Chương 157: Theo lợi tránh hại

Mẹ Yến không nỡ tốn tiền, nằm viện được một tuần là xin về nhà.

Thế là trong nhà họ vừa mất đi một lao động lại thêm một bệnh nhân, bố Yến và Yến Lạc càng bận rộn hơn.

Tôi là nhân viên làm thêm của Yến Lạc, tiện thể chăm sóc mẹ Yến và anh Khởi. Mỗi ngày đều ở nhà họ Yến, nghe điện thoại, in ấn, làm việc nhà, bận tối mắt tối mũi. Về đến nhà mình thì chỉ biết ngã ra ngủ, ngay cả cãi nhau với con mèo cư trú ở đây là Cư Bảo Các cũng chẳng còn sức.

Sáng ngồi ăn cơm ở nhà, tôi ăn ngấu nghiến, mẹ tôi cau mày khó chịu: "Ăn chậm thôi! Con đâu phải con dâu nhà người ta, gấp cái gì mà gấp!"

Tôi nói: "Con muốn làm nhiều việc một chút, để chú với Yến Lạc về nhà không quá bận rộn."

Mẹ tôi bĩu môi: "Một tháng Yến Lạc trả con bao nhiêu?"

Tôi đáp: "Mỗi khi có đơn thì anh ấy chia cho con một nửa."

"Thế tiền đâu?"

"À ... cái đó..."

Tôi vội đặt bát xuống định chuồn, nhưng bị mẹ tóm lại: "Con lại đem tiền giúp nhà nó rồi phải không? Liên Hà, mẹ biết con có tình cảm với nhà họ, nhưng con vừa bỏ công vừa bỏ tiền, họ cứ thế mà nhận, chẳng nói gì sao? Con với Yến Lạc bây giờ là thế nào rồi, đến bước nào rồi?"

Tôi giằng ra, xỏ giày chạy.

Mẹ tôi còn với theo sau: "Mẹ chưa đồng ý cho hai đứa cưới đâu nhé!"

Xuống dưới nhà, tôi nhớ lại lời mẹ, trong lòng thấy chát chát.

Tuy mẹ tôi đã thay đổi cách nhìn về nhà họ Yến, nhưng vẫn tính toán hơn thiệt. Thấy họ còn nợ tôi bao nhiêu tiền, lại thêm hai bệnh nhân, sợ sau này khó mà vực dậy nên không muốn tôi lấy về rồi chịu khổ.

Nhưng đối với tôi, được ở bên cạnh nhà họ Yến chính là hạnh phúc. Khổ cực một chút cũng chẳng sao.

Mẹ Yến phải nằm nghỉ trên giường. Mà vừa nằm xuống, bao năm mệt mỏi dồn lại hết, bà gần như ngủ cả ngày ở trong phòng, chỉ cần giúp đỡ lúc đi vệ sinh và ăn uống, ngoài ra chẳng phải lo gì thêm, rất nhẹ nhàng.

Việc phục hồi của anh Khởi thì tiến bộ rõ rệt, giờ đã có thể ăn cơm không cần đũa trợ lực, mỗi ngày còn vịn lan can tập đi.

Hôm ấy tôi sang, bố Yến đã ra ngoài, Yến Lạc đang xỏ giày ở cửa, anh Khởi ngồi xe lăn đưa cho anh cái túi.

Tôi theo ra tới cầu thang: "Trưa anh có về ăn cơm không?"

Yến Lạc xoa đầu tôi: "Chắc là không về được, em với mọi người cứ ăn trước, đừng đợi anh."

Thang máy đến, tôi lưu luyến dõi theo anh bước vào, không nỡ mà dặn: "Đi đường cẩn thận nhé."

Anh gật đầu.

Cửa thang máy sắp khép, anh bỗng bước ra, ôm mặt tôi hôn mạnh một cái lên môi. Rồi tranh thủ lúc cửa chưa kịp đóng, lại nhanh chân vào thang máy, cười vẫy tay: "Ngoan, vào đi thôi."

Lần này anh đi thật rồi.

Cái nụ hôn bất ngờ ấy khiến lòng tôi vừa ngọt vừa mềm, tôi sờ lên môi, ngẩn ngơ cười, rồi mới bước vào nhà.

Anh Khởi đang để một giỏ đồ bẩn trên chân, lăn xe ra ban công, định giặt đồ.

Tôi vội chạy lại giành lấy: "Anh Khởi, để em giặt cho, anh đừng mệt."

Anh cười khổ: "Chút việc này anh vẫn làm được."

Tôi lại đặt giỏ vào lòng anh: "Vậy thì được, để anh giặt."

Anh cười, tiếp tục đẩy xe ra ngoài.

Anh không ở trong phòng, mẹ Yến lúc này cũng đang trên giường đùa với Cà Ri, vừa khéo tôi có thể tranh thủ dọn dẹp.

Tôi cầm cây lau nhà, vừa lau vừa thở hồng hộc. Nhà nhiều người, ngày nào cũng lau ra đầy tóc, lông chó, bụi bẩn và rác vụn.

Thật ra ở nhà mình, tôi cũng chẳng chăm chỉ thế đâu, nhà toàn bố tôi lau.

Lau dọn xong, trông nhà sáng sủa hẳn, tôi định vào vệ sinh rửa mặt. Ai dè tôi bước hụt, dép dính nước trượt một cái, tôi "á" một tiếng ngã ngửa ra sau.

Đúng lúc anh Khởi lăn xe lăn qua, vội đưa tay giữ tôi.

Đương nhiên không giữ nổi.

Tôi ngồi phịch xuống đất, đập phải xương cụt, kêu thảm thiết một tiếng.

Chiếc dép trên chân cũng văng ra, bay thẳng ... rơi ngay vào lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top