Chương 169: Tình cảm bền lâu

Nhìn chiếc vòng ngọc bích ấy, lại nhìn người phụ nữ giống Vân Trang đến kỳ lạ, tôi thấy lưng mình lạnh buốt.

Ảnh gia đình nhà người khác đều chụp rạng rỡ, còn tấm ảnh này thì âm u như có ma khí.

Mẹ tôi nghe thấy động, bước đến: "Có chuyện gì vật? Bảo đi tìm cuộn băng dính thôi mà 800 năm rồi vẫn chưa thấy mặt."

"Mẹ, mẹ xem cái này..."

Mẹ tôi cầm lấy xem, đúng lúc đèn lại chớp vài cái, bà kêu lên một tiếng: "Ôi, ảnh này ở đâu ra vậy? Hù chết người ta! Cái cô này là Vân Trang sao?"

"Không thể nào, mẹ xem lão Cư còn trẻ lắm."

Mẹ tôi vứt tấm ảnh trở lại thùng: "Mặc kệ bà ta là ai, mau thu dọn đi, nhìn mà rợn người. Băng dính đâu?"

"Con chưa tìm thấy..."

Bà lắc đầu: "Đúng là đồ ngốc."

Bà tiện tay kéo một thùng trên giá số 1 xuống, lôi cuộn băng dính ra.

Tôi ngạc nhiên: "Hộp không dán nhãn, sao mẹ biết băng dính để ở đây?"

"Tự tay mẹ để thì mẹ biết chứ sao."

"..."

Thế thì mẹ tự xuống mà lấy!

Dù rất tò mò về người phụ nữ trong ảnh, tôi vẫn không dám hỏi cặn kẽ.

Đến bữa tối, Cư Diên cũng xuống.

Trước kia anh ta ở nhà, bác Trương không bao giờ ngồi cùng bàn, nhưng bố mẹ tôi không có khái niệm phân cấp ấy, thích thế nào thì thế ấy.

Cư Diên cũng chưa từng nói gì.

Trước mặt bố mẹ tôi, anh ta cư xử rất bình thường, với tôi cũng lễ độ như hồi chị gái tôi còn sống.

Tôi còn đang thầm đoán thân phận người đẹp kia thì mẹ tôi đã hỏi thẳng: "Cư Diên này, tôi vừa thấy một tấm ảnh chụp chung dưới tầng hầm. Có một người phụ nữ mặc sườn xám trông giống mẹ của Bảo Các, bà ấy là ai vậy?"

Tôi lập tức dựng tai lên.

Động tác của Cư Diên khựng lại, như nhớ ra bức ảnh nào, bình tĩnh đáp: "Có lẽ người dì thấy là mẹ cháu."

"Vậy còn hai người đàn ông với đứa bé..."

"Là ông nội, bố cháu và cháu."

Mẹ tôi nhìn anh ta rồi nhìn sang Cư Bảo Các: "Thảo nào! Hóa ra cậu giống ông nội. Trước tôi còn thắc mắc, anh em ruột như quả bầu nối dây, sao có thể khác nhau như thế."

"Vâng." Cư Diên cúi đầu, tiếp tục ăn.

Cư Bảo Các không phục: "Mẹ Đinh, quả bầu nối dây là gì? Dì chửi con hả?"

Mẹ tôi cười: "Tôi bảo cậu giống bố cậu y đúc ấy!"

Có lẽ chưa ai dám nói lão Cư xấu ngay trước mặt nó, nên Cư Bảo Các chẳng biết gì về nhan sắc của mình, còn rất tự hào: "Con là con ruột của bố, đương nhiên giống ông rồi!"

Mẹ tôi gật gù với vẻ thương hại, tiếp tục xuýt xoa với Cư Diên: "Không ngờ bố cậu cũng tình sâu nghĩa nặng đấy. Cưới bà Vân Trang lần hai cũng chọn người giống mẹ cậu như đúc..."

Tôi đá mẹ một cái dưới gầm bàn.

Mẹ tôi liếc tôi một cái, lại nhìn Cư Diên đang im lặng, khẽ hắng giọng không nói nữa.

Ăn xong, một ngày làm việc của mẹ tôi coi như kết thúc, bà về phòng xem phim. Bố tôi dẫn Cư Bảo Các ra ngoài tản bộ, không rõ Cư Diên đi đâu.

Tôi dọn dẹp bếp xong, vươn vai chuẩn bị về phòng mẹ ngủ. Đi ngang cửa tầng hầm, tôi liếc xuống thấy đèn vẫn sáng.

Chiều ra quên tắt đèn à? Đã mấy tiếng rồi, tốn điện thật.

Tôi xuống để tắt đèn, phát hiện Cư Diên đang đứng giữa các giá kệ, cúi đầu nhìn tấm ảnh gia đình trong tay.

Nghe tiếng động, anh ta quay đầu nhìn tôi.

Tôi lập tức lùi lại một bước: "Tôi ... tôi xuống tắt đèn thôi ... mẹ tôi còn thức ... tôi đi đây!"

Nói xong rồi chạy.

Anh ta không đuổi theo.

Về phòng mẹ, tôi tắm xong nằm bên bà, chẳng hiểu sao cứ nghĩ mãi vẻ mặt Cư Diên lúc ngẩng khỏi tấm ảnh.

Anh ta đang buồn.

Tôi nằm trong chăn véo mình một cái. Mặc kệ anh ta!

Tôi còn đang nợ một đống tiền đây, tôi mới là người buồn hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top