Chương 1: Phản bội, sinh tử một đường
Vô Vọng nhai độ sâu ngàn vạn trượng, nơi mà Tu Chân giới vừa nghe tin đã sợ mất mật, bởi dù là tiểu thần nhỏ bé hay Đại La kim tiên thần thông quảng đại, có lẽ ngoại trừ Long đế đứng đầu, bất cứ ai một khi sảy chân rơi xuống cũng không có cách nào đằng vân bay lên được, hiển nhiên kết cục chỉ có một..... đó chính là hồn phi phách tán, Vô Vọng Vô Vọng, chính là không có hy vọng.... người tu chân tới một cấp bậc nào đó sẽ trường sinh bất tử, chỉ cần linh hồn còn tồn tại liền có thể đắp nặn thân thể sống lại một lần nữa, nhưng rơi vào Vô Vọng nhai, đó chính là hồn phi phách tán.....
Vậy mà lúc này, lại có hai nữ một nam đang đứng trên đỉnh Vô Vọng nhai tranh chấp, chỉ thấy nữ nhân bạch y dáng đứng bễ nghễ uy nghi, gương mặt lạnh tựa hàn sương, vạt áo tung bay theo gió, môi khẽ mở tựa như hỏi cũng tựa như lẩm bẩm: "Ta đã tốt với ngươi như thế, sao ngươi lại vẫn phản bội ta?"
Nam nhân tử y có khuôn mặt đẹp như trích tiên, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã làm cho người ta có xúc động muốn quỳ bái trân trọng, nhưng lời nói ra lại đâm đau nhói lòng người: "Ngươi là rất tốt với ta, nhưng người ta yêu là Nhan nhi, vì ngươi, ta đã làm tổn thương nàng ấy lâu như vậy, cuối cùng ta cũng đã thành công làm ngươi yêu ta, tin tưởng ta, ngươi thật ngốc, với địa vị của ngươi, bất cứ món điểm tâm nào muốn đến trước mặt ngươi phải trải qua tầng tầng kiểm nghiệm, vậy mà ngươi lại tin tưởng ta như vậy, chỉ cần điểm tâm ta làm ngươi đều không chút nghi ngờ ăn hết, ta đã bị ngươi nhốt ở đây hơn 300 năm, ngày ngày đều mong muốn được thoát thân, cuối cùng cơ hội cũng đã đến, cuối cùng ta cũng đã hạ dược được ngươi, chỉ cần bây giờ ngươi ngã xuống Vô Vọng nhai, người khác cũng sẽ lầm tưởng là ngươi vô ý trượt chân, sẽ không ai nghi ngờ ta được, kẻ chuyên quyền bá đạo như ngươi, sao xứng so được Nhan nhi của ta!"
Nữ nhân bạch y, cũng chính là Phượng Nguyệt Nhi cười thê lương: "Đúng, ta thật ngốc, tin tưởng một tên lòng lang dạ sói như ngươi đúng là ngốc hết thuốc chữa, rõ ràng lúc đầu là ngươi quỳ dưới chân ta cầu ta mang ngươi trở về, cũng chính là ngươi trăm phương nghìn kế bò lên giường ta để được ta sủng ái mà chỉ dạy ngươi tu chân, rõ ràng ta đã từng nói chỉ cần ngươi muốn đi thì cứ bước đi, ngươi lại mặt dày ở lại để cầu cao hơn, bây giờ ngược lại trách ta giam cầm ngươi, ha ha, thật là đáng cười, cũng trách ta mắt mù, sa vào lời nói đường mật của ngươi để giờ đây phải tự mình hại mình. Ngươi cũng chớ có đắc ý, người đang làm thiên đang nhìn, Tu Chân cũng chú ý nhân quả báo ứng tuần hoàn, ta chết rồi ngươi cũng sẽ không sống thoải mái được lâu đâu, ta ở Minh giới chờ ngươi...."
Ngạo Hàn Lãnh, cũng chính là nam nhân tử y thẹn quá thành giận quát: "Chết đến nơi còn miệng lưỡi, loại nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi không xứng đáng sống trên đời này...." Nói rồi hắn vận khí muốn hất bay Phượng Nguyệt Nhi xuống.
Phượng Nguyệt Nhi lạnh lùng nói: "Không cần ngươi ra tay, đừng dùng bàn tay dơ bẩn đó chạm vào ta." Nói rồi nàng xoay lưng bước đến trước vực, xoay người nhìn nữ nhân hồng y Tĩnh Nhan kia: "Nhờ ta hắn mới có tất cả như ngày hôm nay, địa vị, quyền thế, thành tựu, nhưng hắn lại phản bội cắn ngược lại ta một ngụm, dồn ta vào đường chết, ngươi nghĩ.... Với một nữ nhân vô dụng như ngươi, có thể giữ hắn được bao lâu, sau này ngươi có rơi vào bước đường như ta cũng đừng trách ta không báo trước, ha ha..." Nói rồi Phượng Nguyệt Nhi cười to nhảy xuống vực, giọt nước mắt treo trên khóe mi lăn dài..... xinh đẹp thê lương....
Tiếng gió gào thét bên tai, Phượng Nguyệt Nhi nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mặc cho từng trận lốc xoáy gào thét chấn nát y phục nàng, họa xuất từng đạo vết máu.
Vết thương trên người, sao đau bằng trái tim đã vỡ nát của nàng chứ....
Ý thức dần dần mơ hồ, trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, dường như nàng cảm nhận được một bàn tay quen thuộc ôm lấy nàng. Phượng Nguyệt Nhi cười tự giễu, dưới Vô Vọng nhai này làm sao có ai khác ngoài nữ nhân ngu ngốc là nàng chứ, quả thật là hoang đường.....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top