CHƯƠNG 52
Viên đạn bay ra cùng âm thanh thật kinh khủng khiến Yoseob hồn bay phách lạc, nếu Junhyung vẫn không nắm chặt tay nó thì chắc khẩu súng đã rơi xuống đất từ nãy giờ rồi. Nhưng điều đó hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là viên đạn đã bắn trúng Junhyung.
Tiếng súng nổ rất đanh, làm kinh động mọi người đang canh gác ở ngoài phòng bệnh. Trong phút chốc, bọn họ đồng loạt phản xạ có điều kiện, vô cùng sợ hãi đẩy cửa xông vào.
Mọi người vừa lao vào phòng đã bị cảnh tượng bên trong dọa cho mất mật, hóa đá tại chỗ: Vai trái của Junhyung, những vệt máu đỏ nhanh chóng loang ra ở bả vai rồi lan dần ra gần một phần ba chiếc áo. Chất lỏng màu đỏ thắm ấy theo đường viền tay áo nhỏ từng giọt, từng giọt một liên tiếp phát ra âm thanh tí tách, chẳng phút chốc, cả căn phòng đã ngập mùi máu tươi.
Nhưng không hoảng loạn, không sợ hãi như mọi người, nhân vật chính lại mặc kệ đau đớn, mặc kệ tất cả, trước sau chỉ nở một nụ cười trên môi nhưng ánh mắt đã bị phủ một lớp sương mù, chất chưa bao phẫn khuất, bi ai lẫn sự bất cần. Trong giây phút ấy, tuy đôi môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt Junhyung lại trở nên sâu thăm thẳm, không hề ẩn chưa một chút đau đớn nào, nhưng qua đôi mắt ấy, Yoseob chỉ thấy được bóng hình của mình được phản chiếu và cả màu máu tươi.
Yoseob bật khóc, càng khóc càng lớn, đến mức dường như mọi thứ đều nhòa mờ dần, đến nét mặt bi thương của Junhyung ngay trước mặt cũng không còn thấy rõ. Nó vừa khóc vừa lắc đầu, van xin Junhyung hãy buông tay ra, cầu xin anh đừng chết như thế.
Vừa rồi Junhyung buộc nó nổ súng, nó đã cố gắng hết sức kéo họng súng lệch khỏi vị trí nguy hiểm mà ban đầu Junhyung nhắm vào. Nhưng vẫn không thể tránh gây tổn thương đến Junhyung, kết quả là Yoseob chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn dưới tay mình cắm sâu vào bả vai người đàn ông trước mặt.
Trong lúc Yoseob sợ hãi đến mức chết lặng thì Junhyung lại mặc kệ tất cả, nét mặt một chút đau đớn cũng không có. Rồi sau đó Yoseob khóc lóc giải thích rất nhiều, từng lời nói giải thích hòa cùng tiếng nấc thật sự khiến người ta xót thương.
Nhưng… Junhyung vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn cười rộ lên, nhưng đó không phải là nụ cười ấm áp như mọi khi mà là một tràng cười lạnh lùng như băng giá ở Bắc Cực, khô khốc và không chút cảm xúc. Nụ cười ấy kiểu như ngay trong lúc này, dù thế giới có tận thế cũng không liên quan gì đến Yong Junhyung này cả.
Mặc lời giải thích xen lẫn tiếng khóc thương nghẹn ngào của Yoseob, Junhyung vẫn kiên định nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh giường bệnh, tay vẫn nắm chặt lấy tay Yoseob, không cho cậu nhóc rụt tay lại.
Trong một thoáng chốc, Junhyung im lặng, khẽ cười một tiếng:
-Trật rồi… - Junhyung thản nhiên nói – Bắn lại!
Giọng nói lạnh lùng mà khiêu khích ấy khiến cho cả Yoseob và lão tứ thêm một phen hoảng sợ. Lão tứ lo lắng nói:
-Junhyung!
Lão tứ biết bị bắn vào vai không thể mất mạng nhưng nãy giờ cậu ta đã mất máu rất nhiều thì có thể đó. Thấy Junhyung rõ ràng là đang liều mạng nên Lão tự ra lệnh cho bọn thuộc hạ phía sau:
-Gọi điện cho viện trưởng, bảo chuẩn bị một phòng phẫu thuật cho Junhyung ngay lập tức!
Lão tứ vừa dứt lời thì phía trước truyền đến một giọng nói lạnh băng:
-Ai cho các người tự ý vào đây? Cút hết đi!
Đối với Yong lão đại này, cả Lão tứ và bọn thuộc hạ đã quá ngoan ngoãn nghe lời rồi, suốt mấy năm nay lệnh của Junhyung truyền xuống chưa bao giờ họ dám kháng chỉ. Giống như một loại trực giác, bản năng, chỉ cần là yêu cầu của Junhyung thì bọn họ đều dốc lòng thực hiện. Nhưng mệnh lệnh lần này… nếu chấp nhận nghe theo thì rất có thể đây là mệnh lệnh cuối cùng của Junhyung mà họ có thể làm!
Trong lúc Junhyung đang xoay người lại nhìn lão tứ đứng đó đắn đo không biết nên đi hay nên ở thì Yoseob đã chớp lấy thời cơ cướp lấy khẩu súng. Junhyung bàng hoàng xoay lại thì Yoseob đã kê họng súng vào ngực trái của mình:
-Em… định làm gì?
-Anh muốn liều mạng? – Yoseob ban đầu còn tỏ vẻ sợ sệt nhưng nhìn vết máu càng lúc càng lan rộng trên vai Junhyung như động lực khiến nó lấy lại tự tin – Được, em đấu với anh! Anh một viên thì em một viên, chỉ một mình anh biết chảy máu thôi sao? Em muốn thi xem máu ai nhiều hơn, xem ai mới chịu ngã xuống trước!
-Em dám? – Junhyung nhíu mày hỏi vặn lại.
-Sao lại không? – Yoseob lớn tiếng thách thức – Anh một viên trước rồi thì bây giờ tới em!
Junhyung bắt đầu hoảng sợ trước nét mặt đó của Yoseob, hắn chưa từng thấy nét mặt đó của nó bao giờ, nhưng nét mặt ấy chứng tỏ rằng Yoseob như con thú nhỏ đã cùng đường, sẵn sàng bất chấp cả bản thân để “đối đầu” với hắn. Tuy không hề quan tâm đến vết thương của mình nhưng Junhyung không hề mong muốn Yoseob bị thương dù chỉ một chút. Lúc này, hắn mới chịu xuống giọng thỏa hiệp:
-Em bỏ súng xuống đã…
-Không! Anh hãy để bác sĩ chữa trị đi rồi em sẽ bỏ súng xuống. – Yoseob lấy hết dũng khí còn lại ra điều kiện.
-Được! Nhưng em phải bỏ súng xuống trước!
-Anh hãy vào phòng phẫu thuật trước – Yoseob vừa nói vừa động đậy ngón tay đặt trên cò súng, tựa như chuẩn bị bóp cò.
-Đừng làm càng…
Junhyung thấy ngón tay nó động đậy liền được một phen thót tim, vết thương có đau nhứt, máu có chảy không ngừng cũng không làm Yong lão đại để ý bằng việc Yoseob đang lấy sinh mạng mình ra để uy hiếp hắn. Đến nước này, Junhyung đành phải đứng dậy, vừa cẩn trọng nhìn Yoseob vừa lùi từng bước, từng bước ra khỏi phòng, miệng liên tục thỏa hiệp:
-Được, anh chấp nhận! Em hãy bình tĩnh trước đã…
-Ừm…
Yoseob nghe Junhyung nói vậy nhưng vẫn một mực cảnh giác, một tay vẫn áp khẩu súng vào ngực, một tay men theo mép giường để bước xuống, “áp giải” Junhyung đến trước phòng phẫu thuật.
Thấy Junhyung chấp nhận chữa trị vết thương thì lão tứ cùng bọn đàn em thầm thở phào, chạy đến mỗi người một tay dìu Junhyung đến trước phòng phẫu thuật, chỉ hận không thể trực tiếp khiêng người đàn ông máu me đầy mình ấy chạy nhanh thật nhanh đến đó.
Sau khi Junhyung đã nằm yên vị trên bàn phẫu thuật thì Yoseob mới hô hấp đều đặn trở lại. Khi bác sĩ tiêm một mũi thuốc mê vào người Junhyung thì câu hắn ta nói cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là “Seobie, em… bỏ súng xuống!” thật sự khiến Yoseob rất cảm động. Câu nói cuối cùng vẫn là quan tâm nó! Nhưng mới vài phút trước, anh còn lạnh lùng như một ác ma ức hiếp nó cơ mà? Yoseob vừa nghĩ vừa hoang mang lo lắng, nó không dám tin một người lại có lúc thay đổi cảm xúc nhanh như vậy! Thật sự không thể tưởng tượng được có người một phút trước tức giận, lạnh lùng như muốn bóp chết mình nhưng một phút sau lại quan tâm, lo lắng cho mình đến vậy!
Đột nhiên, Yoseob cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa buông lơi, khẩu súng bạc trên tay cũng thuận theo mà rơi xuống, vang lên một âm thanh khô khốc. Âm thanh ấy như giọt nước làm tràn ly, khiến mọi cảm xúc hỗn độn, mất mát, đau thương xen lẫn sợ hãi trong lòng nó nãy giờ chợt trào ra, những giọt nước mắt vừa mới kịp khô lại ướt nhòe thêm lần nữa.
Yoseob cứ thế, dựa vào tường, khóc mãi không thôi. Nó cứ khóc như một đứa con nít vừa trải qua một chuyện gì đó thật kinh hoàng.
Vốn dĩ tiếng súng phát ra từ phòng bệnh đã khiến vài người gần đó chú ý, sau đó lại là cảnh tượng Yoseob lấy súng tự nhắm vào mình, Junhyung thì cả người bê bết máu đi ra từ căn phòng càng khiến cảnh tượng gần đó thêm hoảng loạn, rất nhiều người vừa sợ sệt vừa tò mò lén lút theo dõi, bây giờ Yoseob lại tự nhiên dựa tường rồi ngồi xụp xuống, ôm mặt mà khóc khiến mấy ông tám, bà tám gần đó bàn tán xôn xao, không khi cả một góc bệnh viên phút chốc trở nên ồn ào, náo nhiệt.
Vốn dĩ bọn thuộc hạ của Junhyung đã vô cùng chột dạ, bất an, trong lòng vừa lo sợ vừa bực tức khi thấy Yong lão đại bị một phát súng vô duyên vô cớ như thế nên giận cá chém thớt, mỗi tên một tiếng mắng mỏ mấy kẻ nhiều chuyện:
-Nhìn cái gì mà nhìn? Có gì hay ho đâu mà nhìn!
-Cút đi!
-Muốn chết hả sao còn nhìn?
-…
Trong phút chốc, đám đông ồn ào đã bị những tên áo đen, đeo kính râm, hùng hổ bặm trợn ấy dọa cho chạy mất, không gian vì thế mới được yên tĩnh lại như nó vốn có.
Lúc này, cả hành lang dài bỗng chốc chỉ còn vang lên tiếng khóc vừa bất lực vừa lo lắng của Yoseob. Lão tứ vừa nhìn nó ôm mặt khóc, vừa nhìn lại chiếc áo của mình đã bị máu Junhyung nhuộm đỏ khi dìu hắn tới đây thì trong lòng bỗng bùng lên một cơn lửa giận, không nhịn được mà bất giác quát lớn:
-Rốt cuộc cậu đã làm gì Junhyung?
-Tôi…
-Cậu có biết tuy đã rửa tay gác kiếm nhưng bao nhiêu người muốn hãm hại Yong Junhyung không? Nhưng từ trước đến nay cậu ta chưa từng bị hề hấng gì nhưng hôm nay… Vì cậu, cậu đã làm gì mà Junhyung ra nông nỗi này hả?
+++
Ngoài trời, mưa rơi lất phất. Rốt cuộc trời cũng đã dần về sáng, nhưng những hạt mưa li ti như pha lê vẫn tí tách rơi xuống. Yong Dongwoon vừa về đến nơi là đã nhanh chóng phóng xe đến bệnh viện "Dujun".
Đoạn đường từ nơi để xe đến cửa bệnh viện không xa lắm, nhưng những hạt mưa lóng lánh ấy vẫn vươn lên tóc, lên vai áo đã ướt đẫm mồ hôi của Đầu Đinh từ lúc nào. Nhưng có lẽ, bầu không khí lãng mạn ấy không được ai để ý đến trong thời điểm này. Vì Đầu Đinh vừa xuống xe đã hớt ha hớt hải chạy đi tìm Yoseob.
-Cô y tá ơi, cho tôi hỏi phòng bệnh của Yang Yoseob ở đâu vậy?
-À, chào Yong nhị thiếu gia! Yoseob vừa được Yong tổng đưa đến đây mấy tiếng trước, đang ở tầng 8, phòng 110.
Chưa kịp nói lời cảm ơn thì Đầu Đinh đã vội sải bước vào thang máy, bấm vào số 8 rồi nhắm thẳng phòng bệnh 110 mà đi. Nhưng chưa kịp đến nơi thì hắn đã thấy một đám đông toàn bọn người mặc quần áo đen như đêm ba mươi, khí thế đằng đằng, nhìn kĩ hơn mới thấy Yoseob mặt mày nhòe nhoẹt nước mắt nghe lão tứ mắng!
-Có chuyện gì mà lớn tiếng vậy? Cậu ấy vừa mới gặp nguy hiểm mà mọi người đối xử vậy sao? – Đầu Đinh không cần hỏi han gì đã vội lên tiếng bênh vực.
-Dongwoon? – Lão tứ hơi khựng lại trước lời nói của cậu, nhưng nhang chóng lấy lại ngữ điệu còn chua hơn giấm – Chuyện đó có quan trọng hơn việc anh trai cậu bị bắn không?
-Cái gì? Ai có thể hạ thủ với anh ấy? – Đầu Đinh vừa lo lắng vừa ngạc nhiên
-Chính là cậu ta… - Lão tứ vừa nói vừa đánh mắt sang bóng hình Yoseob vừa nhỏ nhắn, vừa sợ sệt. Đầu Đinh đảo mắt xuống thấy một cây súng, rõ ràng là cây súng luôn bên cạnh Junhyung mà sao lại nằm ở đây?
-Chuyện là thế nào?
-Cậu hỏi cậu ta đi thì biết! – Lão tứ lạnh lùng nói.
-…
Lần này không đợi Đầu Đinh mở miệng hỏi thì Yoseob đã lên tiếng kể lại mọi chuyện, giọng nói run run hòa lẫn tiếng nấc khiến cậu vô cùng xót thương.
-Mọi chuyện do Junhyung quá cứng nhắc, độc đoán thôi! – Đầu Đinh sau khi nghe xong câu chuyện liền sáng suốt phán xét, dù sao bọn thuộc hạ của Junhyung đã quá sợ hãi nên mới tức giận đổ hết tội lên đầu Yoseob - Yoseob dù sao cũng đã cố bảo vệ anh ấy rồi còn gì? Nếu không có cậu ấy thì với tính cách của anh Junhyung các người có dám ép anh ấy lên bàn phẫu thuật không?
-Nhưng… trước nay các cô gái bên cạnh Junhyung chưa ai dám bắn cậu ấy như thế! – Lão tứ chống chế!
-Yoseob là bạn đời hợp pháp của Junhyung, không thể so sánh với các người qua đường trước đây! Còn chuyện bị bắn là anh ấy tự làm tự chịu. Chẳng phải vết thương không nguy hiểm đến tính mạng sao? Các người còn lo lắng thái quá làm gì?
Đầu Đinh vừa nói xong thì bác sĩ trong phòng phẫu thuật cũng bước ra, nói vài lời có thể xem như là đồng minh cho cậu ta:
-Cuộc phẫu thuật đã thành công tốt đẹp, vết thương lệch phía vai nên không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là vết thương có thể nhanh chóng lành lại!
-Cám ơn bác sĩ – Đầu Đinh lịch sự lên tiếng rồi quay qua phía Yoseob – Cậu về phòng nghỉ ngơi đi!
Yoseob nghe bác sĩ phẫu thuật nói vậy liền khấp khởi mừng thầm, trong lòng vui sướng nghĩ “Không sao, Junhyung không sao rồi!”, nhưng ngay sau đó niềm vui chưa tắt đã bị cánh tay ai đó mạnh mẽ kéo về phòng bệnh của mình.
Trước sự lôi kéo đó của Đầu Đinh, Yoseob đã quá mệt mỏi nên không đủ sức để phản đối, chỉ có thể cố ngoái đầu lại phòng phẫu thuật của Junhyung nhìn mấy cái đã thấy đứng trước cửa phòng của mình nhưng rụt rè không dám đẩy cửa bước vào!
-Trong đó… máu… Junhyung – Yoseob vừa nói vừa ngắt quãng, cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, nước mắt vừa kịp khô lại sắp sửa trào ra.
-Ừm… - Đầu Đinh lập tức hiểu ý Yoseob, kéo dáng người nhỏ bé sợ sệt trước mắt vào lòng, một tay khẽ siết nhẹ vai Yoseob, một tay khẽ ngoắt cô y tá đằng xa lại, ra hiệu chuẩn bị cho cậu một phòng khác.
+++
Sau khi vào phòng bệnh mới thì lập tức có một bác sĩ và y tá bước vào, Yoseob được thay một bộ đồng phục bệnh nhân mới, sau đó thì y tá định tiêm cho nó một liều thuốc an thần nhưng nó nhất quyết không chịu. Đầu Đinh đứng bên cạnh cũng đoán được tâm tư của Yoseob nên bảo bác sĩ và y tá cứ ra ngoài, mọi chuyện để cậu giải quyết được rồi.
Khi trong căn phòng rộng rãi chỉ còn lại hai người thì Đầu Đinh mới lên tiếng:
-Ngốc, muốn chăm sóc anh trai tớ thì cũng phải ăn uống nghỉ ngơi cho có sức chứ!
-… - Yoseob đờ đẫn, giương đôi mắt vừa trống rỗng vừa ngốc nghếch lên nhìn bóng dáng cao lớn của Đầu Đinh trước mặt
-Ừm – Đầu Đinh phút chốc bị đáy mắt ấy hớp hồn, như bị thôi miên đi lạc giữa đôi mắt mênh mang đang nhìn mình chằm chặp của Yoseob. Và để trấn tĩnh lại, cậu phải tằng hắng mấy cái rồi tiếp tục nói – Được rồi, để tớ kiếm chút gì đó cho cậu ăn.
Không đợi Yoseob trả lời, cậu đã vội vã xoay người ra khỏi phòng, xuống dưới mua một ít cháo và đồ ăn nhẹ cho nó. Nhưng khi quay lại, căn phòng rộng rãi đã không có một bóng người. Đầu Đinh khẽ nhún vai bất lực, lại rảo bước qua phòng hồi sức của Junhyung đang nằm.
Thật ra, cũng không trách Dongwoon không quan tâm đến anh trai của mình được. Vì đó giờ, Junhyung luôn có thể trạng rất tốt, còn Đầu Đinh tuy không đụng đao đụng súng nhưng cũng biết bị thương ở vai sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng, vả lại ngay cả bác sĩ cũng nói vậy rồi còn gì? Còn chuyện chăm sóc ư? Không đến lượt cậu phải lo đâu, bọn lão tứ và cấp dưới của anh ấy đã nháo nhào kêu người lo lắng rồi. Chưa kể tới đội ngũ y tá “đam mê cái đẹp” như hổ đói luôn chầu chực bên ngoài sẵn sàng lao vào chăm sóc cho “đại mỹ nam” đang nằm bên trong kia.
Vừa đứng từ xa thì Dongwoon đã thấy sự phán đoán của mình vô cùng chính xác. Trước cửa phòng bệnh của Junhyung là hai hàng thẳng tắp, một bên là những tên quần áo đen thui, gương mặt sắc lạnh, rõ ràng là cấp dưới của anh trai mình, còn một hàng là những cô y tá mặc áo blouse trắng, đôi mắt sáng rực chỉ chờ cơ hội xông vào trong vừa chăm sóc vừa được chiêm ngưỡng nét mặt điển trai trời phú của hắn. Hai hàng người thẳng tắp song song nhau một đen một trắng nhìn thật đối lập mà nổi bật. Nhưng có điều trong mắt Dongwoon cảnh tượng này không để lại ấn tượng gì nhiều, cậu nhanh chóng lướt qua hai hàng người ấy rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Khỏi phải nói, cạnh chiếc giường trắng xóa Junhyung đang nằm là một dáng vẻ nhỏ nhắn, ủ dột gục mặt lên giường thật thảm hại.
Đầu Đinh khẽ khàng đóng cửa lại rồi bất giác đứng yên, nhìn Yoseob với ánh mắt sâu lắng và lặng lẽ suy nghĩ. Dù hiện tại Yoseob có làm sai chuyện gì thì cậu ấy cũng đã hối hận lắm rồi, huống chi chuyện này không đến mức anh trai cậu phải làm lớn lên như thế, nói tóm lại, lần này cũng không thể hoàn toàn trách Yoseob được.
Bất chợt, Dongwoon thu lại dòng suy nghĩ dở dang, cậu chậm rãi tiến vào, nâng tay lên dịu dàng đặt lên vai Yoseob, vuốt ve an ủi.
Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ai đó truyền tới, Yoseob vội vàng ngẩng mặt lên, khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt điềm tĩnh của Đầu Đinh liền khiến nó thoáng bối rối. Nhìn cánh tay đang đặt trên vai mình, sau đó Yoseob lại nhìn Junhyung đang nằm trên giường bệnh, vì vừa trải qua cuộc phẫu thuật nên thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, nó liền thấy một cảm giác áy náy chợt trào dâng.
Hình ảnh một Yoseob vừa rụt rè, đôi mắt tràn ngập nét hoang mang thật sự có sức “sát thương” rất lớn. Nhìn vào ánh mắt như thế khiến bất cứ ai cũng muốn đến an ủi, chở che. Nhưng khi nhìn lại anh trai mình đang nằm trên giường bệnh, còn Yoseob ngồi gục đầu đau khổ thì Đầu Đinh không tránh khỏi thấy mình có tội, không hiểu sao trái tim cậu lại rung động mãnh liệt vào lúc này, cảm giác thấy thật có lỗi làm sao!
Để thoát khỏi cảm giác tội lỗi ấy, Đầu Đinh vội rút tay lại và khẽ lên tiếng:
-Bây giờ cũng sáng rồi, suốt đêm qua cậu không ngủ! Qua bên kia chợp mắt một chút đi, dù sao bây giờ anh ấy cũng không tỉnh lại đâu.
-Ừm…
Yoseob trong lòng tuy không muốn nhưng vẫn phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, vết thương này không thể lành lại trong một vài ngày, nó tự nhủ rằng mình phải khỏe mạnh để còn chăm sóc Junhyung nữa. Nhưng dù trong lòng có tự nhủ như thế nào thì khi rời khỏi mép giường bệnh thì nó không tránh khỏi một chút luyến tiếc, ngay cả lúc đã nằm trên giường dành cho người nhà bệnh nhân thì trằn trọc mãi Yoseob mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Đầu Đinh dịu dàng nhìn Yoseob ngủ trông thật khó nhọc, chốc chốc thì cậu lại trở mình, miệng luôn lẩm bẩm gì đó không rõ, nhưng đại ý có lẽ là giải thích cho Junhyung và xin anh buông tay cậu ra. Trong khoảnh khắc đó, Đầu Đinh cảm thấy se sắc lòng, lại cẩn thận lại gần, kéo tấm chăn mỏng đã bị đạp tung lên ngang người Yoseob.
Cứ như thế, Yoseob chập chờn thiếp đi được ba, bốn tiếng gì đó thì tỉnh dậy, sắc mặt cậu thoạt trông còn nhợt nhạt hơn cả Junhyung đang nằm trên giường bệnh đằng kia. Đầu Đinh thấy vậy trong lòng liền không khỏi đau xót, cậu dùng mọi lí lẽ khuyên Yoseob về nhà nghỉ ngơi nhưng nó không chịu, phải đến khi vị bác sĩ vào khám cho Junhyung thấy nó như vậy mới đứng ở góc độ sức khỏe khuyên hết lời thì Yoseob mới chịu ra về, trong lòng thầm nhủ thu dọn ít đồ đạc sẽ quay lại ngay.
+++
Yoseob ra khỏi phòng bệnh, tứ chi rã rời, đôi mắt thì sưng húp vì khóc và thiếu ngủ. Còn bọn thuộc hạ của Junhyung và “đội ngũ” y tá đứng thành hai hàng trên hành lang, người nào cũng mang sắc mặt vừa lạnh lùng vừa nặng nề khiến cảm giác tội lỗi của Yoseob tăng lên gấp bội. Cuối cùng, khi đi ngang qua lão tứ, nó rụt rè cúi đầu xin lỗi:
-Lão tứ, thật xin lỗi, tại tôi…
-Không dám! – Lão tứ bề ngoài vô cùng xa cách nói – Tôi không dám nhận lời xin lỗi của cậu!
Yoseob không bất ngờ trước thái độ đó của lão tứ, nhưng phút chốc sắc mặt lập tức trắng bệch, vừa ngượng vừa thẹn chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất, những ngón tay ra sức bóp chặt rồi thả lỏng.
Lúc đó, Đầu Đinh nhanh chóng tiến lên phía trước, nhíu mày nhìn bộ dạng đó của lão tứ rồi phán một câu:
-Này, anh có còn là đàn ông không đó? Có bao nhiêu đó mà cũng giở chứng giận lẫy trẻ con vậy sao?
-Nhóc con, cậu có biết lúc đó anh trai cậu rất… -
Lão tứ nhất thời không thể giả vờ lạnh lùng được nữa, tức quá hét lên, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của Đầu Đinh liền im bặt những từ ngữ trong miệng chưa kịp thốt ra. Đúng là anh em nhà họ Yong, cậu em này tuy kém anh mình những bảy, tám tuổi nhưng đã sớm sở hữu được ánh mắt “uy phong chết người” ấy.
Sau đó, lão tứ nén tức giận xoay mặt vào tường, phất phất tay ra hiệu bỏ đi. Đầu Đinh chậm rãi kéo Yoseob đi về phía thang máy. Lúc đợi thang máy xuống tầng trệt mới vỗ vỗ vai an ủi nó:
-Lão tứ đó tính tình khá trẻ con, vả lại, còn chứng kiến cảnh anh trai tớ hùng hổ chỉ súng vào chính mình nên mới như thế. Nói tóm lại, chúng ta không cần để ý đến lão ấy đâu. Cứ để lão nhị giải quyết hắn ta được rồi.
-…
Yoseob im lặng, ánh mặt vẫn toát lên nét buồn rười rượi, thậm chí đến lúc lên xe để Đầu Đinh đưa về nhà vẫn không thốt lên nửa lời.
Dongwoon thấy thế liền một tay đặt lên vô lăng, một tay bật nhạc, ngay lập tức âm nhạc du dương vang lên, cậu ta khẽ nói:
-Hôm qua, chắc hẳn anh ấy đã phải chịu áp lực rất lớn!
Yoseob nghe thấy thế liền ngẩng đầu, giọng nói không kìm được có chút sốt sắng: “Tại sao?”
-À – Đầu Đinh khẽ mỉm cười – Từ lúc cậu bị bắt cóc anh ấy đã lo sốt vó rồi, nghe kể toàn bộ anh em đều bị dựng lên để tìm cậu, chỉ thiếu nước nữa là lật tung thành phố lên thôi! Nhưng áp lực ấy chẳng là gì so với việc nghe tin cậu và Joongki từng yêu nhau!
-… - Yoseob tròn mắt không hiểu.
-Cậu không hiểu thật à? – Đầu Đinh khẽ nhún vai rồi nói tiếp – Cậu biết đó, Yong Junhyung có tính chiếm hữu rất lớn, tự cao tự đại, trước giờ chỉ dành tình cảm yêu thương cho hai người đó là cậu và Boyoung. Nhưng cậu thấy đó, hai người mà anh ấy yêu thương một thì đang tung tăng bên trời Tây với hắn ta, một là cậu cũng từng yêu đương với hắn! Xem ra, Junhyung chưa phái người trừ khử hắn là nhân đạo lắm rồi!
Yoseob nghe xong liền ủ rũ gật đầu, xem ra lần này nó sai thật rồi, đáng lẽ ngay từ đầu nên nói cho Junhyung biết thì mọi chuyện đã không ra thế này.
Trong lúc đó, Đầu Đinh như nhìn thấu được suy nghĩ của Yoseob, một tay vẫn cầm vô lăng, còn tay còn lại khẽ đặt trên mu bàn tay của nó:
- Yoseob… - Đầu Đinh khẽ gọi – Bây giờ nếu có ai ức hiếp cậu kể cả lão tứ, hãy nhớ lùi về sau một bước, tôi sẽ tiến lên chống đỡ tất cả!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top