Chương 125: Lượn lờ cho vui
Ăn xong, bố mẹ tôi và bố Yến lại đi làm, tôi với Yến Lạc ở nhà dọn bát đũa.
Mẹ Yến nằm nghỉ trên sofa, cái máy matxa mà tôi tặng dịp Tết dán quanh eo bà.
Tôi vừa rửa bát vừa thì thầm hỏi Yến Lạc đang lau bếp bên cạnh: "Anh định làm nghề gì?"
Anh trả lời: "Giờ anh chỉ có bằng cấp phổ thông, khó kiếm việc toàn thời gian đúng ngành lắm. Nhưng anh rành quy trình du học vào các trường ở Mỹ, có thể làm tư vấn viên và nhận dịch vụ online. Sắp tới mùa du học, chắc kiếm được chút đỉnh."
Tôi gật gù khâm phục.
Rồi chợt nhớ tới một vạn tệ trong tài khoản điện tử.
Nếu không có Vân Trang, nhà họ Yến không đủ khả năng nuôi anh đi học, tôi chỉ biết lo lắng mà không làm gì được.
Nhưng giờ đã có Vân Trang, tôi không khỏi nghĩ tới biệt thự, siêu xe và chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay bà...
Tôi lắc đầu thật mạnh
Không, đó không phải của tôi!
Không được nghĩ, tuyệt đối không được nghĩ!
Thiếu tiền thì chúng tôi cùng cố gắng kiếm, như Yến Lạc nói, chúng tôi vẫn còn trẻ có thể vượt qua chuyện này.
Anh đi làm thì tôi cũng không rảnh, tôi sẽ làm thêm để phụ giúp.
Nếu là tôi thiếu, anh chắc chắn cũng sẽ giúp tôi.
Chiều, hai đứa dẫn Cà Ri đi spa thú cưng.
Cà Ri được tắm rửa cắt tỉa lông, vẻ ngoài ngay lập tức sang chảnh hẳn, giá trị cũng được cải thiện không ít.
Trên đường về, một tay anh bế Cà Ri, tay kia nắm tay tôi ghé vào quán trà sữa mua thêm hai ly.
Chúng tôi vừa đi vừa uống, bóng hai người một chó in trên đường phố.
Một chỗ trong tim tôi bỗng mềm nhũn, ngay cả hơi thở cũng làm nơi đó đau, tôi không nhịn được ôm chặt lấy cánh tay anh.
Thật muốn cứ thế nắm tay anh suốt cả đời.
Yến Lạc cúi đầu, đưa trà sữa của mình cho tôi nếm: "Thử vị này xem?"
Tôi nhấp một ngụm: "Vẫn thích socola của em hơn."
"Của em ngọt quá." Yến Lạc nói: "Em từ nhỏ đến lớn đã thích vị đậm rồi."
"Yến Lạc, tối nay mình không ăn ở nhà nữa nhé, em đãi mọi người ăn lẩu."
Anh cười: "Em mời? Em lấy đâu ra tiền?"
"Tối nay bố mới đưa tiền sinh hoạt tháng sau cho em."
"Ê, tiền đó không được động đến đâu..."
Đang nói chuyện, sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc: "Yến Lạc? Liên Hà?"
Quay lại thì thấy thầy chủ nhiệm dừng chiếc xe điện nhỏ bên cạnh chúng tôi, vẻ ngạc nhiên: "Ồ! Hai đứa bây giờ...!"
Yến Lạc ngượng ngùng cười.
Bị thầy bắt gặp cảnh hai đứa tình tứ, tôi cũng bối rối: "Thầy, thầy không dạy học mà ra ngoài đi dạo thế ạ?"
"Đi làm mệt mỏi quá, ra ngoài xả hơi chút cũng không được à?" Thầy chống chân đứng trên chiếc xe điện nhỏ, ra dáng muốn nói chuyện lâu dài: "Yến Lạc, không phải em đi du học Ivy rồi sao? Sao lại về rồi?"
Yến Lạc mỉm cười: "Nhà có chút chuyện, tiện thể em về nghỉ phép luôn."
Thầy giáo đưa tay vỗ vai cậu, rồi quay sang nhìn tôi: "Còn em nữa, yêu đương đến mức chẳng thèm đi học à?"
Tôi vội phủ nhận: "Em cũng xin phép nghỉ rồi! Chị em và anh trai anh ấy từ Mỹ về, chúng em muốn tụ họp."
Thầy nghe vậy mới dịu lại: "À, là Liên Huân với Yến Khởi à, hai đứa đều ở Mỹ hả? Đúng là có triển vọng mà ..."
Thầy túm lấy bọn tôi cằn nhằn một hồi, dặn phải noi gương anh chị, rồi liếc đồng hồ kêu "á" lên một tiếng, vặn ga chiếc xe điện nhỏ phóng đi, chỉ để lại một câu vọng lại phía sau: "Yến Lạc, đợi tin của thầy nhé, thầy còn có chuyện muốn nói với em..."
Đợi đến khi thầy giáo đi khuất hẳn ở cuối con phố, tôi nghi hoặc hỏi: "Thầy muốn nói gì với anh thế?"
"Rồi em sẽ biết." Anh nhấc cánh tay gần tôi lên, hơi ngẩng cằm ra hiệu, khóe mắt cong cong: "Lại đây nào."
Tôi hít sâu một hơi, nhào thẳng vào lòng anh.
Nguyên Tố nói đúng. Ngày nào cũng ở ngay trước mắt thế này, ai mà chịu nổi chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top