Chương 14: Niềm vui ở phòng bếp


Chương 14: Niềm vui ở phòng bếp

Edit: Rosa

+++

Chờ bọn họ đi xa, mọi người trong phòng bếp cao giọng hoan hô, năm lượng bạc ròng đấy, cũng đủ cho cả nhà họ sống được mấy năm!

Liễu mẹ sẵng giọng, "Được rồi được rồi, xem dáng vẻ nông cạn của các ngươi kìa, mới mấy lượng bạc đã vui đến nỗi không rõ nam bắc? Mau ngồi xuống hết đi, tiếp tục dùng bữa uống rượu, nguội rồi ăn không ngon đâu."

Phúc Đậu cười hì hì tiến tới, "Mụ mụ còn nói bọn ta, khi nãy nhận thưởng ta thấy tay ngài cứ run suốt."

Liễu mẹ lập tức nhướng mày, nhéo tai Phúc Đậu, cười mắng: "Tiểu tử thúi, mới uống mấy chén nước đ*i ngựa đã bắt đầu to gan rồi, còn dám trêu ghẹo ta?"

Phúc Đậu la lên, chắp tay lại, liên tục xin tha.

Hồng Yến hả hê nói, "Cái miệng hại cái thân."

Ầm ĩ một hồi, mọi người lại vây quần bên bàn rượu thịt, chưa được bao lâu đã thấy nhàm chán, bèn bắt Phúc Đậu xướng thêm một đoạn Côn khúc nữa.

Bị uy quyền của Liễu mẹ chèn ép, Phúc Đậu chỉ phải nhẫn nhịn, tiếp tục uốn éo người, sầu bi ai tình diễn vai hoa đán xấu xí của hắn, cho đến khi mọi người ồ lên khen ngợi.

Sau Phúc Đậu, Hồng Yến đứng dậy hát một bài dân ca ngắn cho mọi người nghe, tuy lúc đầu hơi lạc nhịp vì hồi hộp, nhưng về sau càng hát càng hay, mọi người như si như say, liên tục vỗ tay tán thưởng.

Được khen, hai mắt Hồng Yến sáng lấp lánh, dù đã hát xong nhưng chưa thấy đã, tỏ vẻ sẽ hát thêm một bài sau khi nghỉ lấy hơi.

Đợi Hồng Yến ngồi xuống, Liễu mẹ liền mượn cơ hội đẩy Tô Khuynh, cười nói: "Tối nay miệng ngươi cứ kín như bình hồ lô ấy, giờ này mà còn muốn lười biếng sao, ngươi xem, ai cũng thể hiện sở trường riêng của mình, kẻ chín người mười, ngươi không có ngoại lệ đâu, ít nhất cũng nên biểu diễn tiết mục gì đi chứ! Tùy ngươi chọn, hát cũng được, kể chuyện cũng được." Dừng một chút, có thể là sợ nàng ngượng ngùng, Liễu mẹ lại ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói: "Đừng dè dặt quá, đều là người trong nhà, vui là chính, khuấy động bầu không khí thôi."

Tô Khuynh không phải người thích khoác lác và thể hiện, nàng cũng không hề ham mấy trò ưỡn ẹo kia, thấy Liễu mẹ điểm danh mình, chỉ đành mỉm cười, nói, "Liễu mẹ đã sai bảo, sao ta dám lười biếng đây? Cũng do đồ ăn hôm nay Liễu mẹ làm quá ngon, ta cứ lo gắp đồ ăn thôi, đâu còn lo nói chuyện? Nếu bây giờ đã đến lượt ta, ta cũng phải góp vui chứ? Liễu mẹ, ngài cứ ngồi chờ xem đi."

Liễu mẹ nghe xong, trực tiếp cười lên, "Mấy người nhìn nè, con nhóc này mới uống chút rượu cũng bắt đầu đắc ý rồi, nói là muốn góp vui cho mọi người, còn bảo lão bà già ta ngồi chờ xem. Lát nữa chúng ta phải nghe thật cẩn thận, nếu nàng nói không hay, cứ lấy rượu chuốc say nàng đi, xem nàng còn dám khoác lác nữa không?"

Người vui nhất không ai khác ngoài Phúc Đậu, hắn vỗ tay tán thành, "Tốt quá tốt quá, cuối cùng cũng có người thế thân, ta khỏi phải lên đài biểu diễn nữa rồi."

Hồng Yến chọc vào trán hắn, cười mắng: "Đồ nhát gan."

A Toàn nhìn Tô Khuynh, nói, "Nghe hay đấy, có phải Hà Hương cô nương định hát cho mọi người nghe không?"

Tô Khuynh trả lời: "Trước đó đã có người hát rồi, ta đâu dám bêu xấu? Nhân dịp lễ tết, chúng ta không nên e dè, ta sẽ thoải mái kể chuyện cười cho mọi người, để mọi người thêm vui vẻ." ngoài miệng thì vậy nhưng trong lòng lại nghĩ khác, nàng cũng muốn hát lắm chứ, có điều, nàng chỉ biết mấy bản nhạc pop tình ca, ở hiện đại thì bình thường, nhưng ở thời đại này, đây chính là ca khúc ướt át dâm uế, để người khác nghe được không biết sóng to gió lớn nào sẽ ập tới, cho nên nàng ngàn lần không thể hát.

Liễu mẹ cũng biết kiến thức của Tô Khuynh khác người thường, nghe nàng muốn kể chuyện cười, lập tức phấn chấn lên, "Đừng trách ta không nhắc nhở mấy người, nha đầu này thông minh lắm, bình thường nàng ít nói vậy thôi, nếu thật sự muốn nói, mười cái miệng cũng không nói lại nàng đâu. Lát nữa mấy người đừng có ăn uống, ai nhỡ sặc rồi làm người khác sặc theo thì tự xuống bếp nấu món khác cho mọi người đi."

Nghe Liễu mẹ nói thế, đám người cũng thấy hứng thú, ồn ào nhìn về phía Tô Khuynh, dựng tai lắng nghe.

Sau khi suy nghĩ, Tô khuynh hắng giọng, không nhanh không chậm nói: "Nghe đây, ở huyện nọ có một vị sư gia, gã ít học nhưng luôn muốn thăng quan phát tài. Để nịnh bợ quan trên, một ngày nọ, gã đặc biệt mở tiệc chiêu đãi quan Huyện. Lúc cồn thấm vào người, cũng là lúc sư gia kia nhân cơ hội lấy lòng, gã hỏi 'Không biết thái gia đây có mấy vị công tử ?' Quan huyện không cần nghĩ ngợi mà nói 'Có hai khuyển tử (*), còn ngươi?' bị hỏi, vị sư gia lại cảm thấy khó xử. Gã âm thầm nghĩ: Huyện thái gia còn khiêm tốn gọi nhi tử nhà mình là khuyển tử, vậy ta nên gọi nhi tử nhà mình thế nào đây?" Tô Khuynh đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện ra biểu tình suy tư. Mọi người cũng bị kéo vào câu chuyện, ai nấy tự hỏi thay vị sư gia kia, phải xưng hô thế nào mới tốt?

Chỉ trong chốc lát, Tô Khuynh đã nói tiếp, "Vị sư gia kia âu cũng là người nhanh trí, trong đầu lập tức lóe lên một ý tưởng, như thể được khai sáng, nháy mắt đã nghĩ ra cách, chỉ nghe hắn cao giọng nói với Quan huyện..." nói đến đây, Tô Khuynh đột nhiên thay đổi giọng điệu, học theo dáng vẻ nịnh nọt và đắc ý của vị sư gia kia, "Ta chỉ có một tiểu lưu manh (*) 5 tuổi!"

(tên gốc là "Vương bát": từ này có 2 nghĩa, một là con rùa (baba), hai là lưu manh)

*Khuyển tử: nghĩa là đứa con trai kém cỏi, trích từ câu thành ngữ 'Hổ phụ sinh khuyển tử' ( cha cọp sinh con chó – con chó con)

=> Sư gia dùng từ 'tiểu vương bát' – 'rùa con' để đối với 'Khuyển tử' – chó con của Quan huyện, nhưng do ít học nên không biết từ 'khuyển tử' – là một cách nói khiêm tốn, càng không biết từ "Vương bát" còn có nghĩa là lưu manh]

Tô Khuynh vừa nói ra, mọi người tức khắc cười ầm lên, Phúc Đậu phản ứng dữ dội hơn, phun nước bọt trúng mặt Hồng Yến, Hồng Yến phát cáu, bật dậy đuổi đánh tơi tả.

Câu chuyện này vừa thông tục vừa hợp với tâm lí dân thường, chỉ là cách 'đột kích' quá bất ngờ làm ai nấy cũng cười thật lâu.

Tiếng ầm ĩ bên trong kéo dài không dứt, phần nào che đi vài tiếng cười ở bên ngoài.

Bảo Châu bị nghẹn đỏ mặt, ôm bụng cười đến nỗi không đứng thẳng được, nghiến răng nghiến lợi nói, "Về sau, tốt nhất không nên nghe lão thái thái xưng khuyển tử khuyển nữ với người ngoài, chỉ sợ mỗi lần nghe thấy, ta đều sẽ cười phá lên."

Phúc Lộc ở bên cạnh cũng cười, rồi lén nhìn chủ tử nhà mình vài lần, thấy khóe môi của chủ tử mang ý cười, khuôn mặt vốn lạnh tạnh cũng nổi lên mấy vệt xuân sắc lờ mờ, hắn chợt hiểu ra.

Thật ra, chuyện chủ tử muốn thu Hà Hương cô nương này vào phòng không giấu được hắn ta, không nói đến cái khác, chỉ cần mười mấy ngày trước, chủ tử sai người đi dọc theo bờ sông – nơi nàng được cứu, thăm dò lai lịch và bối cảnh của nàng là hắn ta đã loáng thoáng nhận ra ý đồ.

Mà Tết nhất, chủ tử còn thoát khỏi gia yến cố ý tới đây, tâm tư của chủ tử không phải rõ như ban ngày sao?

Tống Nghị không thể không thừa nhận, hắn thật sự có hơi nóng nảy.

Nhiều năm ở chốn Kinh thành đầy lọc lừa, hắn luôn làm mọi việc rất cẩn thận, có lẽ những năm đầu làm quan hắn còn làm càn đôi chút, nhưng khi chức quan càng lớn, hắn bắt đầu quen với sự xấu xa bên trong, cũng vô ý mắc mưu kẻ khác, thế nên về sau hắn cực kì cẩn thận với nữ nhân, sợ sẽ giẫm phải vết xe đổ mà mấy năm qua hắn đều nhẫn nhịn.

Bây giờ trở về nhà, gặp được duyên phận hợp ý hắn như vậy, lại là một nữ tử yếu đuối vô hại, sao có thể không khiến một người chính trực, tinh lực tràn đầy nhiều năm như hắn bối rối đâu?

Đặc biệt hôm nay hắn uống khá nhiều rượu mạnh, có men say kích thích, hắn càng thêm khó nhịn, lúc này mới lấy cớ kéo Bảo Châu tới phòng bếp nhìn xem.

Không cần hỏi cũng thế, hiện giờ, nương theo kẽ hở của cánh cửa gỗ, xa xa là có thể trông thấy khuôn mặt trắng nõn, dung mạo nhỏ nhắn xinh đẹp kia, trong đầu hắn không thể không suy diễn lung tung, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.

"Phụt!" Bảo Châu bên cạnh lại cười ngã trước ngã sau, "Đại ca huynh nghe nè, nha đầu Hà Hương này thú vị quá, kể chuyện cười mà văn vẻ ghê! Không biết nàng nghe ở đâu nữa... Nhật lạc hương tàn, khứ liễu phàm tâm nhất điểm; hỏa tẫn lô hàn, lai bả ý mã lao xuyên (*). Hahaha... nếu để hòa thượng của chùa Đại Quốc nghe được, chẳng phải sẽ tức giận đến nỗi méo cả mũi sao?"

(Đây là một cách chơi chữ... ý chỉ hòa thượng = con lừa ngốc)

Tiếng cười như chuông bạc của Bảo Châu mạnh mẽ cắt ngang suy diễn của Tống Nghị.

Thở ra một hơi, hắn bất đắc dĩ xoa trán, trong lòng khó tránh dâng lên sự tiếc nuối, biết vậy đã nghe kiến nghị thu phòng của lão thái thái hồi năm trước, để giờ không đến mức chịu dày vò như vậy.

Nhưng nghĩ lại, chỉ là một nha đầu mà thôi, hắn đâu cần cố ý chọn ngày? Còn nghi thức gì đó, bổ sung sau cũng được, không có gì quan trọng cả.

Nghĩ vậy, hắn nhịn không được liếc qua Bảo Châu, thầm nghĩ nha đầu này thật vướng bận, đợi lát nữa nghĩ cách đuổi nàng đi mới được.

Tiếng cười của Bảo Châu cuối cùng cũng kinh động đến người ở bên trong. Liễu mẹ nghe được tiếng vang, cảm thấy âm thanh này hơi quen, nhưng không dám xác nhận, vì vậy vội đứng dậy, cẩn thận ló đầu ra hỏi dò, "Không biết vị cô nương nào đang ở bên ngoài vậy?"

Tống Nghị vốn có kế hoạch riêng, sau khi lôi Phúc Lộc qua một bên mới ném túi tiền cho Bảo Châu, thấp giọng cười, "Huynh và Phúc Lộc không vào đâu, để bọn họ khỏi mất tự nhiên, bọn họ vẫn thích vị Bảo Châu tiểu thư này hơn, giờ muội vào đi, sẵn tiện chơi với bọn họ một lúc."

Bảo Châu đương nhiên là cầu mà không được, nàng cầm lấy túi tiền, vui vẻ đi vào.

chương 15→

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top