Chương 8
Lụa đỏ tươi đẹp như ánh nắng chiều, trang hoàng toàn bộ Minh trang. Bên trong trang chỗ nào cũng thấy cảm giác vui vẻ hoan hỉ, tất cả hạ nhân đều bận rộn chuẩn bị công việc, bởi vì ngày mai sẽ là ngày mà Minh trang Trang chủ Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Tú thành hôn.
Hóa ra đó chính là biện pháp Dộ Khánh Tú nghĩ ra hòng kéo Kim Chung Nhân ca đang ở xó xỉnh nào tự tới trước cửa sao? – Khi Ngô Thế Huân nghe hắn giải thích, thực sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Huân nhi, đệ không cần giúp ta đâu, nói gì đi chăng nữa thì đấy cũng chỉ là giả vờ thành thân mà thôi, ta chẳng việc gì phải khẩn trương. Vết thương của đệ còn chưa phục hồi hoàn toàn, tốt nhất là hãy ở yên trong phòng nghỉ ngơi đi!” – Độ Khánh Tú ngoài miệng thì nói không khẩn trương, nhưng trong ngực cũng bồn chồn căng thẳng không thôi, hắn chẳng sợ điều gì, chỉ sợ ngày mai Kim Chung Nhân không đến.
“Không cần đâu, Khánh Tú ca, đã qua một tháng rồi, vết thương gì cũng đã lành gần hết rồi, đệ đâu có đến nỗi yếu ớt mảnh mai như vậy!” – Ngô Thế Huân buồn cười nhìn Độ Khánh Tú, rõ ràng cũng rất khẩn trương, nhưng nhất định không chịu thừa nhận.
“Lành gần hết cái gì chứ?! Lộc Hàm đã nói, thân thể của đệ phải điều trị tĩnh dưỡng tỉ mỉ hơn một năm, mới không lưu lại bệnh căn!” – Độ Khánh Tú trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân.
“Đệ thực sự không có việc gì a!” – Ngô Thế Huân chỉ cười cười “Dù sao đệ cũng là người luyện võ, cũng phải có chút giá trị chứ!?”
Độ Khánh Tú chỉ nhìn Ngô Thế Huân, rồi lắc đầu “Gần đây đệ cùng Xán Liệt thế nào rồi?”
“Ca, ngày mai huynh ấy dù gì cũng là tân lang của huynh, sao huynh lại hỏi ta cùng huynh ấy thế nào là sao?” – Ngô Thế Huân nhíu mày.
“Ta đang nói chuyện nghiêm túc với đệ!” – Độ Khánh Tú nhíu mày “Sự việc hôm nọ ta cũng đã gặp Xán Liệt nói qua vài lần, ta phát hiện ngày hôm đó Xán Liệt thực sự không cố ý làm thế với đệ, đệ không biết chứ hôm đó khi hắn ôm đệ chạy tới đã…”
“Ca, chuyện của đệ cùng Xán Liệt chính đệ sẽ giải quyết, huynh không cần để tâm tới. Hắn đối với đệ thế nào, bản thân đệ hiểu rõ!” – Ngô Thế Huân đột ngột ngắt lời Độ Khánh Tú, hờ hững nói.
“Thế Huân, ta biết mấy năm qua đệ đã phải chịu nhiều cực khổ, năm đó là do ta đã quá ích kỷ, nên mới…”
“Ca, chuyện này không liên quan đến huynh, chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa!” – Sắc mặt Ngô Thế Huân trở nên nặng nề, cúi xuống.
“Thế Huân, ta lúc nào cũng mong đệ được hạnh phúc!” – Ánh mắt Độ Khánh Tú vì thế mà cũng có chút ảm đạm.
“Ca, huynh yên tâm đi! Đệ sẽ hạnh phúc mà…” – Ngô Thế Huân cười nhưng sao nụ cười đó lại gượng gạo đến vậy.
Ta rất muốn rời khỏi thật xa Phác Xán Liệt! Chỉ cần không phải làm thế thân, làm con rối, sau này Ngô Thế Huân ta nhất định sẽ sống hạnh phúc!
Mấy ngày vừa qua, Ngô Thế Huân đã suy nghĩ rất nhiều… Lúc đầu, khi chỉ nghĩ bản thân phải rời khỏi Minh Trang, ta luôn cảm thấy băn khoăn không muốn! Nhưng khi ta biết Xán Liệt huynh ấy đáp ứng yêu cầu hoang đường của Khánh Tú ca là giả vờ thành thân, rốt cuộc ta đã hạ được quyết tâm.
Lần này Khánh Tú ca trở về, phải chăng đã khiến Xán Liệt có suy nghĩ năm đó huynh ấy không hề đào thoát khỏi trang, mà chỉ đơn giản là đi ra ngoài một vài năm mà thôi? Phác Xán Liệt đối với Độ Khánh Tú luôn là sủng ái độc nhất vô nhị, còn đối với Ngô Thế Huân này thì không có lấy dù chỉ một chút để tâm! Ta cũng đã vì chuyện Khánh Tú ca bỏ đi mà phải trả giá quá nhiều rồi!
“Quên đi, ta cũng chẳng thể nào quản được đệ! Bất quá, nếu như Xán Liệt lại khi dễ đệ, Thế Huân đệ nhất định phải nói cho ta biết, ta tuyệt đối không tha cho hắn!” – Độ Khánh Tú vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Ca, huynh nên suy nghĩ lại chuyện ngày mai đi, Chung Nhân ca cũng không biết là có đến hay không mà!” – Ngô Thế Huân giống như cố ý chuyển sang đề tài khác.
“Hắn nhất định sẽ đến!” – Giọng nói Độ Khánh Tú không hề lo lắng “Cái tên đầu gỗ kia! Hắn nếu như không đến, từ nay về sau đừng bao giờ mong ta sẽ để ý đến hắn nữa! Hừ!“
Ngô Thế Huân thấy Độ Khánh Tú vẻ mặt lúc thì uể oải lúc thì phẫn nộ, trên gương mặt cũng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Nếu như đúng lời huynh nói, ta thực sự muốn được tham gia hôn lễ ngày mai! Đáng tiếc, ta đã có chuyện quan trọng hơn nhất định phải làm. Chỉ có ngày mai, Phác Xán Liệt tuyệt nhiên sẽ không nhớ tới có người tên là Ngô Thế Huân, chỉ có ngày mai, ta mới có đủ thời gian cần thiết để đào thoát khỏi Minh trang!
Phác Xán Liệt, ta muốn mãi mãi không bao giờ nói câu tái kiến với huynh!
Đêm khuya, Ngô Thế Huân trở về phòng chuẩn bị tư trang ngày mai mang theo, nghĩ thế nào thì bản thân cũng là đào tẩu, đồ đạc không nên mang quá nhiều. Vì vậy y chỉ đơn giản sắp xếp vài bộ y phục, còn bạc y tích cóp bao năm toàn bộ phải mang theo.
“Ngươi đang làm gì?” – Phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc, Ngô Thế Huân cả kinh, không khỏi đánh rùng mình một cái “Là Phác Xán Liệt!”
“Ta ngủ không được, cho nên mới sắp xếp lại vài thứ!” – Ngô Thế Huân xoay người, gắng sức bình tĩnh nhìn Phác Xán Liệt. “Ta chính là không ngờ đến, Xán Liệt đêm nay sẽ tới tìm ta”
“Ngủ không được? Vì sao ngủ không được?” – Phác Xán Liệt không phát hiện ra sự kỳ lạ của Ngô Thế Huân, tùy ý hỏi.
“Cũng không có gì!” – Ngô Thế Huân đơn giản cúi đầu.
“Hôn lễ ngày mai chỉ là giả, ngươi không cần lo lắng!” – Phác Xán Liệt nhàn nhạt giải thích. (Ảnh sợ bé tủi thân mà, tiếc là đau khổ nhiều, chút dịu dàng nhỏ như con kiến này sao bé cảm động cho nổi… thương tâm a)
Ngô Thế Huân giật mình mắt mở to “Xán Liệt cư nhiên nghĩ ta vì chuyện ngày mai mà không ngủ được sao? Còn bảo ta nên thoải mái, ta có nên cảm động không?”
“Ta biết!”
“Thân thể tốt rồi chứ?” – Phác Xán Liệt đột nhiên kề sát Ngô Thế Huân, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt y.
Ngô Thế Huân nhíu mày, y cũng chẳng nghĩ đến Phác Xán Liệt lúc này lại muốn mình.
“Nếu như ta nói chưa tốt, ngươi sẽ bỏ qua ta sao?” – Thanh âm Ngô Thế Huân có chút giễu cợt.
“Sẽ không!” – Phác Xán Liệt nói xong ôm ngang Ngô Thế Huân đặt lên trên giường.
Ngô Thế Huân bất đắc dĩ thở dài “Mà thôi, nói cho cùng đây cũng là đêm cuối cùng rồi, ngày mai, ta sẽ rời xa nơi này!”
Phác Xán Liệt chỉ cởi mỗi áo khoác bên ngoài của Ngô Thế Huân ra rồi ngừng lại, nằm xuống bên cạnh y, đem chăn quấn chặt lấy hai người, sau đó dùng hai cánh tay đem Ngô Thế Huân ôm sâu vào lòng, rồi nhắm hai mắt lại.
“Xán Liệt?” – Ngô Thế Huân không thể hiểu nổi nhìn Phác Xán Liệt.
“Thân thể của ngươi chẳng phải chưa khỏe sao? Vậy thế này ngủ đi!” – Phác Xán Liệt mở miệng nói.
Ngô Thế Huân không nói nên lời, chỉ ngây ngốc chăm chú nhìn Phác Xán Liệt, trong nhất thời không biết bản thân nên có phản ứng thế nào.
“Ngươi chăm chăm nhìn ta để làm gì? Ngủ đi!” – Phác Xán Liệt vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của Ngô Thế Huân .
“Được!” – Ngô Thế Huân nói một câu rồi nhắm hai mắt lại.
Đã lâu quá rồi, lâu đến mức ta đã quên mất cảm giác được nằm trong lồng ngực huynh là như thế nào? Sự ôn nhu dịu dàng bất ngờ này của huynh khiến ta thực sự bị lung lay, không muốn rời khỏi đây một chút nào!
Nhất định Khánh Tú ca đã nhúng tay vào chuyện này!
Nhất định là vậy! Ngô Thế Huân , ngươi không nên bởi thế mà bị mê hoặc! Trong lòng Phác Xán Liệt vĩnh viễn chỉ có Độ Khánh Tú, ba năm năm qua, chả phải ngươi đã minh bạch sao, trong lòng huynh ấy không hề có ngươi!
Có lẽ là do cái ôm của Phác Xán Liệt quá mức ấm áp quá đỗi dịu dàng, không mất nhiều thời gian Ngô Thế Huân liền nặng nề chìm vào giấc ngủ. Phác Xán Liệt mở mắt nhìn gương mặt say giấc của y, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hai chúng ta dường như đã rất lâu rồi không có ở bên nhau yên bình như thế này!?! Lúc này đây, ta thực sự thấy rất thoải mái, lăn qua lăn lại Huân nhi, khiến bản thân ta cũng thấy mệt muốn chết, thậm chí đau lòng không thở nổi!
Thượng một lần, ta thiếu chút nữa đã bóp chết Huân nhi, chuyện đó khiến ta đến tận bây giờ chỉ thoáng nghĩ lại đã sợ hãi không nguôi!
Phác Xán Liệt! Rốt cuộc tình cảm ngươi dành cho Ngô Thế Huân là gì vậy? Nhưng đến bản thân ta cũng không thể lý giải được tình cảm của mình, chỉ duy nhất một điều ta minh bạch! Đó là Phác Xán Liệt không muốn mất Ngô Thế Huân! Cũng vô cùng sợ Ngô Thế Huân sẽ rời bỏ ta!
Ngô Thế Huân, cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình Phác Xán Liệt ta mà thôi!
“Huân nhi, Huân nhi!” – Phác Xán Liệt thì thào tự nói, hai cánh tay ôm Ngô Thế Huân càng siết chặt hơn, đem y ghìm thật sâu vào trong ngực.
Hai người cứ như vậy yên lặng ở cùng một chỗ, nặng nề ngủ, chỉ tiếc là, đồng sàng nhưng dị mộng!
======
Tới r tới r
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top