Chương 35: Bắt gặp

Buổi chiều ngày hôm sau, có một người đưa tới một tập tư liệu cặn kẽ về bối cảnh của người có tên gọi là "bạn trai của Yoseob" kia. Junhyung thả tập văn kiện đang xử lý xuống, cầm lên cẩn thận lật xem.

Họ tên, tuổi, trường học, gia thế....

Cười tự giễu một tiếng, bảo bối của hắn quả nhiên lợi hại, tìm được một người bạn trai không hề đơn giản, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, muốn gia thế có gia thế.

Thật nhức đầu.

Xem hết những tư liệu trên, thở dài một tiếng rồi đem tất cả ném lên bàn. Thân thể dựa hẳn vào ghế, vuốt vuốt huyệt thái dương.

Một thiếu niên 17 tuổi sao?

Hắn bỗng nhớ lại khoảng thời gian còn là thiếu niên. Lúc đó bộ dạng như thế nào cũng không rõ. Giáo dục của Romano mang đậm tín ngưỡng, tuyệt đối chỉ bắt học hành không cho giao du với bất kì ai. Từ khi rất nhỏ Simon luôn kè kè bên cạnh hắn, bị tước đoạt hết tự do, kìm kẹp không khác gì một phạm nhân. Hắn như một pho tượng, được người ta rèn đúc thành một người ưu tú hoàn mĩ nhất. Vì vậy nên khí chất của hắn so với người bình thường không thể sánh bằng.

14 tuổi sang Mĩ đào tạo về thể lực lẫn học vấn. Đến năm 16 tuổi lãnh đạo nguyên một thế lực hắc đạo to lớn. Ai cũng không thể quên được cái tên Vic, đại diện cho một từ Victoria. 1 thiếu niên nhưng lãnh khốc tàn bạo như ma vương của địa ngục. Năm 17 tuổi bị bắt giam một lần vì hành vi giết người và tàng trữ vũ khí. Hắn chưa bao giờ mang một thân thể sạch sẽ không vấy bẩn.

Thơi gian trôi qua, hắn so với những thân gia trong gia tộc Romano thực sự vẫn còn rất trẻ, nên không vội giải quyết hôn nhân đại sự. Nhưng bây giờ đối mặt với một cậu thanh niên 17 tuổi, hắn phát hiện mình không còn trẻ một chút nào.

Hắn có ưu điểm gì?

Giỏi giang? Cái từ này có giá trị gì đây? Đối với một cậu bé 15 tuổi mà nói, tiền tài, danh lợi, địa vị đều chẳng quan trọng gì, giỏi giang lại chẳng đáng giá một đồng.

Junhyung đột nhiên ngồi dậy, lấy điện thoại gọi một cú. Đầu dây bên kia một giọng nữ vui mừng truyền đến:

"Hi, Vic! Như thế nào lại đột nhiên nhớ đến tôi vậy. Thật kinh ngạc nhaa."

Nghe bên kia ào ào tiếng nước chảy, hắn lễ phép hỏi: "Cô bận gì sao?"

Đầu bên kia nữ nhân vừa nói chuyện, vừa hừ một tiếng: 

"Không có, cái bồn tắm quái đản kia bị nghẹt gì đó, thông một tí! Sẽ tốt ngay!"

"Julie, DooJoon sao rồi?" Hắn thật đau đầu, nữ nhân này thần kinh ngàn năm không ổn định, vì cái gì em trai của cô ta lại là con người nhẹ nhàng khoan khoái bộ dạng sạch sẽ , quả thực một ở trên trời, một ở dưới đất.

Đại tiểu thư bất đắc dĩ thở dài:

"Vic, cậu cũng không phải không biết hắn, thấy tôi liền trốn biệt, lần trước tôi về nước đến nhà hắn cho người chặn cổng, chặn cả một ngày một đêm đói bụng đến mức phải gào khóc gọi, mãi tiểu tử hắn cũng chịu mở cửa . Lần này tôi về nước, cậu đoán thế nào? Hắn thì thông minh, làm ba cái vệ tinh định vị gì đó, thấy tôi tới gần, lập tức liền tránh đi, ba ngày rồi, đến bây giờ đều không thấy bóng dáng đâu"

Junhyung mỉm cười: "Cho nên, cô bây giờ ở nhà hắn? Hắn có nhà mà cũng về không được?"

Nữ nhân bĩu môi, tháo bao tay xuống, ném qua một bên, ra khỏi phòng tắm, đem rèm cửa sổphòng khách kéo ra, đưa chậu hoa dời đến trên bệ cửa sổ phơi nắng, oán trách nói:

"Tôi lập tức muốn đi, tiểu tử hắn như là một người đàn ông thực thụ, gặp tôi đây một phụ nữ như hoa như ngọc thế này, sợ cái gì! Nhất định là làm nhiều chuyện xấu nên bây giờ không có mặt mũi gặp ai!"

Junhyung từ trước đến nay không bao giờ quan tâm chuyện của bọn họ, lần này lại đề nghị:

"Không bằng đi ra ngoài ngồi một chút, uống một chén tâm sự? Tôi đem tiểu tử kia đến"

Julie hơi cảm thấy quái lạ, Vic chủ động mời quả là một bất ngờ, huống chi, xú nam nhân kia chạy trốn mãi! Như vậy cơ hội khó được, cô tự nhiên lập tức đáp ứng.

"Năm giờ, ở Mị Sắc."

Để điện thoại di động xuống, Junhyung nhìn về phía bức ảnh thiếu niên trong tư liệu, bất quá cũng rất bình thường nhưng cảm thấy khí chất khá được. Hắn mỉm cười nho nhã, được rồi...

Junhyung bực bội nâng trán, gọi điện thoại dặn dò thư ký đôi chút rồi ra khỏi phòng làm việc, ở trong trong thang máy gọi cho Yoon DooJoon.

DooJoon bị 'mất' nhà, đang tìm một nơi nghỉ ngơi,thấy điện thoại tới cũng khá kinh ngạc

"Hi!, Vic! Khoẻchứ? !" DooJoon tự nhiên chào hỏi, từ hai tháng trước gặp Lolita, bị Yong hoàng đế đả thương không tiếc. Hắn đã lâu cũng không có đi phiền nhiễu 2 người nữa.

"Bốn giờ rưỡi, mị sắc, nói chuyện một chút chuyện Đông Giao."

Junhyung nói gọn gàng, cắt điện thoại, không để cho hắn bất kỳ cơ hội phản đối.

DooJoon nhìn điện thoại di động, định vị hệ thống, bà cô kia cách hắn còn đến mấy cây số, tốt.

Bốn giờ hai mươi, DooJoon đến. "Mị sắc" là sản nghiệp của hắn, phục vụ đương nhiên nhận ra , ân cần dẫn hắn đi sàn nhảy bên cạnh ghế dài. Chỗ đó ngọn đèn mờ ảo, Junhyung dựa ở trên ghế sofa, trước mặt là nửa chén rượu màu hổ phách.

Jack Danny, thói quen của hắn .

"Ngồi nơi vắng vẻ này làm gì?" DooJoon ngồi xuống, đem hai chân dài gác lên bàn, ngắm nhìn bốn phía, oán trách nói:

"Vic, không bằng qua bên kia ngồi một chút, chỗ đó mỹ nữ nhiều a, ngồi nơi quỷ quái này!"

Junhyung biết được tính của hắn, biện pháp đối phó tốt nhất chính là không thèm để ý, uống một ngụm rượu, hỏi: "Soo gia còn không chịu buông tay sao?"

Trực tiếp vào chủ đề, DooJoon đành phải đáp:

"Đúng vậy, Soo đại công tử gần đây rất cần cù và thật thà, cùng đại tiểu thư Kim định qua sang năm mùa xuân sẽ tổ chức hôn lễ, vì để cho cha vợ lưu lại ấn tượng tốt, đoán chừng là sẽ không buông tay, bên đó đều rất lớn lối a."

Junhyung mím môi không lên tiếng, DooJoon lập tức thay đổi cái đề tài:

"Soo gia rất khôi hài , ở Pháp có nhà máy rượu nho lớn, tiền kiếm nửa tháng đủ để bọn họ sinh sống, hết lần này tới lần khác về nước làm cái gì, đây không phải là nhàm chán sao? Hay là Soo nhị công tử biết hưởng thụ hơn, nghe nói tại nước Pháp chuyên trồng hoa đã nhiều năm , trong nhà làm ăn cao giá, tặc tặc, rất hâm mộ !"

DooJoon om sòm một hồi lâu, uống vài chén , nhìn vòng quanh quán bar nói:

"Vic, giúp ta xem xét tí, tìm ra mỹ nữ dáng người tốt nhất? Đêm nay ta không có nơi đi a."

Junhyung ngẩng đầu hướng lối vào quán bar nhìn tới, lại thấy bảo bối của hắn cư nhiên mặc đồng phục học sinh, đi theo một cái tên bất nam bất nữ tiến vào. Hai người trực tiếp đi tới quầy bar đối diện, chỗ đó ngọn đèn khá sáng, có thể nhìn thấy khá nhiều cái nam sinh chờ ở bên trong.

Lúc này quán bar nổi lên điệu nhạc 《The -Great -Pretender 》:

"Oh, yes, I -am -the -great -pretender,

Pretending -that -Im -doing -well

My -need -is -such,

I -pretend -too -much,

I -am -lonely,

But -no -one -can -tell. . . ."

Hắn nâng chén rượu, đem một ly rượu mạnh đổ xuống.

Giỏi lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top