Chương 15: Hoa tai


Chương 15: Hoa tai

Edit: Rosa

Không cần phải nói, đám người bên trong đương nhiên là rất vui mừng và kinh ngạc, Tống Nghị ở bên ngoài chỉ thoáng cong môi rồi quay sang Phúc Lộc đứng bên cạnh, trầm giọng dò hỏi: "Chuyện ta bảo ngươi đi thăm dò thế nào rồi?"

Phúc Lộc hơi giật mình, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, là chuyện mấy hôm trước chủ tử sai hắn đi hỏi thăm lai lịch của Hà Hương cô nương, qua một hồi cân nhắc mới nói, "Thưa, là từ phía bắc đào vong tới đây. Mấy năm trước, Phúc Vương ở phía Bắc tạo phản, ở đó có rất nhiều bá tánh tan cửa nát nhà trôi giạt khắp nơi, không chỉ dân chúng bình thường, những nhà quyền quý ít nhiều cũng bị giết, lưu vong, không biết tung tích. Khi cử người đi tra, chỉ tra được Hà Hương cô nương trôi dọc theo sông Bình Giang, được Liễu mẹ đang giặt đồ bên bờ sông phát hiện rồi cứu. Lúc trước tìm cớ bảo Liễu mẹ nộp quần áo của nàng khi mới đến, sau khi kiểm tra, xác nhận đây là vải liêu – đặc sản ở phía Bắc, chất liệu và hình thức đều rất tốt và tinh xảo, có lẽ là xuất thân từ gia đình khá giả."

Nói đến đây, Phúc Lộc không khỏi thở dài trong lòng, tên Phúc Vương tội ác tày trời kia, vì suy tính phản nghịch của bản thân mà nổi loạn, chỉ thương thay bá tánh hiền lương vô tội, biết bao người đã tan nhà nát cửa, biết bao cô nương tốt bị ép phải rời khỏi quê hương lánh nạn?

Hà Hương cũng thật may mắn, dù đã quên đi ký ức trước kia, nhưng tốt xấu vẫn được người tốt cứu giúp, nếu gặp phải gia đình khắt khe hoặc tệ hơn là bọn buôn người, bị bán đến mấy chỗ dơ bẩn, không phải cả đời trong sạch sẽ bị hủy hoại hết sao?

Tống Nghị nghe xong chỉ thản nhiên gật đầu, chắc là vậy, hắn là người đích thân giám sát và đôn đốc binh lính trong cuộc nổi dậy của Phúc Vương, cũng biết phía Bắc đã bị tàn phá thê thảm thế nào vì trận chiến đó. Nếu nha đầu kia đào vong đến đây vì chiến tranh thì không còn gì để nói nữa, lai lịch của nàng rất rõ ràng, cũng xem như trong sạch.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không lo âu gì nữa, sau một hồi trầm tư liền thấp giọng dặn dò Phúc Lộc mấy câu.

Phúc Lộc sửng sốt, tuy theo gia nhà mình đã lâu nhưng hắn chưa thấy ngài ấy gấp gáp như bây giờ.

Trong lòng ngạc nhiên cực kì, nhưng hắn ta không dám biểu lộ ra ngoài, sau một hồi vâng dạ, liền cúi đầu cân nhắc, đợi lát nữa nên xử lí chuyện mà chủ tủ giao thế nào mới tốt đây?

+++

Tất cả mọi người trong phòng bếp đang vui vẻ mở chiếc túi mình chọn, không thể không nói, cách ban thưởng như vậy quả thật rất độc đáo, nháy mắt đã gợi lên hứng thú của mọi người.

Đặc biệt là khoảnh khắc mong đợi và bất ngờ khi mở túi tiền ra, ai ai cũng vui mừng khôn xiết, cả người lập tức tràn ngập cảm giác thoả mãn.

Để đánh giá một món đồ phải dựa vào rất nhiều yếu tố, nhưng đây là đồ mang từ kinh thành về, không cần nghĩ, nhất định đều là đồ tốt.

Giống như Liễu mẹ được một mặt dây chuyền bằng ngọc, Hồng Yến được một cây trâm mạ vàng, Phúc Đậu được một nén bạc, cả A Toàn và Lão Lại mỗi người đều có được nhẫn vàng và ngọc bội, chỉ có Tô Khuynh là lấy được phần thưởng đặc biệt nhất, một đôi hoa tai màu đỏ san hô có kiểu dáng mới lạ.

Bảo Châu rất ngạc nhiên, nàng thầm nghĩ, lẽ nào là ý trời? Lúc trước nương nàng còn nói, chờ xác định chuyện của nha đầu Hà Hương này xong, sẽ đưa một bộ trang sức bằng san hô cho nàng làm quà, bây giờ nàng lại chọn trúng đôi hoa tai màu đỏ san hô, đây là định mệnh chăng?

Thấy Tô Khuynh nhìn đôi hoa tai mãi, Bảo Châu liền thu lại suy nghĩ phức tạp trong đầu, mỉm cười bước tới lấy đôi hoa tai trong tay Tô Khuynh, nói: "Thích thì thử đi, cứ cầm trong tay rồi nhìn thì đâu biết đẹp hay không? Da ngươi trắng như vậy nhất định sẽ hợp đấy, đeo lên nào, cho mọi người nhìn thử."

Nói xong đã giơ đôi hoa tai lên, để sát vào tai Tô Khuynh định đeo giúp nàng.

Tô Khuynh hãy còn thưởng thức đôi hoa tai đầy tính nghệ thuật này, ai ngờ Bảo Châu tiểu thư đột nhiên tới gần, không chỉ bắt chuyện với nàng, mà còn định đích thân đeo lên giúp nàng, chuyện này khiến nàng sợ hết hồn.

Sau khi phản ứng lại, Tô Khuynh theo bản năng muốn từ chối, nhưng Bảo Châu lại duỗi tay đè vai nàng lại, oán trách nói: "Chỉ đeo hoa tai giúp ngươi thôi mà, có to tát gì đâu mà từ chối?"

Tô Khuynh đang định khuyên tiếp thì Bảo Châu đã bắt đầu đeo cho nàng, thuận tiện cảnh cáo nàng đừng động đậy, để khỏi đâm vào vành tai.

Đợi Bảo Châu đeo xong, Tô Khuynh hơi khom người cảm tạ.

Bảo Châu cười, híp mắt quan sát nàng một phen, vành tai trắng như sứ cực kì xứng với món trang sức đỏ rực này, khiến người ta cảm thấy chúng thật lộng lẫy và mỹ diệu.

"Eo như suối chảy, tai sáng như trăng (*), món trang sức này đúng là sinh ra để cho ngươi."

(trích từ bài thơ Khổng Tước Đông Nam Phi, đây là tên một bài nhạc phủ đời Hán, đầu tiên được thấy trong "Ngọc đài tân vịnh" do Từ Lăng 徐陵 người nước Trần ở Nam triều biên soạn, đề là "Cổ thi vi Tiêu Trọng Khanh thê tác" )

Tô Khuynh cười khẽ: "Là Bảo Châu tiểu thư mát tay ban thưởng, bằng không nô tỳ đâu thể may mắn nhận được món đồ đẹp như vậy?"

"Đồ đẹp xứng giai nhân, rất tốt." Bảo Châu vỗ tay cười nói, trong lòng lại âm thầm bổ sung, món đồ này cũng không phải nàng đưa.

Bảo Châu vốn là người ngây thơ và cởi mở, tính cách lại tốt, sau khi đeo hoa tai cho Tô Khuynh, lại kêu người khác cho nàng xem phần thưởng họ nhận được, Liễu mẹ và Hồng Yến cũng sợ Bảo Châu tiểu thư lại nổi lên ý định giúp họ nên vội vàng đeo lên, vui vẻ xoay một vòng trước mặt nàng.

Sau khi hỏi han với gần hết đám người trong phòng bếp, Bảo Châu cảm thấy đã trễ, bịn rịn nói: "Ta đi cũng lâu, có lẽ lão thái thái đang sốt ruột, bây giờ ta phải về rồi. Phòng bếp của Liễu mẹ rất khác biệt, ở chỗ ngài ta cảm thấy rất thoải mái, hôm nay tạm dừng ở đây, chờ rảnh rỗi ta lại đến tìm các ngươi chơi."

Mọi người ríu rít chia tay Bảo Châu, sau đó mới lưu luyến tiễn nàng ra cửa.

Phúc Lộc đứng chờ ở bên ngoài rốt cuộc cũng thở phào một hơi, nếu Bảo Châu tiểu thư không ra, chỉ sợ gia nhà hắn sẽ bắt hắn đi vào 'bắt' người mất.

Phúc Lộc chào hỏi đám người trong phòng bếp xong thì đi theo sau Bảo Châu tiểu thư.

Đợi Bảo Châu đi xa, Liễu mẹ mới ngạc nhiên nói: "Tại sao Bảo Châu tiểu thư không đi với Trương bà tử, bà vú của nàng, mà lại là Phúc Lộc – tùy tùng bên cạnh Đại gia? Còn nữa, vì sao Phúc Lộc không vào chung mà im lặng đứng bên ngoài đợi lâu như vậy?"

Suy nghĩ một trận, bà lại cảm thấy mình đang lo chuyện bao đồng, có lẽ giờ này Trương bà tử bận gì đấy nên không tới được, mới bảo Phúc Lộc đi theo.

Dù gì cũng không liên quan đến bọn họ, quan tâm nhiều vậy làm gì?

Bên này, Bảo Châu theo Phúc Lộc men theo đường cũ trở về, đi một đoạn khá xa nhưng vẫn không gặp được Tống Nghị, đang định mở miệng dò hỏi thì thấy hắn vòng ra từ rừng trúc bên cạnh.

Bảo Châu vỗ ngực trách: "Đại ca đột nhiên xuất hiện dọa người ta sợ hết hồn!"

Tống Nghị khẽ gật đầu với Phúc Lộc, biên độ nhỏ đến mức không ai phát hiện, Phúc Lộc hiểu ý, xoay người đi về hướng ngược lại. Bảo Châu thấy thế, lấy làm lạ, "Phúc Lộc đi đâu vậy?"

Tống Nghị hờ hững giải thích: "Mới nhớ ra có chuyện cần làm nên sai hắn đi. Được rồi, bây giờ cũng muộn, có lẽ lão thái thái chờ sốt ruột rồi, chúng ta nên trở về sớm."

Bảo Châu vẫn chưa nghĩ nhiều, bĩu môi theo đại ca nàng đi tới viện của lão thái thái.

+++

Mọi người trong phòng bếp còn đang nhiệt liệt thảo luận từng phần thưởng của mình quý hiếm cỡ nào, rồi Bảo Châu tiểu thư bình dị gần gũi đến cỡ nào, thình lình thấy quản sự Phúc Lộc bên người Đại gia quay lại, tức khắc hơi ngạc nhiên.

"Hà Hương cô nương có ở đây không?" Phúc Lộc ở ngoài cửa cười ngâm ngâm hỏi, mọi người bên trong đều ngẩn ra, Liễu mẹ là người phản ứng nhanh nhất, vội đẩy Tô Khuynh, vừa kéo nàng đi tới cửa, vừa liên tục nói, "Có, Hà Hương ở đây!"

Tô Khuynh ngơ ngác bị Liễu mẹ kéo ra ngoài, lúc thấy khuôn mặt hiền hậu kia của Phúc Lộc, không khỏi nhớ đến chuyện hồi trước, Liễu mẹ từng nhắc nàng cố gắng tiếp cận Phúc Lộc, tranh thủ làm chủ mẫu nhà hắn gì đó, cả người có chút mất tự nhiên.

Đây cũng là lần đầu Phúc Lộc làm mấy chuyện dẫn mối như vầy, trong lòng cũng có chút bối rối, nhưng hắn vốn là một kẻ lão luyện, dù tim đập mạnh, đầu óc xoay vòng, hắn cũng sẽ không biểu lộ lên trên mặt.

Phúc Lộc vẫn cười ngâm ngâm nói, "Xem đầu óc ta này, đúng là tuổi càng lớn càng lớ ngớ, suýt nữa thì quên béng lời lão thái thái dặn dò. Lão thái thái đã dặn, khi trở về nhớ dẫn Hà Hương cô nương đi chung, chắc là có chuyện muốn sai bảo Hà Hương cô nương. Cũng may đi được nửa đường thì nhớ ra, nếu ta về tay không, chẳng phải là một sơ suất lớn sao?"

"Hả? Lão thái thái muốn Hà Hương tới nội viện?" Trước mệnh lệnh bất ngờ này của lão thái thái, Liễu mẹ nhất thời không phản ứng kịp, sau khi buột miệng hỏi lại một câu, bà len lén nhìn sắc trời, bây giờ mới qua canh ba, cho dù bảo Hà Hương đến chúc tết thì cũng chưa đến giờ mà? Chẳng lẽ muốn nàng đến đón giao thừa chung?

Phúc Lộc cười, "Ta cũng không rõ là chuyện gì, nhỡ đâu Hà Hương cô nương được lão thái thái chú ý, muốn nói với nàng gì đó thì sao?"

Không thèm quan tâm ngươi nghĩ thế nào, chủ tử nói cái gì chính là cái đó, bắt làm thế nào thì phải làm thế đó.

Ép xuống một bụng nghi vấn, Liễu mẹ kéo Tô Khuynh qua, cũng cười nói: "Được lão thái thái thích là phúc phận của nha đầu này! Hà Hương, đến chỗ của lão thái thái rồi, nhớ dập đầu trước lão thái thái và các vị các chủ tử, cảm tạ ân đức của họ dành cho chúng ta."

Tô Khuynh miễn cưỡng kéo ra nụ cười, "Hà Hương biết, Liễu mẹ yên tâm đi." Tết nhất, không cho người ta ở trong phòng ấm áp uống rượu cười đùa, một hai bắt nàng bất chấp giá lạnh chạy tới nội viện dập đầu, nàng vui vẻ mới là lạ.

Có điều, dù nàng không muốn thì đã sao, nàng chỉ là một nô bộc thấp kém, đâu có được quyền tự chủ? Tô Khuynh chợt nghĩ đến số tiền mình hiện có, năm nay nàng gặp may, trong phủ ban thưởng hậu hĩnh vô cùng, có lẽ nàng đã tích góp gần đủ rồi cũng nên.

Tô Khuynh mừng thầm trong lòng, đợi năm sau, nàng sẽ tìm thời cơ thích hợp đưa chuyện chuộc thân lên quý phủ. Vị thái thái nhân từ và vị tha kia, chắc chắn sẽ không trả giá, không hống hách ép người đâu nhỉ?

chương 16→

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top