Chương 120: Tối nay không về ký túc xá

Khi Vân Trang kể mình gặp người không tốt, tôi tưởng chỉ là gặp gã đàn ông tệ hại, không ngờ lại là chuyện như thế này.

Không trách bà chưa bao giờ nói tên người đó, bà cũng không biết là ai.

Tôi là con của kẻ cưỡng hiếp.

Đúng là không nên tò mò hỏi quá nhiều. Mỗi lần tò mò là lại chẳng có kết quả tốt đẹp.

Vân Trang lau đi nước mắt trên mặt tôi, nói: "Liên Hà, trời cho chúng ta gặp lại nhau chắc chắn là có lý do, có lẽ để mẹ bù đắp cho con. Con cứ gọi mẹ là dì cũng được, bố mẹ nuôi vẫn là bố mẹ con, để mẹ làm dì. Nếu con không muốn chuyển hộ khẩu thì không chuyển, mẹ không ép. Chỉ mong con đừng từ chối mẹ được không? Mẹ thực sự rất muốn gặp con..."

Nói đến đó bà lại khóc.

Tôi không nhớ cuộc nói chuyện kết thúc thế nào.

Mạch Tuệ thấy tôi chần chừ nên đứng đợi dưới lầu. Khi thấy tôi xuống, cô ấy ngạc nhiên: "Liên Ngẫu, sao mặt cậu tái vậy? Lại sốt à?"

Tôi bước đến, đầu dựa lên vai cô ấy: "Tớ ổn, về trường thôi."

Vân Trang lau khô mặt, theo ra cửa: "Dì đưa các cháu đi."

Cư Bảo Các phi từ sân vào, tay lấm đầy bùn, hét với Vân Trang: "Mẹ đi thì con cũng đi!" rồi định bôi bùn lên chúng tôi.

Vân Trang túm lấy nó.

Hồ Đào xách ba lô chạy ra, thấy tay nó lấm bùn thì lùi lại: "Chúng ta bắt taxi về! Cô Cô! Mạch Tuệ! Liên Hà! Đi mau! Tạm biệt chị Vân!"

Tôi nhận túi xách, gật đầu với Vân Trang rồi cùng các bạn bước khỏi biệt thự.

Bà không đuổi theo, chỉ chuyển tiền trả taxi cho tôi, tôi không nhận.

Mỗi khi thấy avatar của bà, tim tôi lại thắt lại.

Trên đường, Mạch Tuệ thấy tôi không ổn nên cho tôi dựa vào vai nghỉ.

Hồ Đào tránh xa Cư Bảo Các thì nhẹ nhõm, dựa vào vai tôi lầm bầm nói chuyện.

Trường không cho xe taxi hay xe công nghệ chạy vào trong nên chúng tôi xuống ở cổng. Vừa định đợi xe buýt vào khuôn viên trường, Hồ Đào thúc: "Trời ơi, các cậu nhìn đi, có trai đẹp kìa!"

Tôi lơ đãng nhìn theo hướng cô ấy chỉ, ban đầu còn sững sờ rồi chạy ào tới chỗ đó.

"Yến Lạc! Yến Lạc!"

Yến Lạc đang đứng bên cổng trường nghe điện thoại, cạnh hai chiếc vali to. Nghe tiếng, anh quay lại và mở rộng vòng tay ôm tôi vào lòng.

"Liên Hà!"

Hơi thở quen thuộc, đúng là anh.

Nỗi hoang mang và lo lắng bỗng tìm được nơi xả, tôi ôm chặt lấy anh, khóc rống lên không kềm được.

"Ôi, sao thế, khóc to vậy..." Anh dịu dàng vỗ lưng, rồi mỉm cười chào các bạn tôi ở phía sau: "Chào các cậu, tôi là Yến Lạc. Liên Hà nhà tôi chắc đã làm phiền mọi người rồi."

Ba cô bạn đồng thanh: "Liên Hà nhà tôi."

Yến Lạc mời chúng tôi ăn cơm ở quán hải sản gần trường.

Tôi khóc một trận đã đời, tâm trạng nhẹ hẳn. Chỉ tiếc là lúc chạy tới ôm anh mà một chiếc giày bay mất, làm cả bọn trong bữa ăn cứ chọc tôi mãi.

Yến Lạc mời họ một bữa tử tế. Lúc đi thanh toán, Hồ Đào nháo nhác hỏi tôi: "Liên Ngẫu, tối nay cậu có về ký túc không nhỉ?"

Mạch Tuệ cũng tinh quái nhìn tôi. Cô Cô thì chăm chăm gói đồ mang về.

Nghĩ đến cảm giác và hơi ấm truyền từ vòng eo rắn chắc của Yến Lạc khi tôi ôm anh ban nãy, câu nói "đã làm chưa" của Nguyên Tố lại chợt vang lên trong đầu, khiến mặt tôi đỏ bừng: "Trời ơi! Lâu lắm rồi mới gặp, mai còn phải đi học, chẳng lẽ tối nay không được nói chuyện sao?"

Hồ Đào lí nhí: "Hehe, được chứ..."

Mạch Tuệ nhỏ giọng dặn: "Nhớ dùng biện pháp an toàn đấy."

Còn Cô Cô thì tiện tay chôm luôn mấy đôi đũa.

Yến Lạc gọi taxi chở chúng tôi tới cổng trường.

Mạch Tuệ và Hồ Đào nhìn vào xe, che miệng cười.

Cô Cô vừa xách đồ vừa làm dáng hình trái tim.

Tôi ngượng ngùng nhìn Yến Lạc.

Anh nhận ra ánh mắt của tôi bèn quay qua nắm lấy tay tôi, bàn tay lồng vào nhau rồi nắm chặt ngón tay tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top