Chương 133: Tại sao em khóc
Yến Lạc đang dọn đồ ở nhà thì nhận được cuộc gọi video của tôi. Anh ngồi giữa đống quần áo, mỉm cười với tôi: "Sao giờ này lại gọi, dì Vân vẫn ổn chứ?"
"Bà ấy vẫn hôn mê."
Vốn dĩ tôi định chất vấn anh tại sao lại dễ dàng đồng ý bán rẻ căn nhà như vậy. Nhưng vừa thấy gương mặt mệt mỏi không che giấu được của anh, tôi lại chẳng thốt nổi câu nào.
Đó là nhà của Yến Lạc, bán đi chắc anh còn đau lòng hơn tôi.
Bố mẹ Yến xuất thân nghèo khó, từ vùng quê hẻo lánh bươn chải ra thành phố. Bố Yến lái xe tải đường dài, mấy tháng mới về nhà một lần. Mẹ Yến đi làm phụ bếp ở khắp nơi, còn trẻ mà làm đến hỏng cả lưng.
Hai người cực khổ bao năm, cuối cùng cũng trả xong món nợ khổng lồ do ông bà đứng ra bảo lãnh cho người khác. Mấy năm trước mới vừa dứt được khoản vay mua nhà, lại vay thêm mua chiếc xe cũ chạy Didi.
Đang lúc tưởng chừng mọi thứ dần khá lên, anh Khởi học thành tài ở Mỹ, Yến Lạc cũng hiểu chuyện thì tai họa bất ngờ ập tới. Hai mươi năm phấn đấu coi như đổ sông đổ biển.
"Yến Lạc, em nghe bố nói ... chuyến bay y tế vẫn còn thiếu mười ba vạn."
Anh gượng cười: "Ừ ... Ở bên đó càng lâu số tiền cần càng nhiều. Phải nhanh nghĩ cách khác thôi."
"Anh còn nhớ anh họ cả nhà em chứ? Người trước đây từng ăn cắp rồi bị bắt đó."
"Nhớ."
"Chúng ta cũng học theo anh ta, rút tiền từ thẻ tín dụng với mấy app vay online đi! Một mình anh chắc không đủ, cộng thêm em chắc chắn được! Mỗi người vay sáu vạn rưỡi là đủ!"
Mặt Yến Lạc thoáng đỏ lên, anh tức giận: "Không được! Mấy thứ đó dính vào là nghiện, em tuyệt đối không được đụng tới!"
"Thì sao chứ? Chúng ta đâu phải đem đi cờ bạc. Việc cấp bách là đưa anh Khởi về trước, sau này mình từ từ trả không được sao?"
"Em đừng có làm bậy! Anh đã rao bán cả xe của bố rồi..."
"Đừng bán! Xe bố anh là xe đã qua ba đời chủ, bán cũng chẳng được bao nhiêu. Sau này còn phải thường xuyên ra vào bệnh viện, không có xe thì bất tiện lắm..."
Yến Lạc cắt ngang lời tôi: "Tóm lại anh sẽ không để em vay tiền! Liên Hà, nếu em dám đi vay, chúng ta chia tay!"
Tôi bị câu này làm sững sờ mất mấy giây, sau đó tức giận quát lên: "Chia thì chia!"
Tôi cúp ngang cuộc gọi.
Yến Lạc gọi lại mấy lần, tôi đều không bắt máy.
Tôi ngồi trong hành lang thoát hiểm, vừa khóc vừa tìm thông tin xem sinh viên đại học có thể làm bao nhiêu thẻ tín dụng, vay được bao nhiêu.
Tôi biết Yến Lạc không muốn tôi vì chuyện nhà anh mà gánh nợ. Bố mẹ anh chính là vì trả nợ thay người khác mà khổ nửa đời.
Nhưng nghĩ đến bao nhiêu năm chú dì thương tôi, nghĩ đến việc dì từng cứu tôi giữa trời đông giá rét. Đừng nói sáu vạn rưỡi, chỉ cần tôi có thể vay đủ mười ba vạn, tôi cũng sẽ vay!
Lấy chia tay ra hù dọa tôi ... Đồ khốn Yến Lạc ... Căn bản không xem tôi là người một nhà...
Ngoại trừ đủ loại vay nặng lãi, mấy khoản vay lãi suất thấp, thẻ tín dụng cộng lại cũng chỉ được ba vạn.
Chẳng trách anh họ tôi phải vay nặng lãi, số tiền ít ỏi thế này sao đủ cho anh ta nướng vào cờ bạc.
Haizz, tôi cũng không đủ dùng.
Nhưng tuyệt đối không được vay nặng lãi.
Nếu tôi không trả được, bố mẹ tôi cũng phải gánh. Mà chị vừa mới mất, họ không chịu thêm nổi cú sốc nào nữa.
Ba vạn thì ba vạn, còn hơn không có gì.
Để đăng ký thẻ tín dụng, tôi cần mang theo chứng minh thư đến ngân hàng hoặc điểm đăng ký thẻ, có khi hạn mức sẽ cao hơn. Ngày mai nhân lúc Cư Diên ngủ, tôi sẽ ra ngoài làm, khỏi phải giải thích gì với anh ta.
Tôi hạ quyết tâm, lau sạch nước mắt.
Khi quay lại phòng bệnh, Cư Diên vẫn giữ nguyên tư thế vắt chân như lúc tôi đi.
Tôi khẽ khàng đóng cửa, định ngồi ra ghế sofa sau vách ngăn thì anh bỗng lên tiếng: "Vừa rồi sao lại khóc vậy?"
"Tôi không khóc..."
"Anh không bị điếc."
Nghĩ đến câu chia tay của Yến Lạc, nước mắt tôi lập tức rơi lã chã: "Tôi cãi nhau với bạn trai, khóc một chút không được à!"
Cư Diên đột ngột đứng dậy, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm tôi: "Em có bạn trai từ khi nào? Là Yến Lạc sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top