Chương 12

“Ta không ăn giá đậu.” Trong sương phòng của khách điếm, Ngô Thế Huân vẻ mặt tối tăm nhìn Biện Bạch Hiền liên tục gắp thức ăn cho mình.

“Bệnh nhân không thể kiêng khem, giá đậu đối thân thể rất có lợi a.” Biện Bạch Hiền mỉm cười nhìn Ngô Thế Huân, còn tay chính là như cũ không ngừng động tác.

“Chưa từng nghe qua.” Ngô Thế Huân khinh bỉ liếc mắt nhìn Biện Bạch Hiền.

“Người có kiến thức nông cạn như ngươi biết sao được, để ta nói cho ngươi nghe…”

Nhìn con người đang thao thao bất tuyệt trước mắt, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy thật buồn cười. Đã nhiều ngày ở gần nhau, Ngô Thế Huân phát giác ra Biện Bạch Hiền chẳng khác một tiểu hài tử là mấy, đôi lúc rất ngây thơ, không hề giống Các chủ Yên Vũ các một chút nào.

Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân không phát hiện ra khóe miệng mình đã nhếch lên.

“Nhất tiếu khuynh thành, quả nhiên là đẹp đến say lòng người.” Tay của Biện Bạch Hiền cũng bất giác đưa lên xoa nhẹ gương mặt Ngô Thế Huân.

“Đó là do kiến thức của ngươi không đến nơi đến chốn, chưa thấy qua mỹ nhân chân chính mà thôi.” Ngô Thế Huân né tránh bàn tay của Biện Bạch Hiền.

“Về điểm này thì ngươi sai rồi, cái khác thì Biện Bạch Hiền ta không biết, thế nhưng mỹ nhân ta thấy qua rất nhiều, bất quá, ngươi đó, chính là người đẹp nhất.” Biện Bạch Hiền ôn nhu cười cười.

“Ăn cơm đi!” Ngô Thế Huân nói xong liền tống một khối đậu hũ vào miệng Biện Bạch Hiền.

“Cảm tạ ngươi cho ta ăn đậu hũ.” Biện Bạch Hiền càng cười vẻ mặt lại thêm gian hoạt.

Ngô Thế Huân đương nhiên nghe thấy những gì Biện Bạch Hiền nói, chỉ đơn giản trừng hắn liếc mắt rồi không hề để ý thêm nữa, bản thân tự cúi đầu tiếp tục ăn.

Trải qua một thời gian điều trị, thương thế của Ngô Thế Huân đã tốt hơn rất nhiều, Biện Bạch Hiền mỗi ngày đều đem nhân sâm tổ yến đến bắt Ngô Thế Huân ăn, khiến y cả người đều muốn tròn vo.

Bất quá, bởi vì trước đây Ngô Thế Huân gầy vô cùng, cho nên hiện tại béo lên một chút như vậy, trái lại càng thêm mĩ lệ, sắc mặt so với trước hồng nhuận hơn rất nhiều, thoạt nhìn rất có thần thái.

“Công tử, Lý lão bản đã ở Nhất Phẩm lâu chờ ngài.” Tiểu đồng thân cận của Biện Bạch Hiền ở bên ngoài đi đến nhắc nhở hắn.

“Đã biết.” Biện Bạch Hiền gật đầu “Thế Huân, ta đi ra ngoài một chút, nếu như ngươi muốn có thể ra ngoài đi dạo, bất quá, nhớ phải đội mũ.” Biện Bạch Hiền dặn dò.

Hắn cũng không quên thân thể Ngô Thế Huân đã ổn định phần nào, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên hắn cùng Ngô Thế Huân đi dạo trên đường, hầu như con mắt của tất cả mọi người trên đường đều chăm chú nhìn Ngô Thế Huân, cái loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. (Ách! Anh ‘công’ nào cũng sở hữu cao vậy sao???)

“Không cần ngươi phải nhắc nhở!” Ngô Thế Huân tặng Biện Bạch Hiền một cái liếc mắt.

Biện Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân ôn nhu cười cười, không nói thêm gì nữa đi khỏi phòng.

Ngô Thế Huân một mình ăn uống xong xuôi, ở trong phòng chơi thực sự là buồn chán, liền đội mũ ra khỏi khách điếm, trên đường cái đi dạo một chút.

Kỳ thực y cũng không muốn làm như vậy, bởi vì một ngày rời khỏi khách điếm chẳng khác nào rời khỏi phạm vi bảo hộ của Biện Bạch Hiền, rất có thể sẽ bị người của Minh trang phát hiện.

Nhưng sâu bên trong nội tâm của mình, y không muốn ỷ lại Biện Bạch Hiền thái quá như vậy, dù sao, một ngày nào đó y cũng phải ly khai khỏi hắn, cho nên, lúc này y nên ra ngoài tìm hiểu một chút, thu hoạch một ít thông tin về Minh trang, để sau này tránh né sự truy đuổi của bọn họ dễ dàng hơn một chút.

“Công tử mua một bức tượng đất đi, hai mươi văn một bức, rất rẻ a.” Ngô Thế Huân vừa đi qua một sạp hàng, người bán hàng rong liền hướng về phía y hét lên.

Nghe được người bán hàng rong nói to, Ngô Thế Huân không khỏi dừng lại, nhìn đống tượng đất bày trên sạp.

Y nhớ kỹ năm mười tuổi, y cùng Phác Xán Liệt len lén trốn khỏi trang đi chơi, y thấy một bức tượng đất rất đẹp nên nài nỉ Phác Xán Liệt mua cho mình, nhưng làm thế nào Phác Xán Liệt cũng không chịu, khiến ngay trên đường y với hắn ầm ĩ tranh cãi, kết quả bị người đi tìm hai đứa phát hiện ra, lập tức bị bắt mang về Minh trang.

Lúc đó lão trang chủ đặc biệt nóng giận, muốn phạt cả y và Phác Xán Liệt, nhưng Phác Xán Liệt một mực nói chính mình đã ép y ra ngoài, liều mạng che chở y, sau cùng lão trang chủ chỉ phạt một mình hắn.

Lần đó Phác Xán Liệt bị đánh tróc da bóc thịt, ngay cả đứng lên cũng không nổi, chỉ có thể suy yếu ghé lên trên giường, còn y bấy giờ đang nằm trên giường khóc hết nước mắt. Phác Xán Liệt vẫn cười cười dỗ dành nói, Huân nhi a, đừng khóc nữa, ta không đau, đệ xem đây là cái gì? Phác Xán Liệt vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra bức tượng đất mà lúc nãy y rất thích, kết quả y càng khóc lợi hại hơn, Phác Xán Liệt vẫn ở bên cạnh cuống quýt dỗ dành, Huân nhi a, đừng khóc, đừng khóc nữa...

Sau này, bức tượng đất kia vẫn được y cẩn thận cất giũ kỹ lường, trở thành bảo bối y rất mực yêu quý, nhưng ba năm trước đây, chính tay Phác Xán Liệt đã ném bức tượng đi…

“Công tử, thế nào? Đến xem tượng đất tốt không này, mua một bức đi.” Người bán hàng rong nhanh chóng chào mời.

Tiếng nói của người bàn hàng nhanh chóng cắt đứt hồi ức của Ngô Thế Huân, y lấy lại tinh thần, nhìn đám tượng đất trông rất sống động, mũi không khỏi cảm thấy chua xót. Nguyên lai đã có lúc,  Xán Liệt cùng mình có khoảng thời gian hạnh phúc đến vậy, chỉ là hồi ức này hiện tại đã tan biến đến một nơi thật xa, rất rất xa.

Ngô Thế Huân cũng không có  mua tượng đất kia, ly khai sạp hàng. Tượng đất thực sự rất yếu đuối, rất dễ sẽ vỡ nát, cho dù có cố gắng giữ gìn cẩn thận đến mấy, cũng có lúc sẽ lỡ tay, chẳng thà biết chính mình sau này sẽ mất đi, thương cảm vô ích, không bằng ngày từ đầu đã buông tay, nếu như y có thể sớm minh bạch điều này, biết đâu hiện tại y đã không rơi vào tình cảnh như vậy.
Ngô Thế Huân thở dài một hơi, đem bao ưu tư ném ra sau đầu. Nhớ nhung nhiều liệu có ích lợi gì? Thời gian cũng không thể quay trở lại.

Chỉnh lý tốt tâm tình, Ngô Thế Huân tiếp tục đi trên đường cái. Chỉ sau chốc lát, y lại phát hiện có điều gì đó không thích hợp, phía sau y vẫn có hai người không gần không xa bám theo, như hình với bóng.

Ngô Thế Huân nhíu nhíu mày, ở trong lòng thầm kêu không xong, nghĩ thầm ta tại sao lại kém may mắn như thế chứ, lần đầu tiên một mình ra ngoài đã bị phát hiện ra.

Ngô Thế Huân nhanh chóng đi trên đường cái, sau đó dẫn hai người kia theo đến một con hẻm nhỏ nội.

“Hai người các ngươi còn muốn theo ta đến bao giờ?” Vào trong con hẻm, Ngô Thế Huân chuyển thân, lạnh lùng nhìn hai người bám sau lưng mình.

“Thế Huân thiếu gia, thật đúng là ngài!” Hai người vẻ mặt vô cùng vui mừng. “Thuộc hạ tìm ngài đã lâu, mấy ngày này Trang chủ một mực lo lắng cho an nguy của ngài, thỉnh ngài theo bọn thuộc hạ quay về trang.”

Ngô Thế Huân cười nhạt. Hắn đã lo lắng cho mình ư? Nếu như hắn thực sự đã lo lắng, ngày hôm ấy hắn sẽ không đánh ta tới trọng thương như vậy, nếu như không phải ta trùng hợp được Bạch Hiền cứu, chắc rằng hiện tại trên đời chẳng còn cái người mang tên Ngô Thế Huân nữa rồi.

“Muốn ta tùy ý theo các ngươi quay về trang ư, không có khả năng.” Ngô Thế Huân kiên định trả lời “Các ngươi chọn đi, muốn ta động thủ, hay là chính các ngươi tự động ly khai?”

“Thế Huân thiếu gia, xin đừng làm chúng tôi khó xử.” Hai người nhíu mày.

Ngô Thế Huân không nói gì, ánh mắt trầm xuống, thân hình như như chớp, hai người kia còn chưa có phản ứng gì đã bị đánh ngã nằm trên đất.

“Khụ… Khụ…” Ngô Thế Huân ho nhẹ hai tiếng, lại nôn ra tiên huyết.

Thân thể y còn chưa có khỏi hẳn, mạnh mẽ vận công dẫn tới nội thương bị động, Ngô Thế Huân quay lại nhìn hai người nằm trên đất, rút chủy thủ luôn mang theo trên người ra. Chỉ có thể giết hai người này, hành tung của mình sẽ không bị bại lộ, nhưng giơ chủy thủ lên làm thế nào cũng không hạ thủ được, dù sao cũng là người cùng trang, Ngô Thế Huân thực sự có chút không đành lòng, hơn nữa bọn họ cũng không có làm chuyện gì sai.

Thở dài, Ngô Thế Huân sau lại thu hồi chủy thủ, đi khỏi hẻm nhỏ. Thân là Minh trang đệ nhất sát thủ nhưng lại dễ mềm lòng như vậy, nói ra sợ rằng sẽ có người chết vì cười.

Ngô Thế Huân về tới khách điếm, bắt đầu thu thập tư trang. Nơi này mình không thể ở lại lâu hơn thêm nữa, hai người kia rất nhanh sẽ kể lại cho Xán Liệt hành tung của mình, nếu như mình đi không sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện ra, nhưng như thế sẽ không liên lụy tới Bạch Hiền.

Lưu lại một tờ giấy trên bàn, Ngô Thế Huân rời khỏi khách điếm.

Bạch Hiền, xin lỗi, tha thứ ta đã đi mà không từ giã, nếu có duyên hẹn ngày tái kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top