CHƯƠNG 22 (TIẾP THEO)
Yoseob chăm chú nhìn dáng người cao lớn của Junhyung đang rửa bát. Có người bảo, đàn ông hấp dẫn nhất là khi tập trung làm việc, nhưng Yoseob lại cho rằng người đàn ông hớp hồn nhất là khi làm những công việc nội trợ. Hoặc ít ra điều này cũng đúng với Junhyung, vì bây giờ nhìn hắn dịu dàng, dễ gần hơn nhiều so với bề ngoài lạnh lùng lúc làm việc.
Junhyung không biết mình đang bị Yoseob nhìn lén nên vẫn chăm chú rửa bát. Ánh mắt nghiêm nghị dịu dàng đi mấy phần, Tổng giám đốc AJ chưa từng động tay động chân mà phải rửa bát, mà còn rửa hai lần nữa chứ, đã vậy lần nào cũng rửa vì cậu nhóc đó. Junhyung vừa nghĩ vừa cau mày, nếu tin Tổng giám đốc AJ mặc xắn tay áo, đeo găng tay rửa bát mà truyền ra ngoài chắc hình tượng lạnh lùng, nghiêm khắc của hắn chắc tiêu tan mất.
Trong khi mải mê suy nghĩ, Junhyung bất cẩn làm bắn một vệt xà phòng lên má mình. Đang loay hoay định tháo bao tay kiếm giấy lau mặt thì đột nhiên, bàn tay gầy gầy của Yoseob đang nhẹ nhàng lau đi chỗ xà phòng đó. Với tính cách sạch sẽ của hắn thì bình thường đã hất tay Yoseob rồi, nhưng không hiểu sao bàn ấy chạm mặt hắn liền truyền đến một cảm giác tê dại mà ấm áp, khiến Junhyung không thể dứt ra được, nếu không còn chút lí trí thì hắn đã để rớt cái bát đang cầm trên tay.
“Hehe, không ngờ Tổng giám đốc cũng có lúc mặt mày tèm lem bọt xà phòng thế này” Cảm xúc đang “thăng hoa” thì Yoseob buông một câu chọc ghẹo khiến Junhyung sầm mặt, đương nhiên là nó đánh hơi được nguy hiểm nên sau khi chọc hắn tức cành hông liền chạy vào phòng cái vù, đóng cửa lại.
Trong khi đó, Yoseob chạy đi rồi mà Junhyung vẫn đứng như trời trồng, ba giây sau đó, khóe miệng hắn đột nhiên nở một nụ cười kì lạ.
+++
Yoseob vào phòng vừa đi vừa thắc mắc: “Lạ nhỉ? Hồi nãy biểu cảm của Tổng giám đốc là sao ta? Hay hắn cũng bị khủng hoảng hậu hôn nhân như nhiều người vẫn nói?” Nhưng Yoseob vốn là người vô tâm vô tính, suy nghĩ một hồi không ra nên gác qua một bên, đi qua đi lại quan sát căn phòng của Junhyung, lần trước lại đây hắn bị bệnh nên nó lo lắng chưa quan sát kĩ lắm, lần này có cơ hội phải xem cho đã mới được: thật ra lần trước nó nhớ căn phòng khá trống, ngoài giường ngủ và một số vật dụng cơ bản thì không có gì nữa, nhưng lần này nó thấy đã có thêm tivi và laptop. Thấy laptop, hai mắt Yoseob liền sáng rỡ, nó không màng suy nghĩ vội mò đến bật lap lên: “Uầy, đúng là người chỉ biết công việc, màn hình xanh đơn điệu, biểu tượng vỏn vẹn có mấy cái cơ bản, một số file tài tiệu và ngoài ra không còn gì nữa!” Yoseob xùy một cái rồi lên mạng down Y!M và một số game offline về máy ngay.
Ba phút sau, nick yahoo của Yoseob đã sáng đèn, nó vội vàng buzz nhỏ Hyuna đang online: “Ê, mày cũng onl à?”
Lâu, rất lâu sau bên kia nhỏ Hyuna mới gửi lại một dấu chấm lửng, Yoseob không hiểu liền hỏi lại “Mày sao thế?”
“Nếu tao không lầm thì đêm nay là đêm tân hôn của hai người!”
“Ừm, tao thấy laptop của Tổng giám đốc trong phòng nên mượn lên mạng chút”
“Thế chú rể đâu? Không phải bị mày đuổi ra ngoài rồi chứ?”
“Tao… làm gì dám đuổi Tổng giám đốc, tại anh ta đang rửa bát ở ngoài thôi”
“…” lại một hồi lâu sau nhỏ bạn thân mới trả lời “Cái gì???????”. Chuỗi dấu chấm hỏi phía sau đủ thấy nó đang kinh ngạc đến mức nào!
Yoseob ung dung trả lời: “Lúc nãy ăn khuya xong, Tổng giám đốc tự nguyện giành phần rửa bát chứ không phải tại tao ép”
“Vậy chốc nữa rửa bát xong, anh ta “vào phòng” chứ?”
Hai chữ “vào phòng” đặt trong dấu ngoặc kép khiến Yoseob sượng cứng người, mặt bắt đầu đỏ dần lên “Không được, mày đợi tao chút!”
“Ê ê, mày đi đâu đó?”
Một lát sau bên đây nó mới trả lời “Tao mới đi khóa cửa! Vậy cho an toàn!”
“Mày… mày thật là!”
“Thật gì chứ, tụi này kết hôn giả thôi mà! Vả lại cũng là khóa cửa tượng trưng thôi, chứ người ta chủ nhà không lẽ không có chìa khóa!”
“Ừ hén!”
“Hồi nãy đang ngồi trong phòng nhâm nhi trái cây thì hắn ta mở khóa xông vào, bắt tao đi nấu ăn. Còn lần nay hi vọng hắn quân tử không tự động mở khóa xông vào lần hai!”
Yoseob ngồi xếp bằng ôm lap, cười hả hê vì nói xấu Junhyung. Đột nhiên nó cảm giác có hơi thở ai đó phả nhè nhẹ bên tai, sực nhớ lại mình chưa đóng cửa sổ, ngoài kia giờ đã quá nửa đêm, gió thổi vi vu, lá kêu xào xạc, nó biết giờ này là giờ hoạt động của những động vật không-nên-thấy. Bản tính thỏ đế nổi lên, nó liền nhắm tịt mắt: “Lạy chúa, A di đà phật, lạy thánh Ala,… bọn ma quỷ kia ta không sợ ngươi, không sợ, không sợ”
“Từ ngụy quân tử bây giờ tôi trở thành ma quỷ rồi sao?” Giọng nói đều đều vang lên bên tai nó.
“Cái giọng lạnh lùng này quen quen…” Yoseob suy nghĩ rồi chầm chậm mở mắt ra, thấy Junhyung bên cạnh nên nhẹ nhõm thở phào. Nhưng… nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần nhau, từng hơi thở đều có thể cảm nhận được, từng sợi tóc trên trán Junhyung nhẹ nhàng chạm vào trán nó… 1 giây, 2 giây rồi 3 giây, Yoseob cảm thấy tình thế này càng lúc càng bất thương nên vội vàng đứng bật dậy, cái laptop trên đùi rớt xuống giường, cũng may là có lớp đệm dày nên không hư hao gì, Yoseob lại luống cuống cúi xuống nhặt, đầu lại đụng vào đầu Junhyung một cái “kinh”.
Sắc mặt Junhyung vô cùng khó coi, rửa bát xong thì môi hôi đã nhễ nhại, tắm rửa mát mẻ xong vừa định về phòng thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa, nét mặt Junhyung liền trở nên cứng đơ. Lúc này hắn mới biết do Yoseob “đề phòng” mình. Nực cười, mình có ý định gì với cậu ta chắc? Cho dù nó có khỏa thân đứng trước mặt thì chưa chắc mình đã thèm nhìn. Vậy mà nó lại đề phòng hắn như đề phòng một kẻ háo sắc, đúng là tự đề cao mình. Nghĩ đến đó Junhyung giận đùng đùng kiếm chìa khóa mở cửa vào phòng. Chỉ thấy Yoseob đang ngồi xếp bằng trên giường, tay lộc cộc gõ phím, để laptop trên đùi, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu vào khuôn mặt cậu nhóc, đặc biết chiếu sáng nụ cười rạng rỡ trên môi – nụ cười suốt hôn lễ không hề thấy trên mặt ai đó. Junhyung chợt thấy bực hơn nữa, tò mò đến gần xem có gì mà vui hơn cả việc kết hôn với mình. Kết quả là xem xong càng tức hơn, hóa ra nói xấu mình vui đến vậy à?
Junhyung đứng sau lưng nó rất lâu mà Yoseob vẫn chưa phát hiện. Không lẽ sự tồn tại của hắn lại yếu ớt đến thế sao? Đã vậy còn nhận nhầm mình là ma nữa chứ, Junhyung định nổi giận nhưng bắt gặp hình ảnh cậu nhóc nhắm tịt mắt, miệng lẩm nhẩm niệm “thần chú” dễ thương quá, suýt chút nữa đã phì cười.
Nhưng Junhyung nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có, Yoseob thấy vậy hơi rụt cổ, thấy lành lạnh sống lưng. Không lẽ mình đã làm gì sai nữa sao? Rồi nó rụt rè nói: “Tổng giám đốc, anh chưa ngủ hả?”
Junhyung nhíu mày: “Cậu đang ngồi trên giường của tôi!”
“Ừm… ờ…” Yoseob thấy câu hỏi vừa rồi của mình thật ngớ ngẩn bèn ôm laptop qua sô pha ngồi.
Junhyung vừa tắm xong, trên người mặc bồ đồ ngủ đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất phi thường, Yoseob lén nghía trộm và ghen tị, đúng là “hữu xạ tự nhiên hương”, người khí chất thì mặc gì vẫn không giấu nổi khí chất đó! Đúng là không biết trách người ta quá giỏi giang hay tại mình quá tầm thường. Yoseob vừa nghĩ gương mặt vừa méo xệch, Junhyung thấy vậy lên tiếng: “Ngủ đi, còn thừ người ra đó làm gì?”
Nó đang suy nghĩ thì bị câu nói đó kéo về thực tại, ậm ừ vài tiếng rồi đóng laptop lại chuẩn bị ngủ. Junhyung hơi khó chịu, đáng lẽ hắn không muốn bắt cậu nhóc ngủ trên sô pha, nhưng bây giờ mở miệng bảo cậu ta lên giường ngủ hóa ra lại “ngụy quân tử” trong mắt nó lại khổ. Thế nên, hắn lựa chọn biện pháp nói lảng sang chủ đề khác:
-Ngủ sớm đi, mai còn chuẩn bị đi du lịch châu Âu nữa!
-Hả? – Yoseob ngồi bật dậy – Không đi được không?
-… - Junhyung hơi bất ngờ, hắn từng nghĩ người ham vui như Yoseob nghe đến đi châu Âu sẽ hào hứng lắm chứ – Tại sao?
-Dù sao chúng ta kết hôn cũng là giả, trăng mật gì gì đó miễn đi, không cần bày vẽ làm gì. Em nghĩ Tổng giám đốc không muốn đưa em đi chút nào đúng không? Đừng miễn cưỡng đi chung với một đứa như em sẽ làm mất mặt Tổng giám đốc mất. – Yoseob nói với vẻ nghiêm túc – Chắc Tổng giám đốc đã đi châu Âu nhiều lần rồi, không cần tốn thêm một lần đưa em đi nữa đâu. Huống chi chúng ta cũng không có tình cảm gì, đi chung chỉ tổ giày vò, làm khó nhau thôi!
Junhyung thấy nó nói với thái độ vừa nghiêm túc vừa thản nhiên lại càng thêm bực dọc, liền móc điện thoại ra, mặc kệ nửa đêm cũng gọi cho cô Lan thư kí: “Cô sắp xếp chuyến công tác ngày mai cho tôi, không hủy nữa!” rồi cúp máy cái rụp. Cô thư kí đầu dây bên kia dụi dụi mắt mấy lần để xác thực đây khôn phải là mơ, rồi lại cuống cuồng chuẩn bị tài liệu, đặt vé máy bay và thầm nghĩ “Đùa gì chứ, mới đám cưới hôm nay mà!”
Hắn thật sự rất tức giận, vốn dĩ thấy cuộc kết hôn này mình cũng lợi dụng nó quá nhiều nên mới cố công sắp xếp công việc, chuẩn bị một chuyến du lịch dài ngày xem như bù đắp cho nó vậy mà Yoseob không biết điều, còn gì mà khó chịu, phiền phức giày vò nữa chứ! Đúng là quá đáng mà! Tuy cuộc hôn nhân này không dựa trên nền tảng tình cảm nhưng Junhyung chưa bao giờ nghĩ sẽ đối xử tệ bạc hay đại loại thế đối với Yoseob, càng không xem đây là một trò hề, chỉ cần xem cách hắn chuẩn bị cho lễ cưới là thấy hắn cũng coi trọng ngày hôm nay như thế nào rồi! Vậy mà Yoseob một tiếng cảm ơn, xuýt xoa khen ngợi cũng không có!
Nhưng cũng công nhận, Junhyung gian xảo đang xài khổ nhục kế, cố tình nói lớn tiếng để gây chú ý với Yoseob, vậy mà đợi hoài không thấy đối phương hỏi thăm gì cả. Đại loại câu “Tổng giám đốc đi công tác ở đâu vậy?” hay “Sao đi gấp thế?” cũng không nghe, lửa giận trong lòng hắn lại tăng lên mấy đồ, Junhyung hùng hổ bước xuống giường, đến bên cạnh sô pha thì phát hiện nó đã ngủ khò từ lúc nào. Hắn tự nhiên tức giận vô cớ, kìm chế không được liền đá một cái ầm vào sô pha, nhưng đối phương vẫn không rục rịch, hay đúng hơn chỉ là trở mình rồi… ngủ tiếp!
Junhyung gầm lên rồi quay lại giường, định bụng sẽ mặc kệ nó ngủ đó nguyên đêm cho lạnh chết luôn; nhưng trời không chiều lòng người, hắn vừa quay lưng đi thì Yoseob từ trên sô pha có 1 cú hạ cánh xuống đất cái rầm. Junhyung nghe tiếng động liền quay lại, thấy đương sự lăn xuống đất một cú đau điếng vậy mà vẫn ngủ ngon liền liên tưởng đến lần nó vừa hiến máu lại bị sốt, ngủ lại công ty với hắn, nghĩ đến đó, Junhyung không nhịn được liền mỉm cười, cẩn thận bế nó lên giường… rồi hắn cũng leo lên giường.
+++
Sáng sớm, ánh nắng chan hòa, không khí trong lành, Yoseob cũng khoan khoái tỉnh dậy, nhưng… nó chợt phát hiện chỗ ngủ của mình có thay đổi, rõ ràng hôm qua nằm trên sô pha mà sao bây giờ lại lên giường rồi? Toàn thân cũng ê ẩm… không lẽ tên tiểu nhân kia đã thừa nước đục thả câu? Đã vậy lại còn câu ngay con cá tệ như mình??? Khoan khoan, quần áo mình, đúng hơn là quần áo mượn của hắn vẫn còn ngay ngắn, người nằm bên cạnh quần áo cũng không xộc xệch, nghĩ đến đây nó liền thở phào nhẹ nhõm, “xem ra tấm thân ngà ngọc này của mình vẫn giữ được trong trắng suốt hai mươi mấy năm qua không bị sứt mẻ gì”
Điều đáng nói là chân nó đang gác lên chân người ta, tay nó đang ôm người ta cứng ngắc, đầu nó cũng dựa vào lưng người ta… tóm lại, hình như kẻ tiểu nhân, người thừa nước đục thả câu là… nó! Yoseob nghĩ vậy liền buông Junhyung ra, nhảy phóc xuống giường. Junhyung cười khẩy, không thèm xoay người lại đã mỉa mai “Ôm đủ rồi à?”
Yoseob ngượng quá chạy ngay vào toilet, lấy cái bàn chải mới toanh trong đó (chắc hắn đã chuẩn bị cho mình) rồi chà lấy chà để như hàm răng có thù với nó mấy đời vậy! Còn Junhyung vì toilet trong phòng bị nó chiếm dụng nên đành nhượng bộ xuống toilet phòng bên cạnh, vừa hay đánh răng rửa mặt xong thì nó cũng vừa bước ra khỏi phòng.
Hắn cất tiếng: “Việc tuần trăng mật…”
Yoseob nghe đến đó liền khuỵu xuống: “Ôi, đau đầu quá… ôi sao tự nhiên nhức đầu quá…”
Khóe miệng Junhyung khẽ co giật “Nghe tới đi trăng mật liền giả bệnh, đi với tôi đau khổ lắm sao?” nhưng không nói ra miệng, lẳng lặng ra khỏi nhà.
Trong khi Yoseob chưa kịp mừng vì tưởng đã gạt hắn thành công thì Junhyung đã quay trở vào, tay cầm bịch thuốc.
-Đây là thuốc đau chân.
-Em đau đầu mà Tổng giám đốc mua thuốc đau chân làm gì – Yoseob ngoan cố diễn tiếp, đã diễn thì phải diễn cho trót
Junhyung không nói gì, chỉ chỉ vào vết sưng ở chân của nó, đến lúc này nó mới để ý thấy vết nhức hôm qua nay đã sưng tấy lên.
“Ừm” Yoseob cảm động trả lời.
“Còn tuần trăng mật…”, Yoseob nghe hắn nói đến đây liền dỏng tai lên nghe “… đã hủy rồi!”
“Á, thật sao?” Yoseob phấn khích ngồi bật dậy, sau đó bị ánh mắt vừa giận dữ vừa sâu lắng của Junhyung nhìn chằm chằm nên chỉ còn biết cười gượng gạo cho qua chuyện.
Hắn cười khẩy “Không đau đầu nữa à?”
Yoseob đờ người, thế là lộ tẩy! Nhưng chưa kịp giải thích thì Junhyung đã nghiêm giọng nói: “Không thích đi trăng mật thì thôi, nhưng đừng giở mấy trò trẻ con đó ra với tôi!”
Nói rồi Junhyung chậm rãi bước đi rồi khuất bóng sau cánh cửa. Yoseob đợi hắn đi khỏi rồi mới dám thở phào. Junhyung là người rất khó nắm bắt, lúc lạnh lùng, khó gần, lúc lại rất dịu dàng, quan tâm nó, đến cả vết thương mình không để ý mà hắn cũng thấy. Tính cách phức tạp này quả thật khiến người khác đau đầu mà.
+++
Vốn dĩ đã sắp xếp đi tuần trăng mật hơn một tuần nhưng Junhyung lại bất ngờ đổi thành đi công tác, điều đó khiến ít nhiều nhân viên trong AJ dị nghị, một số khác định lại hỏi thăm, chúc mừng hôn lễ Tổng giám đốc nhưng thấy sắc mặt Junhyung thật sự quá tệ nên không ai dám bén mảng lại gần.
“Cô Gayoon, sắp xếp hết chưa?”
“Xong hết rồi thưa Tổng giám đốc, nửa tiếng nữa tài xế sẽ đưa Tổng giám đốc ra sân bay”
“Ừm, nửa tiếng nửa vào đây gọi tôi”
Nói rồi Junhyung phẩy tay ra hiệu cho Gayoon không có gì thì ra ngoài đi.
Phòng làm việc rộng lớn chỉ còn một mình hắn đứng tựa cửa sổ, ánh mắt nhìn vô định xuống dòng người bên dưới, gương mặt không chút cảm xúc. Thật sự Junhyung biết mình kết hôn với Yoseob không phải hoàn toàn không có cảm xúc, vì trước đây cái gì hắn không thích thì tuyệt đối không bao giờ làm; nên việc kết hôn này ít nhiều cũng do cảm xúc chi phối. Nhưng thái độ của Yoseob gần đây hời hợt hơn hắn tưởng, nghĩ đến đó, một nỗi phiền muộn mơ hồ len lỏi trong lòng Junhyung. Từ nhà đến đây, Junhyung cũng công nhận là mình hơi mất tập trung. Trước đây, chỉ cần bước vào cánh cửa quen thuộc này, hắn có thể gạt bỏ mọi suy nghĩ cá nhân, chuyên tâm vào công việc, dốc hết lý trí và tinh thần cho AJ… nhưng gần đây, đặc biệt mỗi khi có sự hiện diện của Yoseob hoặc chỉ cần nghĩ đến cậu nhóc là mọi việc của Junhyung liền chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Giờ phút này cũng vậy, Junhyung đang suy nghĩ về những việc tối qua thì cô thư ký không biết đã vào phòng lúc nào mà bây giờ mới rụt rè lên tiếng: “Tổng giám đốc, xe đợi bên dưới rất lâu rồi ạ”
Đây là lần đầu tiên mải mê suy nghĩ mà có người đứng sau lưng Junhyung cũng không phát giác, hắn ý thức được sự thất thần của mình nên vội ho khang mấy tiếng: “Đi thôi…” rồi nói thêm “…Sao nãy giờ không gọi tôi sớm!”
Làm thư kí nên Gayoon vốn rất giỏi đoán biết tâm trạng của người khác qua ánh mắt, nét mặt, nên dù trong lòng có suy nghĩ “Tại Tổng giám đốc thất thần như vậy có mượn gan trời cũng không ai dám kêu!” nhưng bề ngoài chỉ khiêm nhường cúi đầu xin lỗi.
+++
Junhyung đi công tác hơn một tuần, suốt thời gian ấy hắn bị quay như chong chóng, hết đi khảo sát địa điểm xây dựng khách sạn, tìm đối tác rồi lại đi kí hợp đồng, nhưng tất cả đều không khiến hắn bực mình bằng chuyện một tuần lễ qua không nhận được bất kì cuộc điện thoại hay tin nhắn nào từ Yoseob. “Vợ chồng gì lại như thế! Mình đi công tác suốt tuần không hỏi han đi đâu cũng không hỏi khi nào về!”
Hắn cứ ôm cục tức ấy cho đến khi còn một ngày nữa là kết thúc chuyến công tác, tức anh ách nhưng vẫn sĩ diện không gọi trực tiếp cho Yoseob, chỉ bảo thư kí kêu nó gọi lại cho mình.
Yoseob nghe nguyên văn mệnh lệnh của Junhyung từ miệng cô thư kí thì ngẩn tò te không biết gì nhưng vẫn lấy ra gọi cho hắn.
-Alo, Tổng giám đốc hả?
-Ừm… - Junhyung lạnh lùng trả lời nhưng trong lòng thì hứng chí vì nó đã chịu gọi điện {bị anh ép buộc đó chứ}
-Tổng giám đốc kêu em gọi có gì không?
-Ừm… - Junhyung tự nhiên rơi vào thế bí, không thể nói huỵch tẹt ra là có nhớ hắn không nên đành nói lảng qua chuyện khác – Công ty có gì đặc biệt không?
-Dạ hông biết, có gì Tổng giám đốc gọi hỏi mấy trưởng phòng đi.- Yoseob thật thà trả lời
-Cậu… cậu biết một tuần qua tôi đi đâu không? – Trước câu trả lời thật thà của nó Junhyung bực quá đành hỏi thẳng
-Tổng giám đốc đợi em chút… - Yoseob xoay qua hỏi cô thư kí – À, chị Gayoon nói Tổng giám đốc đi công tác
-… - Nghe nó trả lời, một bên mặt của Junhyung tối đen đi vì giận – Vậy biết khi nào tôi về không?
-Dạ… - Nó lại phải xoay qua cầu cứu cô thư kí – Ngày mai phải không giám đốc?
-… - Nửa bên mặt còn lại của Junhyung cũng đen nốt.
Hắn dập máy cái rầm, quá đáng lắm, lịch công tác của hắn mà mọi người đều biết, chỉ có người vợ này là ngờ nghệch không hay biết gì, hay nói đúng hơn là không quan tâm gì đến hắn. Không lẽ hơn một tuần qua sự vắng mặt của hắn không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường nhật của Yoseob sao? Sự phẫn nộ của Junhyung đạt đến cực điểm nhưng không thể phát tiết, đành hít một hơi thật sâu rồi nhắn tin cho cô thư kí: “Mai 10h kêu Yoseob ra sân bay đón tôi”
+++
9h sáng hôm sau, sau khi nghe lời truyền đạt mệnh lệnh của hắn qua cô thư kí, Yoseob chau mày thắc mắc: “Tổng giám đốc có thư kí, có trợ lý,… sao lại phải là tôi?”
Gayoon lập tức có ý định bổ đầu nó ra xem trong đó chứa tàu hủ hay đất đá mà lại hỏi một câu ngờ nghệch như thế, sau đó vẫn kìm giọng trả lời: “Vì Tổng giám đốc đã kết hôn…” ý của cô là “và cậu là vợ của Tổng giám đốc nên cậu không đi thì ai đi?”
Yoseob cũng hiểu hàm ý trong câu nói đó nên đỏ mặt đi xuống thang máy.
Nhưng 10 phút sau, cô thư kí tá hỏa thấy nó lội ngược trở lên, cô gào lên thảm thiết “Trời, sao cậu còn ở đây? Trễ bây giờ, mau mau đến đó, Tổng giám đốc ghét nhất là chậm trễ!”
“Nhưng… nhưng…”
Nhìn Yoseob ấp úng cô hỏi vồ vập “Nhưng gì nữa?”
“Nhưng tiền taxi đến đó công ty trả chứ ạ?”
“Rầm!” Cô thư kí chính xác là đã té cái rầm. “Được được, cậu mau đi đi”
“Vậy tôi xin tài xế taxi hóa đơn rồi đem về công ty nhé!”
Yoseob nói giọng hồ hởi trong khi cô thư kí méo mặt “Nè nè, 100 000 nè, cậu cầm đi taxi nhanh đi, cậu mà trễ chút nữa chắc tôi bị đuổi việc mất!”
+++
Yoseob hí hửng cầm tờ tiền xanh lá đó chạy xuống dưới, định bắt taxi thì nó nhẩm tính “Nếu đi taxi tốn khoảng 90k còn lời 10k, mà nếu đi xe buýt thì có 15k à, vậy lời tới 85k lận!” thế là nó nhanh chóng dẹp ý định đi taxi mà bắt xe buýt ra sân bay.
Nhưng mọi người biết đó, người tính không bằng trời tính, xe buýt lại hay dừng đón khách, đã trễ nửa tiếng nhưng vẫn chưa đến nơi. Đột nhiên điện thoại Yoseob reo lên, không cần xem nó cũng biết ai gọi đến. Tay cầm điện thoại của nó bất giác run lên…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top