Chương 121: Chụt chụt

Yến Lạc đặt một phòng giường lớn trong khách sạn bình dân.

Anh từ Mỹ về nước sớm hơn dự định, vừa xuống máy bay còn chưa về nhà đã chạy thẳng đến Vân Đại tìm tôi.

Khép cửa, anh đã ép tôi vào gương toàn thân treo tường, nâng mặt tôi lên rồi hôn xuống.

Nụ hôn của anh gấp gáp mà vụng về, anh hôn không ngừng khiến cả mặt tôi dính toàn nước bọt.

Tôi hơi lo không biết anh có định hôn sâu không. Vì vừa ăn xong, tôi còn chưa đánh răng.

May là không, anh chỉ hôn chụt chụt bên má và môi thôi.

Đến cuối như vẫn chưa thỏa mãn, anh ôm chặt lấy tôi thở dài một hơi: "Liên Hà ... anh nhớ em quá."

Tôi cũng vòng tay ôm anh: "Em cũng nhớ anh, Yến Lạc ... nhưng nụ hôn của anh mùi Cà Ri lắm..."

Anh bật cười buông tôi ra, kéo hai vali vào trong phòng.

Tôi vòng tay ôm eo anh từ sau, lẽo đẽo theo sau như con vịt con: "Sao anh lại về sớm thế? Sao không đi cùng anh Khởi và chị em?"

Yến Lạc nói: "Chị Huân không cần người trông cả ngày nữa. Anh ở nhà cũng rảnh, chi bằng về sớm gặp em. Anh có quà cho em, trong này này."

"Quà gì thế? Để em xem..." Tôi ngồi xuống mở vali: "Á!"

Bên trong là một chiếc MacBook mới tinh.

Yến Lạc hỏi: "Thích không?"

Tôi lập tức đóng vali, quay sang đánh anh: "Thích cái đầu anh ấy! Ai cho anh tiêu tiền bậy bạ thế hả! Nhà anh thừa tiền chắc? Bố mẹ anh ngày nào cũng làm việc cực khổ..."

Yến Lạc kéo tôi vào lòng: "Đừng đánh nữa, là tiền anh đi làm thêm kiếm được, không phải bố mẹ cho."

Tôi bừng tỉnh, bảo sao mỗi lần gọi video anh đều mệt mỏi như thế, thì ra là vì đi làm thêm.

Tôi vừa giận vừa thương, lại đánh anh mấy cái: "Anh đã học vất vả thế rồi còn đi làm thêm, đồ ngốc! Nhỡ mệt quá mà đổ bệnh thì sao!"

Anh cúi đầu dụi dụi mặt vào tôi: "Không sao, anh khỏe lắm, chỉ là thỉnh thoảng thiếu ngủ thôi. Không tin thì sờ thử."

Tôi sờ từ cánh tay lần đến ngực, rồi trượt xuống bụng anh.

Trước đó có bạn bè bên cạnh, tôi không nhìn kỹ. Giờ ở gần rồi mới phát hiện, tuy anh trông vẫn gầy, nhưng cơ thể đã có thêm thịt và mạnh mẽ hơn nhiều.

Khi tay tôi chuẩn bị trượt xuống bắp đùi, anh nhanh chóng nắm lấy, hôn nhẹ lên má tôi: "Đủ rồi, hôm nay cho em sờ tới đây thôi. Anh phải gọi điện báo cho bố mẹ, em có muốn lên hình không?"

"Không đâu! Nhỡ họ thấy chúng ta ở khách sạn, chắc chắn sẽ nghi ngờ."

"Vậy thì thôi."

Anh ngồi xuống giường, chỉnh lại giọng rồi gọi video cho bố mẹ.

Tôi lại mở vali, ôm chiếc MacBook ra, gối lên đùi Yến Lạc, nghe họ bàn chuyện mai bay về.

Ôi, đồ ngốc này...

Sao anh phải tốt với tôi như thế.

Nghĩ đến việc anh cày cuốc đi làm mới mua được nó, tôi thật sự không nỡ bóc máy.

Trong video, mẹ Yến hỏi tôi thế nào rồi.

Yến Lạc vừa xoa đầu tôi vừa đáp: "Cô ấy trông hơi mệt ạ."

Mẹ Yến nói: "Sau khi mẹ ruột tìm đến, chắc chắn Tiểu Hà rất buồn. Hay là ngày mai con đón nó về nhà đi? Nghỉ học vài ngày cũng chẳng sao. Dù gì tuần sau anh con và Tiểu Huân cũng về, cả nhà mình có thể sum họp."

Yến Lạc đáp: "Được, mai con sẽ hỏi cô ấy."

Mẹ Yến lại nói: "Hay để mẹ gọi video cho con bé luôn nhé?"

Tôi giật mình ngồi bật dậy, liên tục lắc đầu.

Anh thấy buồn cười, bèn nói với mẹ Yến: "Đừng gọi nữa mẹ, giờ chắc cô ấy ngủ rồi. Mai con hỏi cũng được."

Mẹ Yến đồng ý, dặn anh nghỉ ngơi sớm, rồi cúp máy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top