Chương 77: Còn em thì sao?

Bố không ngăn được tôi.

Tôi lao xuống cầu thang, nhắn tin gọi điện cho Cư Diên, phát hiện anh đã xóa tôi khỏi danh bạ, số máy kia gọi từ điện thoại công cộng cũng không được.

Gã này...

Có xóa tôi cũng phải tìm cho bằng được!

Tôi chạy tới công ty chị trước. Tòa nhà vốn sáng đèn giờ đã vắng tanh. Hỏi bảo vệ thì anh ta nói ban giám đốc với nhân viên cao cấp đều đi Vân Thành tham dự lễ kỷ niệm.

Hỏi cụ thể tổ chức ở chỗ nào, bảo vệ lắc đầu: "Chúng tôi là nhân viên thuê ngoài, không nhận được thông báo nào."

Tôi giậm chân tức tối.

Tôi chẳng biết gì về gia đình hay địa chỉ nhà của Cư Diên, chỉ còn cách lao tới căn nhà cưới hy vọng chạm mặt anh ta.

Đến Lăng Vân Đài, bảo vệ nói không phải chủ hộ hẹn trước thì không được vào.

Tôi định gọi thầy Kim nhờ anh ta mở cửa, nhưng thầy tắt máy.

Hai người này, lúc tôi nóng lòng muốn gặp thì đều biến đâu mất, đúng là bực vô cùng!

Không vào thì thôi, tôi nhớ biển số xe của anh ta rồi, đứng ngoài cổng đợi.

Bảo vệ thấy tôi lượn lờ ngoài cổng, thỉnh thoảng liếc ra, tỏ vẻ muốn nói gì đó.

Tôi cố làm bộ không thấy.

Họ không đuổi tôi thì tôi không đi, họ đuổi thì tôi đi xa một chút rồi lại quay lại.

Từ chín giờ tối tới nửa đêm, bố gọi tôi mấy cuộc bảo về nhà, tôi đều phớt lờ.

Tôi cố chấp, nhất định phải kéo Cư Diên tới thăm chị.

Nếu đến sáng mai vẫn không đợi được, tôi sẽ tới công ty tìm.

Anh không tiếp tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo anh bỏ trốn sau khi chơi đùa với cảm xúc chị tôi!

Cách này hơi bẩn nhưng chị tôi suýt chết vì anh, tôi xấu xa chút cũng chẳng sao.

Đến hai giờ sáng, tôi đứng không vững nữa, ngồi bệt xuống lề đường duỗi thẳng chân.

Bàn chân và đầu gối đau nhức, chân tê mỏi, đói khát rã rời.

Cửa hàng tiện lợi ngay cạnh mà tôi sợ vừa quay lưng thì lỡ mất anh ta, đành tiếp tục đợi.

Lúc đó, một chiếc xe từ cuối đường phóng tới.

Hình dáng xe làm tôi tỉnh cả người. Sau khi nheo mắt nhìn rõ biển số xe, tôi lập tức đứng dậy vẫy tay chạy tới: "Anh Cư Diên! Anh Cư Diên!"

Chiếc xe không có dấu hiệu giảm tốc mà phóng thẳng qua lao vào khu cư trú.

Rõ ràng anh đã thấy tôi mà vẫn phớt lờ!

Tôi vọt theo, hô to: "Cư Diên! Cư Diên!"

Xe anh đi qua barie thì chạy chậm lại. Tôi chạy nhanh vọt qua đầu xe, đặt cả hai tay lên nắp capo: "Dừng xe!"

Xe dừng ở cổng.

Bảo vệ từ lâu đã cảnh giác với tôi, lúc này lập tức xông ra kéo tôi sang một bên, không ngừng xin lỗi Cư Diên: "Thật xin lỗi, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay..."

Cư Diên ngồi trong xe, sắc mặt lạnh nhạt, thậm chí chẳng thèm liếc tôi một cái, như thể tôi chỉ là một cái vỏ kem rỗng bỏ đi.

Khi tốt với người ta thì tốt đến mức khiến người ta nghẹt thở, bất kể người ta có cần hay không.

Còn khi lạnh nhạt thì coi như không tồn tại, thậm chí chẳng bằng một người xa lạ.

Sao anh ta có thể tàn nhẫn đến thế chứ.

Cái thái độ tương phản này khiến tôi phát điên. Ngay cả tôi còn thấy không chịu nổi, nói gì chị tôi lại rất yêu anh.

Anh nổ máy định đi, tôi giơ chân đạp vào cửa xe: "Lúc chia tay anh đã nói gì với chị tôi! Chị vì anh mà tìm cái chết anh có biết không!"

Nghe vậy bảo vệ ngẩn ra, tôi nhân cơ hội vùng chạy thoát, đấm xuống kính xe của anh ta, tiếng bịch bịch vang lên liên hồi, ước gì đập nát nó cho hả giận: "Nếu lương tâm không cắn rứt thì sao không thèm nhìn tôi? Sao không nghe máy? Nói đi chứ! Anh..."

Anh hạ kính xe, quay đầu nhìn tôi: "Lên xe đi."

May mà anh vẫn còn một chút nhân tính!

Tôi bật cửa sau, bỗng nhớ lần trước anh phóng xe rõ nhanh khiến tôi sợ xanh mặt, lòng chùng xuống một chút.

Nhưng anh cũng không thể lúc nào cũng phớt lờ mọi chuyện được chứ!

Chị tôi vẫn còn đang nằm ở nhà!

Tôi đành cứng mặt bước lên xe.

Anh ta lập tức rẽ sang một bên, lái xe đi từ lối khác ra.

Bảo vệ phía sau gãi đầu, lại quay về phòng gác.

Xe chạy lên đường chính, tôi vịn ghế của anh ta nói: "Đến nhà chị tôi đi. Chị cắt cổ tay, hôm qua mới xuất viện, làm bố mẹ tôi sợ muốn chết. Bố tôi không cho tôi tìm anh, sợ anh nghĩ nhà tôi bám riết không buông, nhưng chị ấy lại hy vọng anh tới, chị còn tình cảm với anh..."

Cư Diên đột ngột cắt lời tôi: "Thế còn em? Em có tình cảm với anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top