Chương 17

“Trang… Trang chủ, người của Minh trang đã đánh vào tận trong trang rồi, bọn thuộc hạ đã toàn lực chống đỡ, nhưng… Bọn họ quá sức lợi hại!”

Bên trong đại điện của Phi Vân trang một đại hán nam tử toàn thân đang run rẩy quỳ rạp dưới sàn, lắp bắp bẩm báo.

Điền Chính Quốc lúc này mặt xám như tro tàn ngồi trên ghế chủ thượng, trong mắt tràn đầy hận ý.

Hắn biết, Phi Vân trang của hắn ngay tức khắc sẽ bị hủy, bản thân hắn cũng không biết liệu mình có thể sống qua ngày hôm nay hay không. Phác Xán Liệt lúc này đã cho người bao vây xung quang Phi Vân trang, dù có chắp thêm cánh thì hắn cũng khó bề chạy thoát, mà tất cả những chuyện này, đều là nhờ Ngô Thế Huân ban tặng!

Ngô Thế Huân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta sẽ bắt ngươi phải gánh chịu tất cả hậu quả do ngươi gây ra cho ta! Ta sẽ báo thù, một ngày nào đó ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!

“Điền Chính Quốc! Giao Ngô Thế Huân ra đây!” Phác Xán Liệt đã dẫn theo người đánh vào trong đại điện, hắn vừa thấy Điền Chính Quốc ngồi trong đó liền tức khắc chĩa mũi kiếm về phía hắn.

“Trang chủ, đi mau!” Tên đại hán lúc nãy vẫn còn quỳ nay đã đứng chắn trước mặt Điền Chính Quốc, ngăn cản Phác Xán Liệt, nhưng chỉ sau một nhát kiếm, Phác Xán Liệt đã khiến tên kia đầu rơi xuống đất. (Ách!!! Ác thế >.<!!!)

Điền Chính Quốc hờ hững ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tên đại hán vì hắn mà chết kia, sau đó mới chuyển hướng quay sang nhìn Phác Xán Liệt, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đầu tiên là cười mỉm, nhưng càng lúc càng biến thành cười to đến không thể ngừng lại, đến lúc điên cuồng mà cười.

“Ngươi cười cái gì?” Phác Xán Liệt lạnh giọng chất vấn.

“Ha ha ha ha! Ta cười cái gì?” Điền Chính Quốc nhướng mày “Ta cười ngươi, uổng công là Trang chủ Minh trang, còn tự xưng mình là cái gì Thiên hạ đệ nhất, không ngờ lại bị Ngô Thế Huân đùa giỡn, xoay như con vụ. Ha ha ha ha…”

“Ngươi có ý gì?” Phác Xán Liệt tiến lên một bước nắm chặt lấy cổ áo Điền Chính Quốc.

“Ha ha ha ha…” Điền Chính Quốc vẫn điên cuồng cười như ban nãy, trong mắt tràn đầy ý giễu cợt nhìn Phác Xán Liệt, cũng không đáp lời.

Thái độ này của hắn khiến Phác Xán Liệt nổi giận, một chưởng đánh hắn bay ra xa, Điền Chính Quốc bị trọng thương ngã sõng xoài trên mặt đất, thổ huyết không ngừng.

“Trang chủ, thuộc hạ đã lục soát toàn bộ Phi Vân trang, cũng không tìm thấy tung tích của Thế Huân thiếu gia.” Lúc này thuộc hạ của Phác Xán Liệt đã đi đến hồi báo.

“Cái gì?” Phác Xán Liệt cau mày, nhìn về phía Điền Chính Quốc “Điền Chính Quốc, rốt cuộc ngươi đã đem Thế Huân giấu ở chỗ nào?”

“Phác Xán Liệt, ngươi thật ngu xuẩn! Ngươi cho rằng trong mắt ta Ngô Thế Huân quan trọng hơn Phi Vân trang hay sao? Nếu như quả thực y còn nằm trong tay ta, làm gì có chuyện ta không chịu giao ra cho ngươi? Trong Phi Vân trang này căn bản không có Ngô Thế Huân!” Điền Chính Quốc nói, khóe miệng còn câu dẫn tia cười trào phúng.

“Ngươi nói bậy! Người của ta chính mắt trông thấy chính là ngươi đã giải Thế Huân quay về Phi Vân trang, hơn nữa, Thế Huân còn bị ngươi cưỡng ép bắt đi, ngươi rốt cuộc đã làm gì đệ ấy? !” Phác Xán Liệt tức giận lôi Điền Chính Quốc đang nằm trên đất đứng lên.

“Ha ha… Ha ha, Ngô Thế Huân chẳng phải là sát thủ đệ nhất do Minh trang các ngươi dày công huấn luyện hay sao, ngươi thực sự cho rằng ta có thể ép buộc hắn dễ dàng đi như vậy ư? Không sai, thực sự hắn đã theo ta trở về Phi Vân trang, nhưng tất cả, bất quá là hắn đã vạch kế hoạch muốn trốn khỏi sự truy đuổi của Minh trang mà thôi. Hắn lợi dụng ta, để thu hút sự chú ý của ngươi, tránh khỏi cơ sở ngầm của Minh trang, cho nên hiện tại đã bỏ trốn mất dạng, Phác Xán Liệt, ngươi đã bị đùa giỡn rồi! Ha ha ha ha…” Điền Chính Quốc nói xong lại điên cuồng cười ha hả.

Phác Xán Liệt hung hăng ném Điền Chính Quốc nằm dài trên mặt đất, trong mắt tràn đầy cuồng nộ.

Ta không tin! Ta tuyệt đối không tin! Ta ngày ngày lo lắng, đêm đêm mất ngủ, kết quả cuối cùng cư nhiên là bị Huân nhi phiến gạt! Tuyệt đối không có khả năng này! Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chuyện của Khánh Tú ca ra, Huân nhi chưa bao giờ lừa gạt ta, chưa từng có giấu giếm ta bất cứ chuyện gì, ta không tin Huân nhi lại lừa gạt mình, ta không tin!

“Tìm, tìm đi cho ta! Dù có phải lật tung Phi Vân trang này lên cũng phải tìm Ngô Thế Huân ra cho ta!” Phác Xán Liệt gầm lên giận dữ.

“Thế nào? Không tin sao?” Điền Chính Quốc quỳ rạp trên mặt đất nhìn Phác Xán Liệt “Lời Ngô Thế Huân nói thực chẳng sai chút nào, hắn ngay từ đầu đã biết ngươi sẽ không tin ta, cho nên y bỏ đi rất tiêu sái, toàn bộ con người ngươi y đã nhìn thấu không sót một điểm nào, Phác Xán Liệt à. Còn ngươi, lại không thể nào hiểu được con người y, ngoài mặt thì chỉ là một tiểu miêu hiền hòa nhu thuần, nhưng trên thực tế lại chính là một con hồ ly giảo hoạt. Dù ngươi có là chủ nhân đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi việc bị y đùa giỡn a, ha ha ha ha…”

“Ngươi cút đi cho ta!” Phác Xán Liệt một cước đá Điền Chính Quốc từ trong đại điện bay ra ngoài cửa, còn tiện tay cho một chưởng vào mệnh căn tử của hắn, để hắn sau này triệt để loại bỏ những suy nghĩ không đáng có với người của mình. 

“Phác Xán Liệt, ngươi hãy đợi đấy, một ngày nào đó ta sẽ trả lại cho ngươi và tên Ngô Thế Huân kia cả gốc lẫn lời, ta thề ta sẽ đòi lại tất cả!” Điền Chính Quốc loạng choạng từ dưới mặt đất đứng lên, nói xong câu, liền dồn hết sức bỏ chạy.

Phác Xán Liệt lúc này căn bản không còn lòng dạ nào đuổi theo Điền Chính Quốc, hắn chỉ muốn biết Ngô Thế Huân có thực sự không còn ở Phi Vân trang nữa, Ngô Thế Huân có thực sự đã lừa dối hắn hay không.

“Trang chủ, chúng thuộc hạ đã lục soát rất kỹ càng, nhưng…”

“A ——” Phác Xán Liệt đột nhiên rống giận lên một tiếng, đánh một chưởng vào trong không khí, một gốc đại thụ trong sân “Rầm” một tiếng đổ rạp xuống đất.

Ngô Thế Huân! Ngô Thế Huân! Uổng cho ta đã vì ngươi mà ngày đêm lo lắng, ngươi lại thế này hồi báo ta! Được, được lắm! Ngươi thực sự cho rằng làm như vậy là có thể chạy thoát khỏi tay ta sao? Ngươi ngay cả mơ cũng đừng nghĩ đến! Ta sẽ tìm ra ngươi, mặc kệ ngươi trốn ở nơi nào, ta đều có thể tìm ra ngươi, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả do những việc làm này, ta sẽ cho ngươi biết người phản bội, lường gạt ta sẽ có kết cục như thế nào!

Khương Nghĩa Kiện ngay từ đầu đã luôn đứng bên cạnh Phác Xán Liệt, trông thấy cảnh tượng như vậy khiến tâm không khỏi run lên, cậu biết, lúc này Phác Xán Liệt thực sự rất tức giận.

“Trang chủ, biết đâu Thế Huân ca cũng không phải có ý định…”

“Câm miệng!” Phác Xán Liệt cắt đứt lời của Khương Nghĩa Kiện “Ngươi không nên nói tốt cho hắn thêm nữa! Tất cả những việc hắn làm đều không thể tha thứ được!!!” Trong mắt Phác Xán Liệt tràn đầy tơ máu đỏ tươi, nhìn qua dị thường kinh khủng.

Khương Nghĩa Kiện chỉ biết cúi đầu, không dám nói thêm gì nữa.

Lúc đầu cậu vốn cho rằng lần này Phác Xán Liệt sau khi đưa Ngô Thế Huân quay về Minh trang, hai người bọn họ có thể giống như trước đây sống thật vui vẻ, nhưng cậu không nghĩ tới sự tình lại có thể thành ra như thế này. Hai người bọn họ tựa hồ càng ngày càng xa dời nhau, thậm chí còn hoàn toàn trái ngược.

__________

Hai năm sau~~

Mưa phùn bao phủ một tiểu trấn tại Giang Nam, người trên phố cầm theo ô giấy chậm rãi hành tẩu, các sạp bán hàng rong ở hai bên cũng không bị cơn mưa lất phất ảnh hưởng, các người bán hàng vẫn liên tục rao hàng như cũ .

Một người vận bạch y mặc dòng người đang di chuyển như con thoi ở xung quanh, nhàn nhã bước đi, cũng không bung dù, những hạt mưa tinh tế lưu luyến làm ướt những sợi tóc trước trán người đó, khiến chúng có chút mất trật tự, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến mỹ mạo khiến thiên địa rung động kia, trái lại càng khiến dung nhan kia trở nên thanh linh, mộng ảo.

“Ngươi thực sự khiến người khác bận tâm lo nghĩ, thân thể vốn bất hảo, còn ra đây dầm mưa.” Ở bên cạnh chợt xuất hiện một lam y nam tử một tay cầm ô che chắn mưa bụi giúp bạch y nhân.

“Bạch Hiền, mưa cũng đâu lớn, ngươi ngạc nhiên như thế làm gì?” Bạch y nhân thản nhiên cười cười, lộ ra mỹ tiếu khuynh thành.

“Ngô Thế Huân, ngươi lúc nào cũng dửng dưng không chịu chiếu cố chính bản thân mình, nếu như không may bị nhiễm lạnh, ta sẽ không chăm sóc ngươi đâu!” Biện Bạch Hiền tuy trong miệng buông lời trách cứ Ngô Thế Huân, nhưng trong mắt lại tràn đầy sủng nịch.

“Ta không có yếu ớt như vậy, lạnh một chút vẫn có thể chịu đựng được, mưa phùn ở Giang Nam thực sự khiến ta cảm thấy rất thoải mái.” Ngô Thế Huân nhàn nhạt mỉm cười trả lời.

“Sau này còn nhiều thời gian, hiện tại nên quay về đã, ta có chuyện này phải bàn bạc với ngươi.” Biện Bạch Hiền có chút bất đắc dĩ nhìn Ngô Thế Huân.

“Chuyện của Yên Vũ các một mình ngươi quyết định là tốt nhất, còn bàn bạc với ta làm gì?” Ngô Thế Huân nhướng mày.

“Năm đó là ai nói muốn học cách độc lập? Đã đến Giang Nam quá hai năm rồi mà ngươi vẫn còn mải chơi, cái gì cũng chưa từng học.” Biện Bạch Hiền lấy ngón tay khẽ điểm lên trán Ngô Thế Huân.

“Ta làm bảo tiêu cho ngươi, ngươi trả ta tiền, như thế là được.” Ngô Thế Huân có chút bốc đồng thản nhiên nói.

Biện Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân cười cười “Đến tột cùng ngươi là bảo tiêu của ta, hay chính ta là bảo tiêu của ngươi a?”

“Đương nhiên ta là bảo tiêu của ngươi, chả phải ngươi đã từng thuê ta sao?” Ngô Thế Huân nhếch miệng cười cười.

“Ngươi chỉ toàn ỷ thế cậy vào công phu của mình thôi, chuyện khác quả thực là rối tinh rối mù, ngay cả sổ sách cũng không biết tính.” Biện Bạch Hiền vừa nói vừa lắc đầu, khóe miệng mơ hồ mang theo tiếu ý.

“Ai cha! Biện Bạch Hiền! Tính toán chưa bao giờ là sở trường của ta!” Ngô Thế Huân mở to hai mắt nhìn, phảng phất nét giống với Độ Khánh Tú.

“Hảo, hảo, ta đã biết.” Biện Bạch Hiền vừa nói vừa ôm vòng eo nhỏ nhắn của Ngô Thế Huân rồi đi về hướng Yên Vũ các, “Chuyện ta muốn bàn bạc với người lần này chính là về lộ tuyến chuyển hàng , ngoài ra còn có …”

Nghe Biện Bạch Hiền ở ngay bên tai mình thao thao bất tuyệt, Ngô Thế Huân khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt. Y đã đến Giang Nam được hơn hai năm, trong hai năm qua cuộc sống của y rất yên bình, rất khoái nhạc, chỉ là đôi lúc Ngô Thế Huân không thể ngăn được bản thân nhớ tới người ở phương xa kia. (Ai!!! Nhớ chồng kìa… yên tâm, đời anh còn bê bết lắm…)

Xán Liệt, hẳn là buông tay không muốn tìm mình nữa? Dù sao đối với một con rối, hắn không nên uổng phí quá nhiều tinh lực. Chỉ là một con rối mà thôi, tùy tiện tìm thì đâu đâu chả có, rất nhiều rất nhiều người mong muốn có khả năng thay thế địa vị của mình, bởi vì bản thân mình trong trái tim hắn, mình căn bản không có chỗ đứng. 

“Huân nhi, ngươi làm sao vậy?” Biện Bạch Hiền thấy trong mắt Ngô Thế Huân tản mát ra ưu thương, cau mày hỏi.

“Ta… Ta không sao.” Ngô Thế Huân lại hướng Biện Bạch Hiền cười cười.

Biện Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân thêm một chút, nhưng không nói thêm câu gì. Hắn biết, Ngô Thế Huân nhất định đang nhớ về Phác Xán Liệt. Trong suốt hai năm qua, hắn đã tìm mọi biện pháp để có thể chạm trái tim Ngô Thế Huân, nhưng hắn phát hiện ra cho dù mình có nỗ lực cách mấy cũng vô pháp thay thế được vị trí của Phác Xán Liệt trong trái tim Ngô Thế Huân.

Hắn không hiểu, nếu Ngô Thế Huân đã chọn cách rời xa người kia, tại sao vẫn nhớ mãi không quên? Hắn rốt cuộc có điểm nào thua kém Phác Xán Liệt? 

Thoáng nghĩ, bàn tay đang để trên lưng Ngô Thế Huân không khỏi nắm lại thật chặt.

Huân nhi, vì sao ngay cả khi ta ngày ngày ở bên cạnh đệ, cũng không thể khiến đệ động tâm dù chỉ một chút?

Hai người dần bước đi xa, bóng dáng chậm rãi biến mất dưới cơn mưa phùn. Một hắc y nhân sâu một lúc dần bước ra khỏi con hẻm nhỏ phía sau lưng hai người, trong mắt lộ ra âm lãnh, nhìn về hướng Ngô Thế Huân và Biện Bạch Hiền vừa ly khai.

“Ngô Thế Huân, rốt cuộc ta đã tìm được ngươi.” (Mọi người đoán xem là ai… Chương sau bão tố nổi lên a…)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top