Chương 101: Con sống có vui không

Hai chữ "mẹ kế" vừa thốt ra, bố tôi lập tức quay đầu trừng mắt với bà.

Mẹ chột dạ vuốt lại tóc không nói thêm nữa, suốt bữa cơm cũng im lặng nhiều.

Ăn xong, bố thật sự muốn đưa tôi ra ngoài mua đồ.

Thực ra điều kiện nhà tôi đâu tốt đến mức để tôi thản nhiên dùng cái ví mấy nghìn tệ? Ngay cả MacBook cũng chỉ là tôi buột miệng nói, nào ngờ bố vẫn nhớ.

Ông có tấm lòng ấy là tôi đã thấy mãn nguyện rồi. Vẫn nên tiết kiệm tiền, bố mẹ đều đã lớn tuổi còn phải lo cho tương lai, không thể tiêu hoang.

Tôi lấy cớ nói không cần mua, rồi bảo muốn sang nhà Yến Lạc chơi.

Lần này mẹ không ngăn cản.

Đến nhà họ Yến, vừa bước ra khỏi thang máy, Cà Ri đã nhận ra tiếng bước chân, lăn lộn chạy tới cào cửa, kêu ư ử không ngừng.

Mẹ Yến nghe tiếng động mở cửa, thấy tôi thì vui mừng reo lên: "Tiểu Hà! Sao con đến mà không gọi dì một tiếng?"

Tôi nhào ngay vào lòng bà: "Dì..."

Ở trường, tôi thường xuyên nhắn tin và gọi video với bà, nhưng qua màn hình vẫn chẳng bằng đối diện thật sự.

Bà mang hơi ấm và mùi hương khiến người ta yên lòng.

Khi tôi ngẩng đầu lên, mắt bà đã đỏ hoe: "Con lại gầy nữa rồi, ở trường ăn uống không tốt à?"

Tôi ôm lấy Cà Ri, theo bà vào nhà: "Không đâu ạ, căng tin đại học ngon hơn cấp ba nhiều lắm. Con cố tình nhịn bớt để gầy, không thì Tết đến chỉ cần ăn hơi nhiều là tròn quay ngay."

"Tròn thì đã sao, quan trọng là khỏe mạnh. Có gì ngon thì cứ ăn, đừng để mình đói." Dì nói rồi cười: "Chú đi chạy xe công nghệ rồi, lúc tối có ghé nhà để mang đồ con mua lên. Tiểu Hà, con đi làm thêm đã vất vả rồi còn mua quà cho chúng ta. Dì thấy vừa thương vừa xót. Sau này đừng hoang phí nữa, để dành tiền cho bản thân nhé."

Tôi cười: "Không được, để con giữ thì chẳng mấy mà bay sạch. Tiêu cho dì với chú còn biết rõ mình tiêu vào đâu."

Tôi với mẹ Yến nói từ bảy giờ đến hơn chín giờ tối mà không hết chuyện, bố phải gọi điện mới chịu về.

Trên đường về, tôi gọi ông hai lần ông mới hoàn hồn: "Gì cơ?"

"Con nói con muốn ăn hạt dẻ rang đường!"

Bố gật đầu: "Được, được, mình đi mua."

Tôi chặn lại: "Bố, bố có gì lạ lắm."

Bố gượng cười: "Không có đâu."

"Bố ... chẳng lẽ bố có bồ rồi?"

Lần này ông bật cười: "Sao có thể! Bố từng này tuổi rồi, con đừng nói bậy! Để mẹ con nghe thấy lại ầm ĩ."

Ông cười xong mới trở lại bình thường. Tôi hỏi: "Bố, năm nay mẹ thật sự không đi Mỹ nữa à?"

"Không đi. Ban đầu bà ấy mua sẵn quần áo rồi, nhưng chị con bị điều sang Manhattan. Bận quá không có thời gian tiếp đón thế là thôi."

"Thế chị với anh Khởi đang yêu xa sao?"

Bố thở dài: "Ừ, hai đứa bận bịu, chẳng mấy khi gặp nhau. Hình như dạo này còn cãi nhau nữa."

"Trời? Hai người đó mà cũng cãi nhau? Vì sao ạ?"

"Bố không rõ. Chị con không kể, chúng ta cũng chẳng dám hỏi."

Tôi nói: "Con vừa ở nhà Yến Lạc, dì cũng không nhắc tới. Có lẽ anh Khởi chẳng nói với họ. Nếu họ không muốn chia sẻ thì thôi, cứ để hai người tự giải quyết, đợi không ổn thì lúc đó bố mẹ hãy tính tiếp..."

Đến quầy nhỏ, tôi mua mười tệ hạt dẻ, để bố trả tiền.

Bố cứ nhìn tôi ăn, bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Hà, con thấy bố với mẹ có phải là những bậc cha mẹ tốt không?"

Tôi đáp: "Bố thì có, mẹ thì không. Mẹ chẳng thương con, mẹ chỉ thương chị."

Bố lại hỏi: "Ở cạnh bố mẹ, con có vui vẻ không?"

Nghe vậy, tôi nghẹn lại, không dám ăn nữa: "Bố, sao lại hỏi thế? Bố hay mẹ bị bệnh gì nặng ạ?"

Bố vừa tức vừa buồn cười: "Bố chỉ hỏi bâng quơ thôi, sao con lại nghĩ xa thế chứ! Ăn đi nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top