CHƯƠNG 35
Yoseob chìm trong giấc ngủ mộng mị, dưới sự tác động của men rượu nên nó cứ nửa tỉnh nửa mê trở mình suốt đêm. Tóm lại đó là một đêm ngủ không ngon, cả người cứ đau nhức, khó chịu, chưa kể tới cảm giác nhớp nháp dinh dính của mồ hôi, khiến Yoseob cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng Yoseob vẫn lười dậy, thật sự quá mệt rồi, mắt cũng không thèm mở mà nó chỉ loay hoay hết xoay trái rồi đến xoay phải, tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn.
Ấy, đây là cảm giác gì vậy? Thứ trước mặt mình hình như rất lạ, mắt vẫn nhắm nhưng nó đưa tay mình ra sờ soạng lung tung, rắn chắc, nóng nóng, còn nghe cả tiếng nhịp tim đập nữa… còn bên dưới, Yoseob cảm giác có một vật thể lạ đang ở dưới đùi mình, nó đưa tay xuống kiểm tra thì gặp ngay một vật dài dài, ấm nóng, điều đặc biệt là vật thể đó trong lòng bàn tay nó cứ to lên, to lên, nóng lên, nóng lên…
Cảm giác này,… cảm giác này,… Yoseob vẫn không dám mở mắt ra nhưng môi đã run rẩy. Yoseob à Yoseob, sao mày lại để rượu làm mờ mắt thế này? Đến khi nó nhận thức trở lại liền rụt tay về, nhưng ai kia đã nhanh tay hơn giữ tay nó lại…
Yoseob cảm nhận được có hơi thở của ai đó đang thở đều đặn trên đỉnh đầu mình. Nó vẫn ngoan cố giả vờ nhắm mắt, nhưng hình như tình hình này không ổn, đặc biệt là cái vật thể trong lòng bàn tay nó càng ngày càng… nóng và… và… cứng ngắc khiến nó phải ti hí mở mắt ra kiếm đường lui. Nhưng khi mắt vừa mở ra thì một gương mặt phóng đại đập vào mắt nó. Mũi rất cao, mắt rất đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên… Yong Yong Yong Yong Junhyung???
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi vừa thấy gương mặt đẹp trai đó hiện ra trước mắt vẫn khiến nó líu lưỡi, miệng nó giật giật không ngừng. Cảm giác sự đụng chạm xác thịt một cách trần trụi như thế này, hình như bàn tay của hắn đang đặt lên eo của Yoseob khiến mặt nó đỏ bừng. Nhưng khoan… nhắc đến vụ bàn tay mới nhớ. Yoseob vội vàng tốc chăn lên nhìn vào bên trong một cái… Oh My God!!! Nhất thời nó khóc không ra nước mắt, dùng hết sức lực giật tay mình lại, hai hàm răng cứ lập cập đánh vào nhau.
Đến lúc này Junhyung mới mở mắt hẳn ra, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng: “Chào buổi sáng!”
Yoseob thấy đối phương đã tỉnh dậy nên từ trạng thái căm phẫn chuyển sang sợ sệt, vô thức giơ tay lên, vẫy vẫy ngón tay như robot, khóe miệng giật giật: “Hi, chào buổi sáng!” Nó nói xong mà muốn tự tát vào miệng mình một cái ghê, lúc này là lúc nào mà còn nói mấy lời khách sáo như vậy nữa chứ, đáng lẽ phải túm lấy cổ áo hắn (Giờ này người ta không mặc gì cả thì lấy gì mà túm chứ!), hung hăng quát tháo hoặc khóc ăn vạ chứ!
Nhưng Yoseob cũng chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, chứ sao dám nói ra miệng chứ, nên nó chỉ có thể nhìn Junhyung gương mặt phơi phới, nhẹ nhàng ngồi dậy thân mật hôn lên trán nó một nụ hôn chào buổi sáng, rồi tự nhiên đứng dậy đi vào phòng tắm. Nó mặt đỏ bừng bừng lắp bắp: “Tổng giám đốc, anh anh anh… sao anh có thể tự nhiên không mặc gì đi nhong nhỏng trước mặt một người tâm hồn, thân thể còn thuần khiết… tính đến tối hôm qua như em chứ!!!” Nó vừa nói vừa lấy tay che mắt, nhưng vẫn len lén nhìn qua kẽ ngón tay rồi nuốt nước bọt cái ức “Đúng là cường tráng vô cùng”.
“Cơ thể anh có chỗ nào mà hôm qua em chưa thấy chứ!” Junhyung trả lời nhưng chân không có dấu hiệu dừng lại, vừa dứt lời thì cũng đã khuất bóng trong phòng tắm.
Rõ ràng Yoseob đã nói rất nhỏ không cho đối phương nghe thấy nhưng không ngờ Junhyung tai lại thính đến vậy. Trong khi Yoseob đang phụng phịu ở đây thì Junhyung bất ngờ ló đầu ra khỏi cánh cửa phòng tắm, nhìn nó rồi nháy mắt: “Em có muốn vào tắm cùng không?”
Yoseob nghe xong cuống quýt chui vào chăn cuộn tròn lại, chỉ nghe tiếng Junhyung cười lớn, tiếng cửa phòng tắm đóng lại rồi tiếng nước chảy ào ào.
Một lúc sau đó nó không còn nghe tiếng nước chảy nữa, và tiếng mở cửa phòng tắm cũng không nghe thấy nên Yoseob tò mò lú đầu ra khỏi chăn dò xét. Căn phòng im lặng nên nó khe khẽ bước xuống giường, trên mình vẫn quấn chăn kín mít như một cái kén. Yoseob nhảy cà tưng cà tưng đến tủ quần áo, một tay giữ chặt tấm chăn, tay còn lại Yoseob chưa kịp giơ ra lấy bộ quần áo thì cửa phòng tắm sực mở. Junhyung từ đó bước ra, những giọt nước nhỏ xuống vai, lăn dài trên xương quai xanh rồi trượt xuống chiếc khăn tắm vắt ngang eo. Yoseob sững sờ đến nỗi suýt rớt cái chăn đang quấn quanh mình, nhưng may là nó đã kịp lấy lại tinh thần nên giữ lại kịp.
Junhyung đang đứng tựa người vào tường, từ chỗ đó cách Yoseob chỉ khoảng năm bước chân. Ánh mắt sâu thẳm của hắn đang dán chặt vào người Yoseob. Còn nó chỉ biết nói lắp: “Anh… Anh sao lại ra đây?” Hỏi xong nó mới thấy câu hỏi này cực kì ngớ ngẩn, phòng tắm là phòng tắm chung, tắm xong không lẽ bắt hắn phải ở trong đó luôn sao?
Nhưng Junhyung không quan tâm nó vừa nói gì, vì hắn đang bị hớp hồn bởi gương mặt đỏ ngại ngùng càng khiến người ta muốn cắn một cái. Junhyung phải công nhận bình thường Yoseob khá nhỏ nhắn, trang phục thì cứ quần jeans áo pull làm tới nên cũng không có gì đặc biệt, nhưng ít ai ngờ rằng sau lớp quần áo bình thường ấy là làn da trắng trẻo, thân hình thì thon thả, tuy chưa thể xem là bốc nếu so với các cô gái nhưng một cậu nhóc được như vậy thì đã có thể cho là “nuột” rồi. Mà đặc biệt là Yoseob này thật sự ngốc nhưng lại vô tình có những hành động “khiêu khích” người khác, như đêm hôm qua lúc cả hai đã lâng lâng vì men rượu lại mặc sơ mi trắng ướt nhem, hành động táo bạo, còn sáng này hết sờ sờ khắp nơi rồi lại lấy mũi cạ cạ vào ngực hắn như chú mèo con, hình như cậu nhóc không biết sáng sớm mới ngủ dậy rất dễ khơi mào dục vọng của người khác sao? Rồi bây giờ lại quấn chăn đi lung tung khắp nơi, mà cái kiểu quấn chăn này lại rất đáng ghét >”< quấn bên dưới nhưng lại để lộ cái cổ với làn da trắng ngần, xương quai xanh lấp ló gợi cảm, mái tóc bù xù, một tay giữ chặt chiếc chăn nhìn “khó chịu” cực kì.
Junhyung như vô thức bước đến gần Yoseob, vẻ mặt vô cùng khó đoán.
Yoseob thấy vậy có phần kinh hãi, hoàn toàn không biết hắn định làm gì nhưng trực giác nó mách bảo rằng “địch tiến ta lùi”. “Tổng giám đốc, anh đừng… đừng qua đây!” Yoseob lảo đảo lùi về phía sau mấy bước rồi tự vấp phải cái chăn nên tựa hẳn vào tường. Không còn đường lui nữa rồi!
“Tổng giám đốc, em đi tắm đây!” Yoseob vừa nói xong đã bị Junhyung nắm tay đặt lên ngực hắn, đôi môi lướt nhẹ qua bàn tay. Làn da mềm mịn khiến Junhyung phải khép hờ đôi mắt. Nếu đêm hôm qua mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ khiến hắn chưa có cơ hội “nhấm nháp” người vợ bé nhỏ của mình thì bây giờ cơ hội đó đã đến.
“Tổng giám đốc, em…” Cảm giác như điện giật từ đầu ngón tay truyền đi khắp cơ thể, len lỏi vào thâm tâm khiến tim Yoseob đập mạnh, nó cố phản kháng “… không cần… Xin anh…”
Junhyung nâng cằm Yoseob lên.
“Không cần? Nhưng anh cần thì sao?” Junhyung làm sao có thể chấp nhận cảm giác bị người khác từ chối chứ, càng không thể chấp nhận người đó là “vợ” mình nên lập tức ngấu nghiến đôi môi nhỏ nhắn của Yoseob.
“Không” Yoseob vội lấy tay mình ra đỡ lấy nụ hôn đó, “Tổng giám đốc, xin anh… đừng mà!”
“Không kịp nữa rồi!” Junhyung một tay giữ chặt tay Yoseob, tay còn lại giật phắc chiếc chăn vướng víu trên người nó nãy giờ rồi nhanh chóng thực hiện tiếp tục nụ hôn lúc nãy. Một nụ hôn mạnh mẽ và đầy ma lực.
Yoseob không chống cự được, nó chỉ cảm thấy như cả linh hồn và sức lực của mình đều bị cuốn hút theo nụ hôn đó của Junhyung. Nó không thở nổi, cả người dán chặt vào Junhyung, rệu rạo tựa vào đối phương.
Đến khi nụ hôn có phần chậm lại nó mới vùng ra được nhìn sâu vào mắt Junhyung. Đôi mắt hắn vừa dịu dàng nhưng cũng vừa rực lửa, Yoseob quên hết những điều tính nói, chỉ có thể lắp bắp: “Tổng giám đốc, anh anh anh… chẳng phải chúng ta chỉ kết hôn giả sao? Hình như đâu cần phải có những chuyện này!”
“Lúc trước là giả nhưng bây giờ là thật!” Junhyung cười đắc ý với một câu nói đã dễ dàng rũ bỏ tất cả “Và bây giờ… Anh muốn em!” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ rồi chu du xuống bả vai. Hắn chợt phát hiện làn da của Yoseob rất nhạy cảm, chạm đến đâu là đỏ ửng lên đến đó, điều này càng kích thích Junhyung cười gian xảo, nghịch ngợm trên làn da như làn da em bé ấy.
Cả cơ thể Yoseob căng cứng để chống lại những cử chỉ âu yếm đó của Junhyung, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, nó gạt tay của hắn trên cổ mình ra: “Tổng giám đốc, đừng mà…”
Junhyung tiếp tục hôn lên đôi môi đã đỏ ửng của Yoseob một cách cuồng nhiệt, khiến nó nhíu mày, nắm tay đấm thùm thụp lên ngực hắn. Nhưng Junhyung không để ý, tiếp tục mút mát đôi môi của ai kia, nhưng Yoseob ngang bướng không chịu há miệng.
Junhyung vừa tiếp tục nụ hôn mạnh mẽ vừa tiện tay cởi bỏ chiếc khăn tắm rồi vứt qua một bên, rồi hắn nắm tay Yoseob đưa xuống hạ bộ của mình, ra sức khiêu khích. Yoseob thở dốc, mắt trừng lớn, mở miệng chưa kịp hét lên thì đã bị chiếc lưỡi ướt át của ai kia xông vào khoang miệng hoành hành bá đạo.
Nó ú ớ: “Không… Không…” Yoseob đẩy đầu hắn ra, hơi thở gấp gáp, khuôn ngực trắng trẻo phập phồng khiến Junhyung không kìm được liền cúi người xuống chiếm lấy.
Cả người Yoseob run lên, thở mạnh một cái, khoái cảm phút chốc bao trùm cả cơ thể, vừa rên lên khe khẽ nhưng lý trí vẫn cố lên tiếng “Anh… anh… không thể”. Hai tay nó giữ lấy đầu của Junhyung đang chăm chăm vào ngực mình, không biết phải đẩy ra hay ôm lấy.
“Không thể? Ý em là anh hãy buông ra?” Junhyung thì thầm, vùi đầu vào hõm cổ của nó, hơi thở nóng bỏng khiến Yoseob vừa hưng phấn nhưng cũng vừa sợ sệt.
Junhyung nhấm nháp xương đòn gợi cảm của nó, nhưng không để tay mình rảnh rỗi. Đôi tay dần trượt xuống đùi, những ngón tay dễ dàng đột nhập vào khu cấm địa.
“Em… A… Không!” Yoseob cắn chặt môi, cố ngăn không cho mình phát ra những tiếng rên rỉ. Nhưng phát hiện tay Junhyung đang lần mò xuống dưới khiến toàn thân nó run rẩy, nhanh chóng khép hai chân lại.
“Không cái gì đây?” Junhyung cười một nụ cười mê hoặc, ánh mắt gian tà nhìn Yoseob bé nhỏ.
Hắn vừa nói vừa ép Yoseob vào gốc tường, nó hết lùi đằng sau được nên đành lùi sang phải, Junhyung lấn tới thì Yoseob lại dè chừng lùi lại, trong lúc sơ sẩy nó đã bị dồn ngã xuống giường. Yoseob lập tức nhận định tình hình bây giờ vô cùng bất lợi: Nó đang nằm dưới, Junhyung chống hai tay hai bên vai nó, cả cơ thể to lớn rắn chắc của hắn ta chỉ chực chờ đổ sập xuống là Yoseob hết đường thoát.
Yoseob không thể phản kháng, chỉ có thể yếu ớt nói “Tổng giám đốc…”.
Trong bầu không khí nóng bỏng, đầy dục vọng như thế này thì chính lời nói yếu ớt đó càng khiến Junhyung thêm hứng khởi, “Ngoan nào… Miệng em thì kêu đừng mà nhưng phản ứng của em lại đang nói lên điều ngược lại đó!”
Nó bị Junhyung nói đúng tim đen nên mặt đỏ bừng bừng, đúng là ngoài miệng Yoseob thì từ chối nhưng phản ứng thì như gọi mời, như đã sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới. Junhyung vẫn đang đè lên nó, gương mặt anh tuấn đỏ rực, mái tóc hơi rối, một vài giọt mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán, Junhyung vồ vập dùng thân thể rắn chắc của mình đè ép cơ thể nhỏ bé của Yoseob rồi cố tình để vật nam tính đang căng cứng của mình chà xát vào bụng nó.
Yoseob thảng thốt bởi cảm giác nóng bỏng, căng cứng của vật thể lạ trên bụng mình truyền đến, trong giây phút này, không biết động lực nào giúp nó có thể kêu Junhyung bằng tên một cách thân mật như vậy “Junhyung, chúng ta… có nên như vậy không?”
Junhyung dịu dàng vòng tay Yoseob qua cổ mình, nâng cặp mông tròn trịa của nó lên: “Có gì không được? Từ nay, khi không ở công ty thì đừng gọi anh là Tổng giám đốc, anh muốn…” Junhyung nói đến đây liền ngập ngừng, vật nam tính căng cứng mân mê nãy giờ bất ngờ thúc mạnh vào, Junhyung lập tức hôn lên môi của nó hòng ngăn lại tiếng hét. Vật cứng rắn đó xuyên thấu tất cả, hùng dũng, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất. Đến giờ Junhyung mới chậm rãi nói tiếp “… làm chồng em”
Nỗi đau đớn bất ngờ như xé rách thân thể nhỏ bé của Yoseob, nó kêu khóc không nên lời, chỉ có thể toàn thân run rẩy, nước mắt ứ đọng trên khóe mi. Junhyung không quan tâm đến cả hai đang người đầy mồ hôi, dịu dàng khom người hôn lên chỗ nước mắt đó: “Ngoan nào, một chút nữa sẽ hết đau thôi”
“Junhyung… anh quả thật là ác ma huhu” Yoseob nghẹn ngào, đến lúc đau đớn hơi giảm bớt liền vung tay đánh vào lưng Junhyung mấy cái để báo thù.
“Anh biết” Junhyung trả lời, kèm theo đó là một nụ cười gian xảo “Vẫn còn sức lực để đánh đấm thế này khi chắc anh không cần phải nương tay nữa” Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, hắn bắt đầu nhấp nhô, nhấp nhô,…
“Á, không cần, đau quá!” Yoseob tiếp tục nức nở, cánh tay nhỏ lập tức ôm chặt lấy vai hắn không cho cử động.
Nhưng vất vả nãy giờ mới chuẩn bị hưởng thụ thành quả thì Junhyung sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Nói vậy thôi chứ Junhyung vẫn phải cắn răng kiềm chế dục vọng như những con sóng thần đang cuồn cuộn trong lòng chỉ chực chờ bùng nổ, mồ hôi túa ra. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra dịu dàng và quan tâm đến người nằm bên dưới như vậy.
Yoseob cũng đã chịu thả lỏng, không gồng người nữa, nó thở nhè nhẹ, tự nhiên thấy dễ chịu hơn, nhanh chóng liếc nhìn Junhyung: “Đỡ… đau rồi”
Junhyung mở cờ trong bụng, thầm nghĩ nếu nó vẫn còn đau thì hắn cũng giả vờ như không nghe thấy, năm giây tạm dừng là đã cực hạn. Junhyung trìu mến hôn lên trán Yoseob, hai tay ôm eo nó, chậm rãi rút ra rồi mới mạnh mẽ đẩy vào, mỗi lần như vậy va chạm càng mãnh liệt hơn.
Yoseob cắn chặt môi nhưng vẫn không thể kiềm chế được những tiếng rên rỉ. Đùi càng quấn chặt lấy hông Junhyung, mười đầu ngón tay bấu chặt vào tấm lưng vững chãi của hắn khiến thân thể cả hai người càng dính chặt.
Từng giọt mồ hôi trên trán Junhyung rơi xuống dưới, tốc độ chậm dần rồi cúi xuống hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của Yoseob. Cảm giác mút mát dịu dàng khiến cả hai càng hưng phấn, hắn nhanh chóng nhập cuộc trở lại, đặt một chân Yoseob lên vai mình, Junhyung đều đặn nhấp nhô, vào sâu ra nông lúc nhanh lúc chậm. Khoái cảm dâng trào, bên dưới vẫn giữ tốc độ nhịp nhàng, Junhyung khom người xuống cắn nhẹ vành tai Yoseob, rồi lại trao cho nhau những nụ hôn ướt át.
Cơn đê mê gần đến cực điểm, Junhyung không rút ra khỏi người Yoseob mà bế bổng nó lên, trong giây phút đó, khoái cảm càng rung động mãnh liệt, lan khắp cơ thể… Yoseob tựa đầu vào vai hắn, tiếng rên khe khẽ bên tai càng thêm kích thích. Những cú hích cuối cùng thật sâu, thật mạnh bạo và trào dâng. Đất trời như hòa làm một, hai con người như muốn hòa tan vào nhau, sưởi ấm cho nhau và lấp đầy nhau. Cho đến khi những dục vòng nóng chảy bắn ra ào ạt bên trong cơ thể Yoseob, Junhyung mới dừng lại.
Tuy đêm hôm qua cả hai đã chính thức thuộc về nhau, nhưng đêm hôm, gấp gáp cùng men rượu khiến cuộc mây mưa đêm qua có phần chóng vánh, và đến giờ này cả nó lẫn Junhyung mới cảm nhận được hạnh phúc và những dư vị ngọt ngào. Cả hai không vội buông nhau ra mà dịu dàng trao nhau những nụ hôn, những cái ôm ấm áp.
Junhyung thở dốc nhìn cả hai đều ướt đẫm mồ hôi liền bế nó vào phòng tắm, không gian trong đây không rộng lắm đối với hai người nhưng lại bất ngờ trở nên ấm áp. Hắn dịu dàng đặt Yoseob vào bồn nước đã đầy nước tự bao giờ rồi cũng bước vào theo. Hình ảnh Tổng giám đốc AJ tỉ mỉ tắm cho vợ thật hấp dẫn biết bao, Junhyung lấy bông tắm kì cọ khắp nơi trên cơ thể Yoseob, có lúc lấy những ngón tay miết trên làn da mềm mại của nó, đương nhiên cũng có những nụ hôn vụn trộm từ phía sau khiến Yoseob la oai oái: “Thôi thôi, được rồi… Để em tự làm!”
“Để anh làm đi mà bà xã!” Không ngờ Junhyung cũng có lúc làm nũng như vậy, nhưng Yoseob không hề động lòng, chu môi ra cãi lại.
“Không được!” Nó dứt khoát.
“Hay em còn ngại đó?!” Junhyung nháy mắt cười cười khiến Yoseob đỏ mặt không nói gì. Trong bầu không khí mờ ảo bởi hơi nước nóng thì gương mặt đỏ ửng đó của Yoseob trông mới đáng yêu làm sao. “Bà xã ngại thật à? Cơ thể em có chỗ nào mà anh chưa chạm tới đâu mà còn ngại chứ. He he!”
Yoseob giận quá hóa thẹn, lấy nước hất tung tóe vào mặt hắn. Còn Junhyung vuốt vuốt mặt không thèm trả đũa, đợi lúc Yoseob đang đắc ý mới chồm người qua hôn vào đôi môi mềm mại.
Nếu có ai hỏi Junhyung đang cảm nhận như thế nào thì hắn sẽ không ngại ngần gì trả lời rằng: hạnh phúc và thỏa mãn.
Trong không khí hạnh phúc đó, hắn đã thì thầm mắng yêu: “Anh yêu em nhiều đến như vậy, em yêu anh lại một chút thì chết hay sao?”
Chính lời nói đó khiến bức tường ngăn cách, e dè, sợ sệt giữa hai người trong lòng Yoseob hoàn toàn sụp đổ, nó chủ động lấy khăn tắm lau mình cho Junhyung, khẽ nhón chân lên đặt lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào hạnh phúc.
+++
Tắm táp xong thì đôi uyên ương hạnh phúc đó leo lên giường đánh một giấc thật đã, đến khi tỉnh dậy thì đã 4 giờ chiều. Lịch trình đi chơi ngày hôm nay là sẽ ra bãi biển nướng đồ ăn và đốt lửa trại.
Junhyung cũng đã lâu lắm rồi không ăn đồ nướng, thời gian của Junhyung vốn dĩ đã bị công việc chiếm gần hết nên hiếm khi có các buổi đi chơi, tụ họp với mọi người như thế này. Thế nên hắn cũng không biết phải làm gì ngoại trừ việc ra đây nhìn Yoseob và mọi người đùa giỡn rất vui vẻ.
Junhyung không làm gì nhưng sắc mặt đăm chiêu và nghiêm túc của hắn cũng khiến mọi người không dám chơi hết mình. Điều này cũng dễ hiểu thôi, đi chơi với công ty mà Tổng giám đốc ngồi đó không làm gì thì những người khác sao dám ăn chơi xả láng cho được.
Mọi người ai cũng phát hiện điều đó nhưng không ai dám lại rủ Junhyung nhập hội ngoại trừ Yoseob. Cứ nhìn Junhyung là nó bó tay, vỗ vỗ trán ra vẻ không chịu được. Sau đó nó nắm tay và lôi hắn đứng dậy.
-Em kéo anh đi đâu thế?
-Đi đâu cũng được.
-Nhưng…
-Không nhưng gì cả, mọi người đến đây là để vui chơi, anh cũng vậy. Anh cứ thả lỏng một chút… Wow, gió biển mát quá.
-Yoseob… - Junhyung ngừng nói bởi vì nó đang cởi áo khoác ra, để lộ làn da trắng trẻo và cái quần áo bé tí rất gợi cảm rồi chạy xuống biển. Hắn cũng phải khâm phục rằng nếu ban ngày trong phòng Yoseob ngại ngùng bao nhiêu thì bây giờ trong các hoạt động tập thể cậu ấy lại hòa đồng, thân thiện bấy nhiêu, Junhyung cũng phát hiện hình như Yoseob quen biết rất nhiều người, hầu như bộ phận nào cũng có vài người quen, trong số đó lại có khá nhiều đàn ông khiến hắn hơi bất an.
“Chết tiệt!” Junhyung thầm mắng trong miệng, buổi trưa thì e thẹn còn bây giờ dám mặc quần bơi sexy đến vậy trước những ánh mắt háo sắc của nhiều người trên bãi biển. Suy nghĩ “Thân thể Yoseob chỉ một mình hắn có quyền ngắm thôi!” đã thúc giục Junhyung hét lớn: “Yang Yoseob! Quay lại ngay cho anh!”
Sau khi hét lên, Junhyung chạy từng bước dài tới chỗ nó, giang tay ra ôm chặt Yoseob vào lòng, che chắn mọi ánh nhìn háo sắc của bất kì ai trên bãi cát. Nụ cười giòn tan của nó, tiếng hét tức giận của Junhyung vang vọng cả một đoạn bờ biển…
Còn trên đây thì mọi người lấy đó ra làm chủ đề chuyện phiếm.
-Xem vợ chồng sếp thân mật chưa kìa!
-Có “phu nhân” ở đây thì Tổng giám đốc cũng không đến mức đáng sợ lắm.
-Wow, sếp khỏe ghê! Nhìn cách sếp bế Yoseob kìa. Thế mới là đàn ông chứ! – Một cô gái nhìn Junhyung xuýt xoa.
-Hừ, có gì ghê gớm lắm đâu, cô ra đó đứng thử đi tôi cũng bế được vậy – Ngay lập tức một giọng nam đáp lại.
-Oa, nhìn body Yoseob kìa, gầy gầy vậy chứ chân còn thon thả hơn cả con gái – May cho anh chàng nói ra câu này là Junhyung không nghe thấy.
-Nhưng cũng tiếc là không có cơ hội chiêm ngưỡng cơ bắp của Tổng giám đốc rồi. – Lại có giọng than thở tiếc rẻ.
Một lúc sau, Junhyung và Yoseob mới đi lên khi cả hai đã ướt sũng, cuộc tranh luận của mọi người cũng dừng lại. Thấy hai người bọn họ gần tới nơi ai cũng giả vờ nhìn đi chỗ khác, ra vẻ ta đây bận bịu lắm.
“Ôi thơm quá!” Nãy giờ giỡn với Junhyung đói gần chết, ngửi được mùi thịt nướng thơm phức nó liền hào hứng reo lên.
“Sếp và Yoseob thử món thịt nướng này đi!”, trưởng phòng Park lập tức mang đến một xiên thịt to còn đang bốc khói.
“Cám ơn trưởng phòng Park nha!” Yoseob không khách khí nhận lấy, đưa lên miệng cắn một miếng nên suýt chút bị bỏng. Nghe tiếng xuýt xoa của nó Junhyung liền nhíu mày, kéo Yoseob lại gần thổi nhè nhẹ vào môi của nó cho bớt đau rát.
Junhyung dịu dàng nhìn nó hỏi: “Còn muốn ăn tiếp không bà xã?”. Yoseob e thẹn gật gật đầu, hắn liền giành lấy xiên thịt nướng thổi từng chút cho nguội bớt rồi đút cho nó ăn.
Toàn thể nhân viên AJ có mặt trên bãi biển đều hóa đá trước hành động đó của Tổng giám đốc, đến khi có mấy miếng thịt cháy đen bốc mùi nồng nặc mới kéo mọi người trở về thực tại. Điều này vốn dĩ không thể trách họ, có trách thì phải trách kẻ gián tiếp gây ra sự việc, đó là Junhyung. Trước đây, Tổng giám đốc hiếm khi nào đi du lịch với nhân viên nên sự hiện diện của hắn ở đây đã là bất ngờ lớn, nhưng đáng ngạc nhiên hơn là một kẻ lạnh lùng và không bao giờ thể hiện tình cảm ra ngoài như Tổng giám đốc lại có những cử chỉ thân mật với Yoseob trước mặt mọi người như vậy. Tính ra chuyến đi này đã giúp mọi người có thêm một cái nhìn khác về Junhyung đáng để phái nữ ngưỡng mộ, phái nam khâm phục rồi.
Yoseob ăn được hai miếng liền giật lại xiên thịt từ tay Junhyung, nó cũng bắt chước thổi phù phù rồi đưa ra trước mặt hắn. Junhyung cười cười há miệng ra thật to đón lấy.
Xem ra cả hai vẫn còn chưa quen lắm với việc thể hiện tình cảm của mình trước đám đông, hai tai ửng đỏ.
Biểu hiện của hai người bọn họ là ngại nên muốn từ chối đối phương nhưng không nỡ, khiến các nhân viên khác mím miệng cười, không dám để sếp nhìn thấy.
Nướng thịt xong xuôi, mọi người mạnh dạn kéo Yoseob và Junhyung xuống ngồi bên cạnh đống lửa trại.
“Yoseob, cùng hát một bài nào!” Yoseob chưa kịp ngồi xuống thì Kikwang đã đến bên cạnh đưa ra đề nghị. Trong không khí vui tươi như thế này nó cũng không tiện từ chối nên đành vui vẻ gật đầu.
Kikwang không biết từ đâu mang ra một cây đàn guitar, vừa đệm đàn vừa hát, Yoseob cũng hào hứng hát theo.
Tuy giọng hát chưa hoàn toàn xuất sắc, nhưng Yoseob không hề tỏ ra ngại ngùng, trái lại còn hát rất hăng hái giúp bầu không khí trên bãi biển càng thêm náo nhiệt, đã bắt đầu có vài người cùng đứng lên phụ họa, ai cũng cười nói rôm rả.
Junhyung nhìn Yoseob vui vẻ như vậy thì mình cũng vui lây, nhưng hắn thật sự không thích vợ mình thân thiết với Kikwang như vậy. Trong lúc Junhyung còn đang dò xét Kikwang thì mọi người bắt đầu chọc ghẹo Yoseob:
-Yoseob à, em hát hay quá.
-Đó giờ em có thi âm nhạc gì không?
-Thi đi em, biết đâu mang vinh quang về cho công ty đó.
-Hehe, em đang suy nghĩ xem mình nên thi Kpop Star hay The Voice đây nè! – Yoseob hào hứng đùa giỡn với mọi người. Câu trả lời của nó khiến mọi người ai cũng bật cười.
Đợi mọi người cười đã ngớt, Yoseob mới tung tăng chạy đến bên cạnh Junhyung, hai má ửng hồng vì đùa giỡn nhìn hắn cười tươi.
“Thế nào? Bà xã anh hát có hay hông?”
“Đương nhiên!” Junhyung không cần suy nghĩ đã vội trả lời “Bà xã anh hát thì cái gì cũng hay”
Yoseob vui vẻ nhìn gương mặt điển trai đang được lửa trại soi rọi của Junhyung, giơ tay ra véo má anh một cái: “Anh định lừa ai đó hả?”
Junhyung nhìn Yoseob mà trong lòng bất giác rung động “Nếu hồi đó không lừa ai thì bây giờ làm sao có bà xã được!”
Yoseob nghe nói vậy liền giả vờ làm mặt giận, đứng giậm chân nhìn ra chỗ khác. Junhyung liền đứng dậy kéo nó ngã vào lòng mình, ấm áp ôm chầm từ phía sau.
Junhyung quên mất trước đây anh từng suy nghĩ chỉ có một mình Boyoung mới có thể mang lại hạnh phúc cho mình, mà không ngờ rằng bây giờ mình cũng đang hạnh phúc mà không có cô ấy. Cuộc sống và thời gian của anh dường như càng ngày càng có Yoseob hiện diện trong đó, khiến cho dù có muốn dứt cũng dứt ra không được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top