhận đã rình trộm tôi, tôi cũng đâu thể gọi cảnh sát bắt anh ta?
Dù sao anh từng hẹn hò với chị tôi, bố mẹ cũng rất quý, vừa rồi tôi bảo đi thì anh đi ngay, cứ thế xem như vui vẻ chia tay, khỏi làm căng.
Tôi thở phào, định quay vào thì cửa thang máy bỗng mở ra.
Nhìn vào bên trong, Cư Diên vẫn đứng đó.
Nghe tiếng mở cửa, anh khẽ ngước mí mắt lên nhìn tôi. Ánh đèn trắng trong thang máy chiếu từ trên xuống, khiến đôi mắt anh dưới hàng mi đổ bóng trông đen sẫm đến gần như ánh xanh.
Đúng lúc chạm phải ánh mắt ấy, tôi hơi lúng túng, quay đầu nhìn màn hiển thị, thang máy căn bản chưa hề di chuyển.
"Ơ, thang máy hỏng à? Anh có thể đi cái bên cạnh..."
Lời còn chưa dứt, anh đột nhiên sầm mặt bước ra, nắm lấy vai tôi, ép thẳng tôi ra sau dính vào tường.
Hành động bất ngờ ấy làm tôi sững sờ, quên cả né tránh, còn tưởng anh muốn đánh tôi.
Cho đến khi vai "bộp" một tiếng đập vào tường, tôi đau nhói mới sực tỉnh, bắt đầu giãy khỏi tay anh: "Buông ra! Anh mà dám làm bậy tôi sẽ gọi người đấy!"
Ngón tay anh bấu chặt lấy vai tôi như muốn xuyên vào tận xương. Trong đôi mắt nhìn chằm chằm tôi ấy vừa có giận dữ cuồng loạn, vừa có đau đớn tuyệt vọng: "Tại sao em cứ lay động anh hết lần này đến lần khác..."
Tôi nói: "Tôi lại làm gì nào?!"
Anh buông một tay ra, bóp lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng lên, buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Trái ngược với hành động thô bạo, giọng anh lại bất lực mà dịu dàng.
Anh nói: "Đi theo anh đi, Liên Hà."
Câu nói ấy như liếm một vệt nóng rát lên người tôi, lông tơ toàn thân dựng đứng. Tôi vừa đạp vừa đẩy anh ra, lùi mấy bước liền, rồi túm lấy bình chữa cháy ở góc tường, giương thẳng vòi xịt vào anh.
Anh vẫn nhìn tôi, là ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, ánh mắt chất chứa chiếm hữu mà chưa từng ai nhìn tôi như thế.
Tôi phát điên: "Ai thèm theo anh! Đồ thần kinh biến thái! Tôi không cần anh!"
Đúng lúc đó, thang máy bên kia chạy lên, bố tôi xách đầy túi lớn túi nhỏ bước ra, ngạc nhiên nhìn chúng tôi: "Ơ? Các con đang làm gì thế?"
Mẹ tôi cắn kem đi theo sau, vừa thấy Cư Diên theo thói quen nở nụ cười.
Nhưng thấy tôi cầm bình chữa cháy chĩa vào anh, bà dập tắt nụ cười, vội vã bước đến đứng cạnh tôi, cùng trợn mắt với Cư Diên: "Tiểu Huân đã đi du học rồi! Cậu còn đến đây làm gì?"
Cư Diên đã khôi phục dáng vẻ bình thường trước mặt họ, chỉ có bàn tay buông thõng bên người chậm rãi siết lại thành nắm đấm: "Cháu chỉ muốn đến thăm..."
"Thăm cái gì mà thăm! Không có cậu, Tiểu Huân vẫn sống tốt!" Mẹ nắm lấy tay tôi: "Liên Hà, mặc kệ cậu ta, chúng ta vào nhà."
Tôi đặt bình chữa cháy xuống, run run siết chặt tay mẹ.
Đến cửa, mẹ thấy bố tôi còn đang đứng lúng túng với Cư Diên, liền quát: "Này! Ông không phải còn muốn mời nó vào ăn cơm nữa chứ!"
"..." Bố tôi áy náy gật đầu lia lịa, vội vàng theo vào, để Cư Diên đứng ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top