NGOẠI TRUYỆN 1: NHÀ CÓ THÊM TIỂU QUỶ!
Bốn năm sau…
“Rầm rầm rầm”
Mới sáng sớm mà Junhyung và Yoseob đã bị tiếng đập cửa rất lớn đánh thức. Junhyung lồm cồm bò dậy, kẻ cả gan dám giờ này đã làm phiền bọn họ không ai ngoài tên tiểu quỷ của hai người. Tiểu quỷ là ai? Đó là cậu bé mà Yoseob từng hiến máu cứu ở bệnh viện rồi sau đó chính cậu lại bị thương. Trước đây, khi rời khỏi bệnh viện thì các cô y tá có xin cách liên lạc với nó để sau này cha mẹ cậu bé muốn tạ ơn thì cũng biết đường liên lạc, lúc đầu nó một mực từ chối nhưng mọi người nài nỉ quá nên nó mới để số điện thoại mình lại, nhờ họ chuyển lời cho cha mẹ cậu bé là gọi điện cảm ơn cũng được rồi, nó không coi trọng hình thức đâu. Nhưng đáng tiếc là cha mẹ của cậu bé đã qua đời trong đợt thiên tai đó. Sau khi Yoseob tỉnh dậy một thời gian liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thông báo hoàn cảnh đáng thương của cậu bé. Yoseob buồn bã kể cho Junhyung nghe một mực đòi lên thăm cậu bé thì Junhyung đã làm một chuyện vượt cả mong đợi của nó, đó là nhận hẳn cậu bé làm con nuôi của hai người. Thế là từ đó, gia đình nhà họ Yong có thêm một thành viên nhí rất được cả nhà cưng chiều.
Junhyung bước khoác hờ áo khoác lên mình, mang dép rồi bước ra mở cửa:
-Tiểu quỷ, tìm cha có gì không?
-Cha… cha Junhyung và bố Yoseob đã hứa là sáng nay sẽ đi họp phụ huynh cho con mà?
-Ưm… - Junhyung lập tức tua lại kí ức hôm qua, quả thật là hắn có hứa như vậy thật – Cha biết rồi, cha đang chuẩn bị nè!
Tiểu quỷ nghe thế liền tỏ vẻ ngờ vực, liếc nhìn Junhyung một lượt từ trên xuống dưới, sau đó còn nheo mắt nhìn Yoseob đang ngáp ngắn ngáp dài tỏ vẻ rất mệt mỏi trên giường. Đúng lúc đó, Đầu Đinh ở phòng bên cạnh cũng bị tiếng đập cửa làm thức giấc nên lú cái đầu bù xù ra ngoài. Tiểu quỷ thấy mình có thêm đồng minh nên vội chạy đến kéo Đầu Đinh ra:
-Chú út, chú út, cha con đúng càng ngày quá đáng mà. Khó khăn lắm con mới nhượng bộ giao bố Yoseob cho cha Junhyung… Vậy mà chú nhìn kìa, cha Junhyung không biết chăm sóc bố Yoseob gì cả…
Đầu Đinh cố nhướng đôi mắt còn ngáy ngủ của mình nhìn vào trong rồi khẽ tủm tỉm cười:
-Chắc hôm qua bố của con làm chuyện gì đó không đúng bị cha Junhyung trị tội đó mà!
-Hừ… dù bố có làm sai thì cha Junhyung cũng không nên đối xử với bố như vậy chứ!
-Thôi, ngoan nào, con qua phòng chú chơi nè, hai chú cháu mình cùng đánh răng nhé. Cha Junhyung và bố Yoseob cũng cần phải đánh răng mà!
Junhyung thở phào nhẹ nhõm khi thấy tiểu quỷ ngoan ngoãn đi theo Đầu Đinh về phòng, hắn cũng đã tỉnh ngủ quay vào trong.
Yoseob vẫn còn lười biếng nằm trên giường, vừa nhìn nét mặt đang hiện dòng chữ “bó tay chấm com” của Junhyung vừa tủm tỉm cười. Junhyung thấy mình bị trêu chọc liền chạy đến chọc lét Yoseob khiến nó la oai oái.
+++
Ưm, chào mọi người. Cháu tên là Yomin, mọi người ở nhà hay gọi cháu là tiểu quỷ, ai cũng bảo cháu nghịch nhưng mà cháu thấy mình có nghịch lắm đâu. Híc híc. Năm nay cháu 7 tuổi, như mọi người thấy đấy, ở nhà tuy cháu không có mẹ nhưng cháu có đến hai người bố, à không, đúng hơn thì một người bố và một người cha. Đầu tiên, cháu chỉ gọi bố Yoseob là bố thôi, và gọi cha Junhyung là chú. Nhưng lúc đó “chú” nằng nặc không chịu, cứ một mực bảo cháu gọi là cha. Cháu cũng thấy lạ, bố và cha thì có gì khác? Mà cháu đã có bố Yoseob rồi mà? Haizzz, người lớn khó hiểu quá. Nhưng chú Junhyung đã lấy cả một phòng đồ chơi, siêu nhân, xe mô hình, máy chơi game,… ra để mua chuộc cháu gọi chú ấy là cha. E hèm, thôi thì vì đồ chơi cháu gọi chú ấy là cha cũng không sao. Dù sao, bố Yoseob cũng không phản đối mà.
Nói chuyện này một chút, chú Junhyung, í quên, bây giờ là cha Junhyung từng nói mình là chồng của bố Yoseob. Cháu có hơi thắc mắc một xíu, không phải cha Junhyung nên là chồng của mấy cô gái xinh xinh vẫn hay theo đuổi cha sao? Tại sao lại làm chồng của bố Yoseob? Bố Yoseob cũng là đàn ông mà. Nhưng cha Junhyung nói rồi, vợ chồng thì giới tính không quan trọng, miễn sao cả hai yêu nhau và sống với nhau hạnh phúc là được. Ưm… cháu thấy như vậy cũng đúng, cả bố Yoseob và cha Junhyung đều rất vui vẻ mà. Hihi.
Còn bây giờ thì cháu đang ở trên xe với bố Yoseob và cha Junhyung, hai người bọn họ sẽ đi họp phụ huynh cho cháu. May là sáng sớm cháu đã qua nhắc chứ không thôi là cả hai người đều quên mất tiêu rồi, lúc đó cháu không biết cô giáo dữ dằn trong lớp sẽ tức giận như thế nào. Cái này là cháu thiệt á, lần đầu tiên đi họp phụ huynh cho cháu xong, cô giáo cứ khen cha Junhyung đẹp trai mãi, còn bảo mỗi lần đi họp phải kêu cha Junhyung đi họp. Tối đó về lúc ăn cơm con kể cho cả nhà nghe. Nghe xong cha Junhyung chỉ ừ hử rồi không nói gì, còn bố Yoseob thì phùng mang trợn má, nói là sau này đi họp phải cho bố đi cùng. Con thiệt là không hiểu gì luôn, không phải trước đây mỗi khi còn nhờ bố đi họp bố đều than làm biếng, đùn đẩy qua cho cha Junhyung sao? Người lớn sao mâu thuẫn quá vậy? Híc.
Lần này họp phụ huynh sao mà lâu thế nhỉ? Cô giáo bình thường dữ dằn là thế mà bây giờ trông hiền thục quá vậy? Đúng là nhìn không quen mắt chút nào hết. Ồ, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc, cháu đang chuẩn bị tung tăng nắm tay hai người ra ngoài thì cô giáo kêu lại nói chuyện riêng. Híc, không lẽ cô giáo méc chuyện đó sao?
Chuyện đó là vầy nè, thiệt ra cháu rất thích bạn lớp trưởng, da bạn ấy rất trắng, lại gần cũng rất thơm nữa, bạn ấy nói chuyện thì dễ thương cực kì luôn. Nên cháu đã lén theo dõi cha Junhyung hôn bố Yoseob mấy lần rồi, nhớ thật kĩ từng chi tiết rồi đi áp dụng với bạn lớp trưởng. Nhưng cháu hôn xong thì bạn ấy khóc ầm ĩ, rồi còn méc cô giáo nữa. Cháu hỏi sao cậu ấy khóc, cậu ấy bảo là cậu ấy là con trai, cháu cũng là con trai, sao hôn nhau được. Nhưng chẳng phải cha vẫn thường hôn bố như vậy sao? Bố có khóc đâu chứ, bạn lớp trưởng này phiền phức ghê.
Thôi không kể nữa, cô giáo đúng là kêu hai người lại để méc chuyện này rồi. Híc, nét mặt bố Yoseob rất nghiêm túc lắng nghe cô giáo còn cha Junhyung thì tỏ ra rất thờ ơ. Thậm chí cha còn ngắt lời cô giáo nữa:
-Tôi nghĩ tụi nhỏ còn nhỏ, cũng chỉ là vấn đề môi chạm môi, ở lứa tuổi này đây chỉ là hành động bộc phát, cô không nên quan trọng hóa lên như vậy!
Kìa, cháu nói có sai đâu, cô giáo vừa nghe cha Junhyung mở miệng thì hai mắt đã sáng rực, nhấp nháy hai hình trái tim to đùng, cơ bản có nghe cha nói gì đâu mà vẫn gật đầu lia lịa. Còn bố Yoseob vốn đang rất chăm chú lắng nghe thấy thái độ đó của cô giáo liền rất bực tức, nói vài lời khách sáo rồi kéo hai cha con cháu ra khỏi phòng họp.
Trên xe, cha Junhyung vừa đang tập trung nhìn đường phía trước thì bố Yoseob lên tiếng:
-Hyungie, em nghĩ chúng ta nên thay đổi cách dạy dỗ thằng tiểu quỷ này mới được. Học chuyện tốt không học sao lại học mấy chuyện này?
-Ý em là chuyện chúng ta làm là không tốt? Chúng ta yêu nhau và thể hiện tình cảm với nhau là không tốt à? – Junhyung nghe Yoseob nói xong liền nghiêm túc phản pháo lại.
-Không phải – Yoseob hơi đuối lý – Nhưng như vậy cũng không nên, chúng ta cứ như vậy sẽ “định hướng” cho Yomin đi theo con đường của chúng ta đó!
Lần này cha Junhyung chưa nói gì thì Yomin thấy ức quá nên mới lên tiếng:
-Bạn lớp trưởng dễ thương lắm mà, con thật sự rất thích bạn ấy, rất muốn hôn bạn ấy!
-Con… - Yoseob ức chế quá đành chĩa mũi tên qua trách Junhyung – Anh xem đi, anh dạy hư con rồi kìa!
-Uầy, chẳng phải dân gian có câu “con hư tại mẹ” sao? Sao lại đổ lỗi cho anh? Lần nào anh hôn em cũng đáp trả mà… À, nếu anh nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp mặt em là người đã bá đạo chủ động hôn anh trước nhá!
-Anh… anh… Anh quá đáng lắm. Chuyện này mà cũng nói cho con nghe nữa!
-Hề hề - Junhyung quay xuống cười nham nhở.
-YONG JUNHYUNG!!! DỪNG XE LẠI NGAY!
Rồi, bố Yoseob giận rồi! Haizzz, mỗi lần bố và cha cãi nhau thì cháu luôn theo phe của bố Yoseob, vì dù ai đúng ai sai thì người cuối cùng nhận lỗi vẫn là cha Junhyung. Vả lại quan trọng hơn là bữa ăn trong nhà do bố Yoseob phụ trách, cháu không thể đắc tội với bữa ăn của mình được. Lần này cũng vậy, sau khi bố Yoseob xuống xe thì cháu cũng lon ton chạy theo sau. Hai người bọn cháu đi bộ một đoạn trên vỉa hè, cha Junhyung thì chầm chậm chạy xe bên cạnh, nhấn còi inh ỏi.
Một lúc sau, bố Yoseob chịu không nổi quay lại quát:
-Ồn ào quá! Anh không sợ người ta dòm ngó à?
-Không hề! Anh đi theo lỗi bà xã của anh mà! Em đi bộ không mỏi chân à?
-KHÔNG!
-Em không mỏi nhưng tiểu quỷ thì mỏi đó! Nhìn mặt con nhăn nhó kìa, em đành lòng sao?
Đó, cha Junhyung lại lấy cháu ra làm cái cớ, nhưng cháu cũng chịu hợp tác lắm, tuy không muốn mất bữa ăn nhưng cháu cũng không muốn tự hành hạ đôi chân của mình nên lập tức nhăn nhó, vuốt vuốt mấy hột mồ hôi.
Yeah! Bố Yoseob động lòng rồi, được lên xe lại rồi. Lần này cũng như thường lệ, mỗi khi “giận” xong, cha Junhyung lại đưa cháu và bố Yoseob đi ăn một bữa thịnh soạn như để chuộc lỗi.
Ưm, thôi, cháu không nói nữa, cháu phải ăn cái hambuger to thật to này cái đã!
+++
Ăn xong đâu đó thì cha Junhyung lại đưa cháu đi công viên chơi rồi mới về nhà. Vừa đến nơi thì chuyện hồi trưa lại bị mang ra nói.
Chuyện là cha Junhyung như thường lệ vừa về đến nhà là sẽ hôn bố Yoseob một cái. Tuy bố Yoseob đã bắt cháu lấy tay che mắt lại nhưng mọi người nghĩ coi, tay cháu mới to được từng này thôi, sao có thể che hết được chứ? Nên nói chung cháu cũng có thấy hai người hôn nhau chút chút… chỉ chút chút thôi. Hihi. Rồi lần này cũng vậy, cha Junhyung định hôn bố Yoseob nhưng bố đã lấy tay chặn lại.
-Nữa, em đã bảo là không làm như vậy trước mặt tiểu quỷ nữa mà!
-Làm vậy là làm gì? – Junhyung giả ngốc, cố tình áp sát Yoseob hơn.
-Là… anh… anh cố tình! – Yoseob ấm ức nói.
-Cố tình gì? – Junhyung rất nhanh chóng đã dán chặt môi mình lên môi của Yoseob – Hửm?
Sau đó, cha Junhyung càng lúc càng áp chặt bố Yoseob vào cánh cửa, lại ăn hiếp bố Yoseob của cháu nữa rồi. Haizzz, cha Junhyung vẫn “chăm chú” hôn và tiện tay mở cửa phòng rồi đẩy bố Yoseob vào trong. Đúng lúc đó, chú út từ đâu xuất hiện bịt mắt cháu lại: “Này tiểu quỷ, cái này cấm trẻ em dưới 18 tuổi! Mau theo chú về phòng!”
P/s: cái này đúng đáng eo luôn *tung tim* còn 2 ngoại truyện nữa nhé!^^
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top