Chương 2
Cho đến khi Ngô Thế Huân tỉnh lại, trong phòng từ lâu đã không còn thân ảnh Phó Thần Phong. Tuy rằng kết quả này đã sớm được dự liệu trước, nhưng y chính là vẫn không thể nhịn được cảm giác mất mát trong tim. Trong lòng huynh quả thực không có ta!
Thử thăm dò di chuyển thân thể, hạ thân lập tức truyền đến một trận co rút đau đớn, Ngô Thế Huân nhịn không được ngửa ra sau hít một ngụm khí lạnh, trên trán mồ hôi chảy thành dòng. Một lát sau y nhìn xuống hạ thân, chỉ thấy trên ga trải giường trắng như tuyết một mảnh đỏ hồng thực gai mắt.
Nhìn khắp giường bừa bộn, Ngô Thế Huân tự giễu khóe miệng nhếch lên, trong mắt tràn đầy hờ hững. Tình cảnh này, y sớm đã có thói quen.
Từ sau khi Khánh Tú ca ly khai Minh trang, thân thể ta liền trở thành công cụ để Xán Liệt phát tiết. Vô luận lúc nào, chỉ cần huynh ấy muốn, Ngô Thế Huân ta nhất định phải đem chính bản thân mình dâng lên. Cho dù ta có phản kháng đi nữa, nhưng cuối cùng đổi lại vẫn chỉ là sự đối đãi vô cùng thô bạo!
Ta đường đường là Minh trang Đệ nhất sát thủ, nhưng đối với Phác Xán Liệt chính là không quá nổi hai mươi chiêu. Minh trang Trang chủ, thiên hạ đệ nhất, trong chốn võ lâm hầu như không ai có thể làm đối thủ, ngoại trừ nam nhân của Khánh Tú ca!
Người nam nhân kia luôn luôn có một bộ dáng thật ôn nhu, mang theo nụ cười thực dịu dàng. Đối với cái chớp mắt của nam nhân đó, ta đã từng nghĩ nếu không phải mình đối với Xán Liệt từ lâu đã yêu thương, có lẽ cũng sẽ bị hắn làm cho mê muội. Danh xưng cùng với con người hắn như nhau, đều đem lại cảm giác thực ấm áp, tên hắn là Kim Chung Nhân.
“Thế Huân thiếu gia?” – Tiếng gọi cùng tiếng gõ ngoài cửa vang lên liền cắt đứt mạch suy nghĩ của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày, đem sa trướng buông xuống, nói “Vào đi!”
Một hạ nhân đẩy cửa bước vào, đi tới trước giường, cung kính bẩm báo “Thế Huân thiếu gia, Trang chủ có lệnh, nhượng ngài tiếp nhận nhiệm vụ này!” – Vừa nói, vừa trình ra một phong thư.
Bàn tay mảnh khảnh của Ngô Thế Huân vươn ra khỏi trướng, cầm lấy phong thư.
Đây là quy củ của Minh trang, nhiệm vụ mà Trang chủ giao phó, chỉ có sát thủ phải hoàn thành mới có thể biết được nội dung.
“Ta đã biết, ngươi lui xuống phía dưới đi!” – Ngô Thế Huân lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng!” – Người nọ lên tiếng, liền lui xuống phía dưới.
“Chờ một chút!” – Ngô Thế Huân suy nghĩ một khắc, liền gọi người kia quay lại “Ngươi giúp ta chuẩn bị nước nóng, ta cần tắm rửa. Còn có, đem một bộ chăn ga giường mới đến thay đi!”
“Vâng!” -Người nọ lui xuống, rất nhanh liền chuẩn bị mộc dục cùng nước ấm mang tới, sau đó là một bộ chăn ga giường mới.
“Thế Huân thiếu gia, ngài có muốn thuộc hạ giúp ngài tắm rửa?”
“Không cần, ngươi lui ra đi!” – Ngô Thế Huân lạnh lùng trả lời.
Người nọ cũng không đáp lại, nhẹ bước thối lui ra ngoài cửa.
Ngô Thế Huân thấy thân ảnh người nọ dời đi lúc này mới ra khỏi sa trướng, cắn răng chịu đựng sự đau nhức cực độ tại hạ thân bước xuống giường, khập khiễng đi đến bồn tắm.
Nước vừa bao quanh nhẹ nhàng thấm ướt hạ thân, nhưng vết thương lại đau như muối xát, y chịu đựng đau đớn mà tẩy rửa khắp thân thể. Cơ thể mềm mại trắng như tuyết nhưng lại đầy thương tích xanh xanh tím tím. Cũ có, mới có, đan xen dẫm đè lên nhau, trải rộng toàn thân, làm cho ánh mắt nếu đã nhìn vào chỉ cảm thấy kinh sợ.
Đợi đến khi Ngô Thế Huân tắm rửa xong xuôi, thì bồn nước trong vắt đã sớm nhuốm huyết sắc nhàn nhạt. Ngô Thế Huân nhìn bồn nước, có cảm giác buồn nôn tận sâu trong họng. Lần đầu tiên thấy sự dơ bẩn của chính cơ thể mình như vậy đầy máu tanh, lần đầu tiên cảm giác nguyên lai bản thân ta thấp hèn đến vậy!?
Đối với hạ thân trên dưới lau khô, Ngô Thế Huân mặc xong quần áo, trên giường chăn ga nhuốm máu đều được tháo ra, vo thành một đống vứt ở bên cạnh. Y biết tự sẽ có người tới thu thập, y cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, bởi vì toàn bộ Minh Trang này mọi người đều biết, Ngô Thế Huân chính là con búp bê để Phác Xán Liệt phát tiết.
Mở ra lá thư vừa được giao, Ngô Thế Huân nhìn lướt qua nội dung bên trong, nhíu mày.
Nhiệm vụ lần này là phụng mệnh Minh chủ tới lấy mạng một kẻ ác bá tại trấn nhỏ lân cận Minh trang, kẻ kia tên Lý Chính Hạo, cũng là một kẻ đi lại trên giang hồ có chút tên tuổi, hắn tuy thế lực không lớn lắm, nhưng thân thủ cũng không hề kém, chiêu thức trái lại xảo quyệt độc ác, cũng không phải hạng dễ đối phó.
Ngô Thế Huân khóe miệng lại nhếch lên cười nhạt, Phác Xán Liệt biết rõ tối hôm qua đã làm y bị thương, nhưng trái lại phái cho y nhiệm vụ như vậy. Phác Xán Liệt, trong lòng huynh lẽ nào một chút cũng không hề quan tâm tới ta? Có đúng hay không cho dù ta có mất mạng, đối với huynh cũng không có cảm giác gì?
Ngô Thế Huân cười khổ lắc đầu, thầm mắng chính mình. Phác Xán Liệt vĩnh viễn chỉ quan tâm duy nhất một mình Độ Khánh Tú mà thôi, tự mình biết rõ, còn hy vọng xa vời làm gì a?
Ngô Thế Huân ra khỏi phòng, nhằm hướng chuồng ngựa đi đến, ngực tính toán nếu như mọi chuyện thuận lợi, y ngay đêm đó có thể trở lại Minh trang.
Từ phòng của Ngô Thế Huân đến chuồng ngựa cũng không phải xa xôi gì, nhưng đối với y ngày hôm nay mà nói, sao có cảm giác quãng đường đó dài dằng dặc. Ngô Thế Huân mỗi một động tác phát sinh đều có tác động không nhỏ lên vết thương, đau đớn khó nhịn, nhưng y hoàn tận lực nhượng chính mình bước đi tiêu sái so với bình thường không hề sai biệt, y không muốn để cho người khác nhìn ra mình đang bị thương.
“Thế Huân ca, huynh muốn đi đâu?” – Khương Nghĩa Kiện vừa thấy Ngô Thế Huân, liền nhanh chóng vẫy tay gọi, trong mắt tràn đầy thân thiết.
Khương Nghĩa Kiện là thiếp thân hộ vệ của Phác Xán Liệt, đương nhiên hiểu rõ nhất cử nhất động. Do đó, Khương Nghĩa Kiện cư nhiên biết tối qua Phác Xán Liệt đã đến sương phòng của Ngô Thế Huân, cũng cư nhiên biết hai người tối qua phát sinh sự tình gì?
“Đi làm nhiệm vụ!” – Ngô Thế Huân nhàn nhạt hồi đáp.
“Đi làm nhiệm vụ!?” – Khương Nghĩa Kiện mở to hai mắt nhìn “Trang chủ thực sự cho huynh đi làm nhiệm vụ? Không phải tối hôm qua hai người đã…”
“Khương Nghĩa Kiện! Đệ còn nói thêm một câu nữa đừng trách ta” – Ngô Thế Huân lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Nghĩa Kiện.
“Xin lỗi, thế nhưng huynh thực sự không có việc gì chứ?” – Khương Nghĩa Kiện trong mắt tràn ngập lo lắng.
“Không khiến đệ quan tâm!” – Ngô Thế Huân hờ hững bỏ lại một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Khương Nghĩa Kiện vốn định nói thêm, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ là ngây ngốc đứng nhìn thân ảnh Ngô Thế Huân rời đi. Mặc dù y cực lực che giấu, nhưng hắn vẫn dễ dàng nhìn ra dáng vẻ bước đi của Ngô Thế Huân khác so với bình thường, trong lòng cảm thấy đau xót, viền mắt không khỏi ửng đỏ.
Thế Huân ca, huynh biết không? Chỉ cần huynh nguyện ý, ta bất kỳ lúc nào cũng có thể mang huynh ly khai con người không ngừng thương tổn huynh kia. Nhưng vì sao, huynh lại tình nguyện ở lại bên cạnh Xán Liệt ca, chịu đựng nhiều chuyện như vậy, vẫn có thể cam lòng sao?
Lúc chạng vạng, Phác Xán Liệt sau khi dùng cơm tối theo thói quen định đi đến sương phòng của Ngô Thế Huân, Khương Nghĩa Kiện ở một bên nhìn ra ý đồ của hắn, mở miệng nói “Trang chủ nếu như muốn đi tìm Thế Huân ca, nhất định sẽ không gặp! Huynh ấy vẫn chưa trở về!”
“Chưa trở về?” – Phác Xán Liệt không khỏi nhíu mày “Y đi đâu?”
“Sáng nay Trang chủ đã phái huynh ấy đi làm nhiệm vụ, lẽ nào Trang chủ đã quên?” – Trong giọng nói Khương Nghĩa Kiện mơ hồ lộ ra giận dữ.
“Ta nhớ kỹ ta giao cho y nhiệm vụ cách Minh trang không xa, y cư nhiên hiện tại còn chưa trở về?” – Phác Xán Liệt cười nhạt “Y đường đường là Minh trang Đệ nhất sát thủ, thật đúng là càng ngày càng hữu danh vô thực!”
“Thế Huân ca càng ngày càng vô dụng, nguyên nhân không phải do chính Trang chủ sao?” – Khương Nghĩa Kiện không chút kiêng nệ thuyết một tràng.
Phác Xán Liệt nghe Khương Nghĩa Kiện nói liền nhíu mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Khương Nghĩa Kiện hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt tiếp tục “Trang chủ tối hôm qua đối Thế Huân ca làm cái gì Trang chủ hẳn là hiểu rõ. Vậy mà trong hoàn cảnh đó vẫn giao nhiệm vụ, huynh ấy có thể sống sót trở về quả thực là may mắn đi!”
“Ngươi thật đúng là quan tâm đến Ngô Thế Huân! Đáng tiếc, y hình như chưa từng để ý đến tình cảm của ngươi!” – Phác Xán Liệt trong mắt mang theo trào phúng.
“Thỉnh Trang chủ cho thuộc hạ biết nhiệm vụ của Thế Huân ca?” – Khương Nghĩa Kiện không để tâm đến ý trào phúng của Phác Xán Liệt, quỳ xuống.
“Ngươi hẳn biết rõ Minh trang quy củ, nếu như y đã chết, chỉ có thể nói lên hắn là một kẻ vô dụng! Minh trang không dưỡng những kẻ rảnh rỗi!” – Phác Xán Liệt ngữ khí lạnh lùng, không mang theo một chút cảm tình.
“Xán Liệt ca, huynh thực sự một chút cũng không để ý đến Thế Huân ca sao? Tất cả là do Khánh Tú ca tự ý ly khai Minh trang, Thế Huân ca đâu có làm sai chuyện gì? Huynh lẽ nào chuyện đơn giản như vậy cũng không thể phân biệt?” – Khương Nghĩa Kiện đứng lên, thanh âm có điểm run rẩy.
“Khương Nghĩa Kiện, ngươi nếu như thực sự muốn để Ngô Thế Huân sống lâu thêm một chút, đừng nên đứng trước mặt ta nhắc lại chuyện năm xưa, sẽ càng khiến ta thêm căm hận y!” – Phác Xán Liệt ánh mắt sắc như dao mang theo sát khí nhằm thẳng vào Khương Nghĩa Kiện.
“Hận Thế Huân ca? Huynh có lý do gì để hận Thế Huân ca? Năm đó là …”
“Câm miệng!” – Phác Xán Liệt cắt đứt lời Khương Nghĩa Kiện nói “Ngươi mau cút đi cho ta!”
“Cũng tốt, nếu như Thế Huân ca thực sự chết đi, có lẽ cũng là một loại giải thoát!” – Khương Nghĩa Kiện thì thào nói câu sau cùng, thản nhiên ly khai.
Phác Xán Liệt đứng nguyên tại chỗ, nghĩ tới câu nói đó của Khương Nghĩa Kiện, nhíu mày. Theo đạo lý thì đối với thân thủ của Thế Huân thì nhiệm vụ lần này không hề nan giải, nhưng…
Nhưng Phác Xán Liệt lại nghĩ về tối hôm qua khi mình ly khai thì trên giường quả thực có một mảng đỏ tươi, trong lòng không khỏi căng thẳng, bước nhanh hướng tới chuồng ngựa.
Ngô Thế Huân, ngươi tốt nhất không nên xảy ra chuyện gì?
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top