Chương 22: Vĩnh viễn đừng rời bỏ ta
Trên đời này chỉ có một người như cậu, làm cho trái tim cứng như thép của hắn phải nóng chảy. Cậu khóc, tâm của hắn liền đau theo.
Một ngày hai đêm không ăn bất kì cái gì, một ngụm nước cũng không uống, cậu đau là phải. Cả khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chút huyết sắc nào, như con thú nhỏ bị thương lại nức nở.
“Hyungie, em muốn đi học, em muốn ra ngoài….Hyungie, em đau quá…”
Junhyung bế cậu lên ôm chặt, đưa bàn tay ấm áp nhẹ nhẹ xoa bụng cậu, hắn đương nhiên biết cậu đau đến thế nào. Từ khi cậu trưởng thành đến giờ, mỗi lần cậu đau đớn hắn đều ở bên. Những năm gần đây, hắn đã biến mình thành một nam nhân tốt, chuyện gì cũng chiều theo ý cậu. Nhưng vì cái gì bảo bối của hắn hết lần này tới lần khác đều muốn đi ra ngoài? Cậu dùng cách của mình làm tổn thương hắn, nhưng lại làm đau đến chính bản thân, thật sự không thể chấp nhận được.
Bác sĩ Gin tới, kiểm tra thân thể cậu một hồi, sau đó tiêm ít dịch dinh dưỡng vào người cậu, sau đó đứng dậy, đưa tay đỡ mắt kính, trên mặt toát ra chút lúng túng:
“Yong thiếu gia, cậu nhóc đang suy nhược nặng, nếu cứ liên tục tuyệt thực như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi. Còn chứng bệnh kia, nên để cậu ấy ra bên ngoài tiếp xúc một chút mới có thể giảm bớt được những hành vi cực đoan. Yong thiếu gia một mặt muốn che chở nhưng lại lo lắng cậu ấy bị thương tổn mà trói buộc lại rất có thể sẽ làm tâm tình cậu bé thêm kịch liệt, từ đó gây ra nhiều hành động làm tổn thương người khác và cả chính mình, hậu quả thực sự rất lớn.” – Gặp khuôn mặt lạnh như băng của người đối diện, Gin dừng lại một chút, lại nói:
“Yong thiếu gia cũng không nên dựa vào dịch dinh dưỡng, thứ này đối với thân thể sẽ gây ra ít nhiều tác dụng phụ, hơn nữa….về sau muốn cậu bé an tĩnh hơn nên tiêm thêm một liều thuốc an thần.”
Gin, tướng mạo văn nhã tuấn tú, nghề nghiệp chính là bác sĩ, nhưng tên này nói chuyện không biết phân biệt, trước giờ toàn nói ra những câu thẳng thắn đến mức ác độc, toàn trúng tim đen người khác. Như lúc này đây, Junhyung bị đoán trúng, đen cả mặt
Yoseob nằm ngủ trên giường, biệt thự lại khôi phục vẻ yên tĩnh, hắn ngồi đầu giường, đôi lông mày nhíu chặt,. Vú Shin gõ cửa nói có điện thoại, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đem cửa khép lại, alô một tiếng:
“Vic, chuyện gì xảy ra vậy? Vừa rồi làm mình sợ chết đi được, còn tưởng cậu bị ám sát. Gọi cả chục cuộc điện thoại đều tắt máy. Cậu nghĩ là cậu đang hù dọa ai đó?”
DooJoon hét lên, giọng hổn hển
Junhyung không có ý muốn ném điện thoại lần nữa. Cũng do tên Yoon đại thiếu này tính tình cảnh giác đề cao, không liên lạc được có chút mà cũng làm ầm chuyện lên. Hắn bây giờ đang rất mệt mỏi, nhớ trước kia bản thân không hề có chút vướng bận, muốn gì cũng đều có thể. Chỉ là hiện tại, hắn đối với cậu nhóc kia lại không thể thỏa hiệp. Hắn không thể không làm theo yêu cầu của cậu, vì không thể để cậu lại thương tổn chính mình.
“Không có gì, mình rất khỏe.” – Hắn dựa vào tường, thở dài.
“Mẹ kiếp, lo lắng vô ích. Lăn ra đây uống một chén cho bổn thiếu gia trừ hỏa.”
“Lần sau đi, hôm nay không được.”
“Mình nói này Vic, Lolita không phải là con cậu, cậu cũng không phải bố của cậu bé. Một ngày ba bữa đều muốn cùng ăn phải hay không? Tắm rửa ngủ nghỉ đều muốn xem chừng phải hay không? Cậu thực muốn giống một thằng bố không vợ mà đẻ phải hay không? Rốt cuộc Lolita làm sao vậy?” – DooJoon cực kì bất mãn
Junhyung nhịn không được cười khổ:
“Không ngoan ngoãn, giận dỗi.”
Yoon DooJoon bị giật mình, ở đầu bên kia điên cuồng đập tay lái:
“Mẹ kiếp cậu làm mình điên mất. Cậu có phải Yong Junhyung mình biết không vậy? Cậu là đệ nhất Vic Romano sao? Cứ như vậy bị một Lolita nắm thóp, còn có cả giọng điệu của một người vợ nhỏ! Chết tiệt!”
Junhyung nghe thấy trong phòng cậu nhóc truyền đến tiếng vang, nhấc chân bước đi, không thèm đếm xỉa đến DooJoon, thản nhiên nói:
“Tạm biệt, lần sau nói tiếp.”
Có thể làm sao đây? Ai trong lòng đều có một nhiệt kế đo sự nóng lạnh của trái tim, hắn vì một cậu nhóc mà đau đầu nhức óc, chính hắn cũng không có biện pháp.
Đẩy cửa đi vào, cậu đã tỉnh, hai con mắt to tròn mờ mịt nhìn lên trần nhà, chăn mền bị đá đi, phần lớn đều nằm trên mặt đất.
Nam nhân đi tới, khom lưng đem mền nhặt lên, một lần nữa thay cậu đắp kín, nghiêng người đối với cậu bé cười, ôn hòa mở miệng:
“Cục cưng, chúng ta không làm khó nhau nữa, được hay không?”
Yoseob không lên tiếng, từ khi bắt đầu chiến tranh lạnh cậu luôn cự tuyệt nói chuyện với hắn.
Hắn bất đắc dĩ, rốt cục thỏa hiệp:
“Cục cưng, đi ra ngoài sẽ gặp rất nhiều người. Bọn họ có thể sẽ đối xử không tốt với em, cũng có thể sẽ thương hại em, nếu như vậy, em vẫn muốn đi ra ngoài sao?”
Yoseob rốt cục cũng chịu nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt kiên định.
Junhyung từ trên cao nhìn cậu thở dài:
“Ngày mai quản gia Hong sẽ đi liên lạc trường học gần đây, sau đó cục cưng sẽ đi học, được hay không?”
Trên đời này có một nam nhân, địa vị của ngươi cao hay thấp đều do hắn quyết định. Nếu hắn cưng chiều ngươi, ngươi chính là hoàng tử, còn nếu hắn cự tuyệt ngươi, ngươi ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng.
Giờ phút này, cậu chính là một tiểu hoàng tử.
“Hyungie….” – Trên giường cậu nhóc thuận thế nhào tới ôm lấy cổ hắn. Cậu không cần phải nói gì cả, bởi vì chủ động ôm chính là đồng ý hòa giải.
Hắn đưa hai tay vòng qua eo cậu, vỗ nhẹ nhẹ lưng, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm.
“Cục cưng, bây giờ đi ăn cơm được chưa? Có đói bụng không?”
“Đói” – Cậu nhóc liều mạng gật đầu, ủy khuất rơi lệ. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, rời khỏi vòng tay hắn, chỉ vào ngăn tử quần áo cách đó không xa, nói:
“Hyungie, Philly….ở nơi này…”
Cậu đem mèo giấu ở tủ quần áo, cho dù sát thủ tinh nhuệ đến mấy cũng không thể tìm tới.
Junhyung tiến lên, đem ngăn tủ mở ra, mèo Philly đáng thương buồn bã kêu lên một tiếng nhảy ra ngoài, không thèm quay đầu lại.
“Hyungie, anh không cần đưa Philly đi. Seobie không ghét nó đâu.” – Cậu lại đổi chủ ý, dù sao mục đích đã đạt được, Philly ở lại hay không cũng không có gì khác nhau.
Chiến tranh lạnh trong biệt thự Yong gia đến đây đã kết thúc rồi. Philly đã tìm ra, thiếu gia hết lạnh lùng, tiểu tổ tông lại bắt đầu nhu thuận trở lại, vú Shin và đám người làm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối lúc ngủ, cậu nhóc co lại trong ngực nam nhân, còn hắn đưa tay vuốt ve phần bụng phẳng lì của cậu:
“Hyungie, em cũng sẽ có đồng phục đúng không?”
Động tác của hắn hơi dừng lại một chút: “Em rất thích?”
“Vâng” – Cậu gật đầu không chút do dự.
“Cục cưng….rất muốn rời xa ta?” – Hắn lại hỏi
“…..” – Cậu cắn cắn môi, nhẹ lắc lắc đầu “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi” – Khóe môi hắn vẽ lên một đường cong, tay kia siết chặt, đem cậu nhóc ôm cứng vào lòng, cúi thấp đầu hôn lên mái tóc thơm mùi sữa:
“Cục cưng, em có thể đi học, nhưng vĩnh viễn đừng rời bỏ ta, hiểu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top