"Vương Nguyên?! Sao cháu không bật đèn lên?"- Dì Châu từ bên ngoài mở cửa bước vào, tay lần mò tìm công tắc điện.
"Tại cháu đang xem tivi, tắt đèn xem sẽ hay hơn."- Cậu nhanh chóng lấy tay chùi đi những giọt nước mắt.
"Vậy sao? Mà cháu đã ăn gì chưa? Dì nấu món gì cho cháu ăn nhé?"
"Dạ thôi, cháu không đói, dì cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ!"- Vương Nguyên mỉm cười nhìn dì Châu.
"Được rồi... mà thiếu gia đâu rồi cháu?"
Nghe câu hỏi của dì Châu, cậu có chút bối rối, trong một lúc không biết nên trả lời như thế nào: "Anh ấy đi ra ngoài rồi ạ!"
Mà khoan đã, tại sao cậu lại có hành động giống như tội nhân lúc bị phán xét thế này? Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng đâu có làm gì sai?! Đâu có làm gì sai đâu đúng không? Phải, không làm gì sai thì chẳng có gì phải áy náy hay bối rối cả.
21h rồi đến 23h, xem hết phim này rồi xem qua phim khác, uống hết ly trà này lại đến ly trà kia, tại sao Vương Tuấn Khải vẫn chưa về? Lòng Vương Nguyên tự nhủ là không quan tâm tới anh ta nữa, nhưng mà không hiểu tại sao nó cứ...............
Vương Nguyên cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu rồi ngủ gục trên ghế sô pha lúc nào không hay. Một lúc lâu, cậu mơ màng nghe thấy tiếng bước chân đi trên sàn và từ từ cảm nhận được bàn tay của ai đó đang nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thật ấm áp! Nhưng vì lười mở mắt nên cậu cũng chẳng muốn thức dậy để kiểm chứng làm gì.
_______________________________________
Sáng hôm sau, Vương Nguyên duỗi thẳng người, lăn qua lăn lại vài vòng trên chiếc giường êm ái, tung chăn đạp gối và mở mắt tỉnh dậy, chào đón một ngày mới........ Từ từ đã, có cái gì đó không đúng ở đây?!
Thứ nhất: 'Hình như' tối qua, cậu ngủ trên ghế sô pha....... được rồi, không phải là 'hình như' mà là 'chắc chắn', chắc chắn cậu ngủ trên ghế sô pha. Ai đã tốt bụng 'bưng' cậu về phòng? Có phải là dì Châu không? Không thể nào, dì ấy đâu có khoẻ thế. Vậy chỉ có thể là........ Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên thay đồ rồi bước xuống phòng bếp, hôm nay là chủ nhật, cậu không phải đến trường. Vừa đi vào đã thấy Vương Tuấn Khải ngồi ăn sáng, cậu thật sự rất muốn đến hỏi anh ngày hôm qua đã đi đâu?! Nhưng mà....
Cậu xoa xoa hai bên thái dương như đang tính kế rồi nhanh chóng ngồi xuống đối diện với anh. Bữa sáng để trước mặt cũng chẳng buồn đụng đến, không nói không rằng cứ nhìn anh chằm chằm, trong đầu cậu chỉ nghĩ đến việc nên hỏi hay không mà thôi.
"Nhìn anh ăn, em no lắm sao?"- Vương Tuấn Khải bỗng dưng lên tiếng, mắt cũng chẳng thèm nhìn cậu một cái. Mà lên tiếng cũng đúng thôi, cậu cứ chăm chú nhìn, làm sao anh nuốt trôi thức ăn được chứ?!
Vương Nguyên giật mình, ngoan ngoãn cầm đũa gắp thịt ăn nhưng được một lát thì cậu lại im lặng nhìn Vương Tuấn Khải.
"Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?"- Anh bỏ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cậu.
Vương Nguyên gật đầu nhưng nhanh chóng lắc đầu, cuối cùng cậu khẽ bặm môi, suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.
"Vương Tuấn Khải, tôi với anh hãy nói chuyện với nhau như những người đàn ông thực thụ đi!"- Vương Nguyên khoanh tay lên bàn, mặt vô cùng nghiêm nghị.
"Được rồi, em nói đi!"- Vương Tuấn Khải cũng rất muốn nghe cậu giải thích như thế nào về chuyện hôm qua.
"Tôi hỏi anh, nếu............................................................................................ Cà Rốt giận Thỏ Con thì Cà Rốt nên nói ra lí do vì sao giận để Thỏ Con sửa đổi, chứ đừng độc ác bắt Thỏ Con nhịn đói từ hôm qua đến giờ mà chẳng có miếng Cà Rốt nào vào bụng cả. Anh thấy tôi nói thế có đúng không?"
1s
2s
3s
4s
5s
Hình như có cái gì đó không liên quan ở đây! Vương Nguyên à, chuyện của Thỏ Con và Cà Rốt là chuyện của những người đàn ông với nhau sao?! Ôi, sao mà anh muốn khóc quá vậy?
"Tại sao anh lại là củ cà rốt?"- Vương Tuấn Khải chỉ tay vào mình, cảm thấy không công bằng cho lắm, lại còn 'Thỏ Con ĂN Cà Rốt'. Trời ạ, ĂN Cà Rốt đấy? ĂN luôn đấy!
"Tôi có nói anh là củ cà rốt đâu........ được rồi, được rồi, tôi đúng là ví anh như anh củ cà rốt, tại tôi......... hết cái để ví dụ rồi."- Vương Nguyên đỏ mặt ngó sang chỗ khác.
"Tuy ngốc nghếch nhưng rất đáng yêu!" - Ai đó thầm nghĩ.
"Nếu tôi đã làm gì khiến anh phiền lòng... thì anh cứ nói ra, tôi sẽ sửa sai, chứ anh cũng đừng nên bỏ đi suốt đêm như thế."- Vương Nguyên bối rối lấy đũa chọc chọc vào chén.
"Em lo anh đi luôn sao?"- Vương Tuấn Khải nở nụ cười toả nắng.
"Tôi không có dư hơi lo cho anh, anh muốn đi luôn, tôi ngăn cản được sao? Chỉ là không có anh ở nhà..... buồn lắm!"
Câu nói của cậu làm Vương Tuấn Khải mở hội ăn mừng, bắn pháo hoa 'chíu chíu' trong lòng, không kìm nén được mà nở nụ cười hạnh phúc, nhưng nhớ đến chuyện của cậu và Hạ Tử Phàm thì nụ cười lập tức tắt ngóm.
"Hôm qua, lúc anh ra khỏi trường thì nhận được điện thoại của bố. Bố nhờ anh thay bố đi kí hợp đồng với đối tác, sau đó anh về lại công ty để thọ giáo phó giám đốc Lương về cách gia tăng cổ phiếu và chất lượng sản phẩm, chỉ thế thôi!"
"À, thì ra Cà Rốt đi suốt đêm là do bận xây dựng trang trại của riêng mình. Vậy hãy trồng nhiều cà rốt cho Thỏ Con ăn nhé?!"- Vương Nguyên nói giọng trêu đùa.
"Vương Nguyên, Cà Rốt đây NẰM TRÊN nhé! Thỏ Con không đủ sức để ĂN đâu."- Vương Tuấn Khải lập tức phản bác. Sau này, anh sẽ bảo dì Châu tạm thời không nấu cà rốt cho cậu ăn nữa để giải trừ hậu hoạ 'đảo chính' sau này.
"Cái gì mà nằm trên?"- Vương Nguyên thắc mắc, tên mặt than này càng ngày càng nói chuyện khó hiểu.
"À.... ý anh nói là.... cà rốt thì nên trồng ở trên miệng hang thỏ."- Một giải thích chẳng hợp logic ra đời, đến bản thân anh cũng thấy nó quá vớ vẫn.
"Ồ... thì ra là vậy, cà rốt đúng là nên trồng ở trên miệng hang."- Ặc, thế mà cậu cũng tin răm rắp.
"....... được rồi, anh đã giải thích xong, bây giờ đến lượt em. Em giải thích thế nào về chuyện của em với Hạ Tử Phàm?!"
"Chuyện đó đâu liên quan gì đến anh."- Đùa à, cậu đường đường là đấng nam nhi mà lại bị một tên con trai uy hiếp, nhờ đóng giả làm người yêu. Bắt cậu giải thích sao? Nhục lắm! Chắc chắn anh ta sẽ cười vào mặt cậu một trận. Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm bất mãn lạnh lùng của Vương Tuấn Khải, cậu cũng đành cắn răng, ngoan ngoãn giải thích: "Nói ra có chút mất mặt. Thật ra tôi với anh ta chỉ là......"
"Vương Nguyên, anh về rồi."- Đứng trước cửa, Thiên Tỷ mỉm cười nhìn cậu. Vương Nguyên giật bắn mình, những lời chuẩn bị nói ra cũng đành ngậm ngùi nuốt lại vào da dày, tiêu hoá luôn. Cũng may là cậu chưa nói ra, nêu hắn biết cậu có bạn trai thì ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu. Trời Phật phù hộ, amen! = =
"Thiên Tỷ! Anh đến Trùng Khánh hồi nào vậy?"- Vương Nguyên chạy đến khoát vai anh trai mình.
"Láo xược, kẻ bề dưới mà dám có hành động khoát vai thân mật với người bề trên sao?"- Thiên Tỷ búng trán cậu.
Vương Nguyên xoa đầu, đau chết được, Thiên Tỷ đúng là đồ đáng ghét, mới gặp mặt mà đã 'ám sát' cậu rồi.
"Ê, Vương Tuấn Khải! Thấy gia gia về còn không mau ra nghênh đón."
Thiên Tỷ vừa dứt câu, một vật thể chưa xác định được, hướng 12 giờ lộn vài vòng trên không trung và cuối cùng đáp thẳng lên đầu hắn.
Thiên Tỷ xoa xoa cục u trên đầu, đau đến thấy cả triệu vì sao. Hắn nhìn xuống vật thể đang lăn lăn dưới sàn, anh ta dám lấy chai nước ném vào đầu hắn sao? Vương Tuấn Khải, ông đây mà có mệnh hệ gì cũng đội mồ sống dậy bóp cổ nhà ngươi!
"Láo xược, kẻ bề dưới mà dám xưng gia gia với người bề trên sao?"- Vương Tuấn Khải học hỏi lại câu Thiên Tỷ, sẵn tiện rữa hận cho Vương Nguyên bảo bối.
"Vương Tuấn Khải, anh dám #$&@/5@#*$/&...."
Vương Nguyên thương tiếc nhìn anh trai mình. Thật là, gây sự với ai không gây, lại đi gây hấn với Vương Tuấn Khải, đúng là không biết tự lượng sức mình.
"Brừm... brừm..."- Chiếc điện thoại trong túi cậu rung lên, một số lạ hoắc gọi đến.
"Alô?"
"Vương Nguyên, đi xem phim với tôi!"
"Xem phim? Anh là ai?"
"Bạn trai em, Hạ Tử Phàm."
"Tôi không đi."- Vương Nguyên ngừng một lát, quay qua lén nhìn Thiên Tỷ và Tuấn Khải rồi nhanh chóng chạy ra phòng khách, mở cửa bước ra ngoài sân. Cậu chạy đến bộ bàn ghế đá đặt ở góc vườn, nhìn ngó xung quanh và tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống. Cậu nói tiếp với người trong điện thoại: "Hạ Tử Phàm, tôi với anh chỉ đóng giả người yêu của nhau thôi, không cần phải hẹn hò đi chơi như thật đâu."
Đầu dây bên kia im lặng như đang suy nghĩ, lát sau Tử Phàm nói tiếp, giọng có phần trầm lắng: "Hiện giờ có mấy người bạn của tôi muốn gặp em, họ đang đợi em ở rạp phim, không đến không được."
"Cái gì mà không đến không được? Anh nói với họ là tôi bị bệnh rồi, đến không được."
"Khoan đã, tôi nói với bạn học là em sẽ đến rồi. Em yên tâm, mọi chi phí cho buổi đi chơi này sẽ do tôi trả hết. Em được đi chơi miễn phí, tôi thì không phải thất hứa với bạn học, cái này gọi là cộng sinh, đôi bên cùng có lợi."
"Hạ Tử Phàm này!"
"Có chuyện gì?"
"Sau này, anh có ý định làm luật sư không? Mỗi lời nói của anh đều rất thuyết phục, anh mà làm luật sư thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
"Vương Nguyên, em nghiêm chỉnh một chút có được không?"
"Được rồi. Rạp phim CITY đúng không? Tôi tới liền."
Vương Nguyên tắt máy, khẽ thở dài một tiếng rồi bước ra cổng lớn, cậu nửa muốn đi, nửa muốn không, cậu căm thù nhất là cảm giác chọn lựa như thế này.
Đang nhờ bác bảo vệ mở hộ cổng thì có giọng nói lạnh lẽo, chua ngắt như ngâm cả hủ giấm vang lên phía sau.
"Em đi đâu đó?"
Cậu rùng mình quay lại, thì ra là Vương Tuấn Khải, làm sợ hết hồn, cứ tưởng là Thiên Tỷ chứ. Nhưng mà hiện giờ, anh ta còn đáng sợ hơn cả ông anh 'nguỵ quân tử' của cậu.
"Tôi đi.... hẹn hò."- Vương Nguyên bước ra cổng. Đi 1 đoạn bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu, quay lại phía sau thì ra tên Vương Tuấn Khải này đang lẽo đẽo theo cậu nãy giờ: "Vương Tuấn Khải, tại sao đi theo tôi?"
"Anh đâu có đi theo em."
"Thế anh định đi đâu?"
"Đi..... bắt ghen."
Au: dự là chap sau sẽ có màn phá hoại hoành tráng của Vương Tuấn Khải.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top