Chương 100: Mệnh khổ

Mẹ tôi đang so lại hóa đơn, bị tôi dọa cho giật nảy mình, bực bội nói: "Gào cái gì? Nhà nào bị trộm hả?"

Tôi nói: "Cái ví hiệu Donkey của con mất rồi!"

"À, cái đó à." Mẹ tôi đặt tờ hóa đơn xuống, giọng điệu thản nhiên đến tức chết người: "Con có dùng đâu, mẹ gửi cho chị con rồi."

"Mẹ!" Tôi bật cao giọng: "Đó là quà anh Khởi mua cho con! Mẹ dựa vào đâu mà mang đi cho người khác?"

Mẹ tôi nói: "Chị con cũng đâu phải người ngoài, tặng nó thì sao?"

"Cái ví đó con còn chẳng nỡ dùng! Mẹ muốn tặng thì sao không tự bỏ tiền ra mua? Sao lại lấy đồ của con?"

Bị tôi hỏi dồn, bà bắt đầu mất kiên nhẫn: "Từ nhỏ đến lớn, ăn uống mặc dùng của con chẳng phải đều từ nhà mà ra? Giờ chỉ lấy một cái ví mà con chẳng dùng tới đã tính toán chi li thế à? Vậy bộ đồ giữ nhiệt này cũng phải tính tiền cho mẹ chắc? Được thôi, mẹ không cần nữa, sau này cũng đừng mua gì cho mẹ, mẹ không xứng xài tiền của con."

Nói rồi, bà hất bộ đồ giữ nhiệt lên ghế sofa, quay lưng bỏ vào phòng.

Tôi tức đến mức giậm chân.

Cái ví đã đến tay chị gái, không thể nào bắt chị gửi trả lại. Chưa nói tới phí vận chuyển, còn dễ làm sứt mẻ tình cảm chị em.

Chỉ đành nuốt cục tức này xuống thôi.

Mẹ tôi thật đáng ghét!

Đang ấm ức thì bố tôi xách giỏ rau về. Vừa thấy tôi, ông lập tức mừng rỡ: "Tiểu Hà! Về khi nào thế?"

"Vừa nãy thôi ạ."

Bố đặt giỏ xuống, bước tới nắm tay tôi nhìn từ đầu đến chân: "Con gầy đi rồi, có phải làm thêm vất vả quá không?"

"Làm thêm không vất vả, mà là mệnh con khổ."

Bố nhìn tôi đang hầm hầm tức giận, mẹ lại chẳng có trong phòng khách, lập tức hiểu ra: "Lại cãi nhau với mẹ con nữa à?"

"Bà ấy chẳng thèm hỏi con, mang cái ví anh Khởi tặng gửi cho chị rồi!"

Nói xong, mắt tôi đã ngân ngấn lệ.

Vốn dĩ tôi rất vui khi được về nhà, vậy mà vừa bước chân vào đã gặp phải chuyện xui xẻo.

Bố đưa tay lau nước mắt cho tôi: "Thôi nào, đừng khóc. Đã gửi cho chị con rồi thì thôi, để bố mua lại cho con cái khác."

Tôi tủi thân nói: "Thôi đi cái ví đó mấy nghìn tệ lận, nhà mình làm gì có tiền rảnh mà mua."

Bố lại hào sảng: "Không sao, bố vừa nhận được tiền thưởng cuối năm. Tối nay ăn cơm xong, bố dẫn con đi mua ví và cả máy tính luôn. Chẳng phải con vẫn muốn mua một cái MacBook sao? Thì mua đúng cái đó."

Tôi sụt sịt, bật cười: "Thật hả bố?"

"Đương nhiên. Không thể để con lúc nào cũng chịu thiệt." Ông xoa đầu tôi: "Sắp hai mươi tuổi rồi mà còn hay khóc thế này. Ra ngoài làm sao yên tâm về con được chứ."

Tôi đáp: "Ở ngoài đâu có ai bắt nạt con đâu."

Bố liếc về phía phòng ngủ, lại nhìn đống đồ dưới sàn: "Mấy thứ này đều là con mua à?"

"Vâng ạ. Bố xem, con mua đồ giữ nhiệt cho bố, còn có cả hoa quả nữa."

"Con mua nhiều thế, chắc tiền lương tiêu sạch rồi phải không?"

"...Hehe..."

Mẹ tôi thấy vụ ví tiền đã lắng xuống, lúc này mới đi ra, hỏi bố: "Ông có tiền thưởng sao không nói cho tôi biết?"

Bố đáp: "Hôm nay mới về tài khoản thôi."

Bà nói: "Có tiền cũng không được tiêu kiểu đó! Ví tiền thì đừng mua nữa, đắt quá, mua loại rẻ hơn cũng dùng được. Còn MacBook, cũng đừng ra cửa hàng chính hãng, mua đồ cũ là được rồi..."

Lần này bố không nghe mẹ mà nghiêm túc nói: "Bà đã lấy mất ví của Tiểu Hà thì mua lại cái y hệt cho con là chuyện phải làm. Máy tính cũng là thứ đã hứa từ trước kỳ thi đại học, chỉ là hồi đó chưa có tiền. Giờ có rồi, tôi nhất định sẽ mua cho con."

Mẹ lườm một cái: "Ừ, chỉ có mỗi ông biết thương nó thôi! Ông là bố ruột, tôi là mẹ kế."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top