CHAP 4

Au: Thật hạnh phúc làm sao khi cuộc sống của 2 đứa nó bắt đầu từ đây, cũng đồng nghĩa là au ko phải viết mấy đoạn miêu tả dài vô cùng dài rồi. Đùa chút thôi, vì bây giờ au đã kết thúc phần miêu tả của mình, từ bây giờ sẽ là hội thoại và cuốc sống của 2 đứa nó. Nhưng chưa bao giờ viết nên kinh nghiệm cho hội thoại thú vị hơn quả thực là không có :( nên rất lo lắng. Có thể nhiều bạn thắc mắc là fic viết couple nhưng toàn miêu tả về trạng thái tâm lý nhưng au muốn miêu tả để xem sự thay đổi của jun, các bạn thông cảm nhé. Có nhiều sai sót lắm, mn góp ý giùm au được không. với lại dạo này cũng bận kiểm tra nhiều nên viết được hạn chế. :)))

“Phịch”
Hắn lao mình ngã phịch xuống ghế, tay kia đưa lên dãn dần chiếc cà vạt bức bối, rồi đưa lên day day phần đầu đang vô cùng đau nhức. Một ngày làm việc quá căng thẳng đã cuốn JunHyung theo từ lúc nào chẳng hay, khi quay lưng lại trời đã xẩm tối rồi. Hôm nay hắn đã thương thảo thành công một bản hợp đồng quan trọng với bên đối tác DJ, một công ty lẫy lừng và nổi tiếng với tên giám đốc vô cùng cáo già. Đối phó với loại người như thế, nếu không có Hyuna và sự nhạy bén thông minh và vẻ bề ngoài khó cưỡng của cô, liệu có thành công không? Hôm nay chẳng hiểu sao hình bóng Kim Hyuna cứ vẩn vơ mãi bên tâm trí hắn, hay chính xác hơn là câu hỏi của Hyuna hồi sáng: Anh đang vui?

Vốn dĩ hắn có bao giờ tận hưởng hay mong chờ một niềm vui gì đó bao giờ đâu, vậy hắn đang vui thích điều gì cơ chứ. Rồi khi bộ não tua băng lại, thì nó quay lại đúng chỗ cần tìm của mình. Bật dậy như lò xo, chết rồi, hôm nay tên nhóc ấy tới. Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã 9h rưỡi tối, tuyết đã che phủ hết tầm nhìn và cái lạnh thấu xương cứ thốc vào. Khoác áo vội chạy ra khỏi tòa nhà, quả thực, chưa bao giờ trong đời hắn nôn nóng như vậy

KHU NHÀ GANGNAM- 9H45PM
Yoseob quẩn quanh đi lại mãi căn nhà với chiếc ban công cao ngút, thỉnh thoảng lại ngồi phịch xuống bên mép cổng xoa xoa đôi chân đứng lâu đã nhức mỏi, tay không ngừng xoa vào nhau. Nhiệt độ bay giờ đã hạ xuống -15 độ, đáng lý ra tên chủ nhà này phải biết điều về sớm chút chứ, thời tiết lạnh như vậy, làm sao có thể đứng được lâu? Cái bụng đói meo cứ dậy sóng bên trong Yoseob, cậu luốn tay vào bên trong lớp áo nỉ khẽ vuốt nhẹ, lầm bầm:
“ Tên ngốc này quả thực biết hành người khác quá trớn lắm rồi, mặc kệ hắn, nếu cứ chờ đợi hắn thế này thì mình chết trong đói rét mất, phải đi kiếm cái gì cho ấm bụng rồi quay lại xử lý tên bất lịch sự này cái đã”

Nghĩ là làm, Yoseob đeo chiếc ba lô nặng trịch lên vai, cho tay vào túi áo, lắc lư lắc lư vừa đi vừa nghêu ngao hát. Chẳng mấy chốc bóng cậu đã khuất khỏi dãy đường vắng. Cảnh vật khi ấy đẹp buồn đến lạ.Tuyết vẫn rơi, đọng trên từng cành cây, phủ trườn lên từng mái nhà như ôm trọn lấy mọi cảnh vật bằng một màu trắng xóa đầy thi vị. Đơn điệu chỉ là hình khối với 2 sắc màu trắng và đen của những bông tuyết và những cành cây khô khẳng khiu hòa trộn vào nhau với những nét nguệch ngoạc khó hiểu dưới ánh đèn vàng vọt, dễ làm người ta có những dòng suy nghĩ ngược xuôi bộn bề về những điều quẩn quanh trong cuộc sống... Yoseob liền đưa tay lên kéo sâu chiếc khăn choàng dày sụ, một cuộc sống mới bắt đầu rồi, Seobie!

Xe taxi đỗ xịch xuống trước cánh cổng sơn xanh lạnh lẽo cũng là lúc một thân ảnh lao vọt ra. JunHyung nhìn quanh, rồi đưa tay bấm mã số cánh cổng. Thì ra tên nhóc vẫn chưa tới, có lẽ sáng mai nó mới bắt chuyến tàu lên Seoul, vậy mà mới đây hắn đã cuống cuồng lo lắng cho nó rồi. Thôi ít ra mình vẫn có thời gian chuẩn bị chào đón nó tới 1 thế giới mới ĐẦY-VUI –VẺ do chính Yong JunHyung sắp đặt. Chỉ nghĩ tới đó, hắn ranh mãnh nhoẻn miệng cười, một nụ cười tươi không hề có toan tính ngược xuôi, nụ cười vui thích như của một đứa trẻ được quà, nom bộ thật dễ thương.
Còn về phía Yoseob, cậu lần đầu được tới Seoul, dĩ nhiên không thoát khỏi bỡ ngỡ. Nơi nào cũng đẹp rực rỡ, đầy ánh đèn và xe cộ chạy qua lại. Những cửa hàng cửa hiệu hắt bóng sáng từ phía cửa hàng ra đường, nên cảnh vật trở nên ảo diệu một cách lạ thường. Mùi thơm từ những cửa hàng di động với đủ loại đồ ăn nóng hổi khiến bụng Yoseob phản đối biểu tình dữ dội. Khi đói con người ta sẽ chẳng kịp suy nghĩ gì, chân cứ đưa đến dãy hàng ăn, rồi chẳng hay cậu đã ngồi đó từ khi nào.

Đứa trẻ mới lớn Yoseob ăn liền tù tì 2 bát mì, bánh ngọt, chưa kể mấy thứ đồ ăn vặt linh tinh, một lon coke to bự, phồng mép trợn mép làm những người đối diện phải phì cười. Nhưng đâu có ngờ rằng cái điệu bộ đáng yêu đó của cậu lại đang lọt vào tầm ngắm của 1 gã say rượu ngồi bên chếch phía bên phải. Hắn lặng lẽ nhìn cậu rồi mỉm cười tà mị, có lẽ hắn đang tự tưởng tượng ra cảnh tượng hư hỏng gì với cậu bé đáng yêu kia. Chỉ duy Yoseob là không hề hay biết, cứ thoải mái tận hưởng không gian của mình, và cũng cứ tiếp tục làm tên kia thêm ngứa ngáy. Đồng thời khi ấy, phía dãy ngồi khuất, có 1 người lặng lẽ ngồi nhin cậu, nhìn từng điệu bộ cử chỉ, từng cái chép miệng khi thức ăn còn nóng, vuốt vuốt cái đầu nấm khi phần mái chạm vào, cả lúc khẽ nhăn nhó vì đồ ăn quá cay cũng làm người kia bật cười. Sức hút của tên nhóc Yang Yoseob quả là khó có thể cưỡng lại được, người kia khẽ nheo mắt thích thú.

Sau khi oanh tạc một bàn to thức ăn, Yoseob đứng lên thanh toán. Cũng may trước đây một vài lần có nhà tài trợ đến cô nhi viện, cậu cũng được họ cho 1 chút tiền dằn túi vì những lần đạt thành tích cao trong những kì thi. Cậu vui vẻ khoác ba lô rồi rảo bước nhanh. Trời tối cùng với tuyết dày khiến con đường trở nên rất vắng vẻ, xe cộ qua lại khá thưa thớt. Theo trí nhớ của mình, cậu rẽ vào một con ngõ để về nhà JunHyung.

Bước chân vào con ngõ cũng là lúc cậu cảm nhận rõ hơn hết nhịp thở của ai đó đang ở phía sau. Mùi rượu nồng nặc xộc lên trong khoảng không gian nhỏ hẹp, chút rờn rợn khẽ lướt qua làm Yoseob giật mình, bất giác lấy đà hòng chạy thoát. Nhưng cánh tay chắc khỏe của gã say kia kéo chặt thân hình bé nhỏ của Yoseob, đập mạnh vào tường. Cậu la lên vì đau, miệng cắn liên tiếp vào cánh tay gã biến thái kia, chân quẫy đạp mạnh. Bàn tay lão xiết chặt cổ cậu, đột nhiên bị cắn chảy máu tay khiến lão nổii sung lên, tát bốp một cái đầy chát chúa vào mặt cậu. Máu rỉ ra từ miệng Yoseob, ngấm vào trong làm cậu thấy khoang miệng đầy mùi tanh đến mức buồn nôn. Gã đàn ông to lớn sừng sổ quát:
- Thằng nhãi ranh, tao chỉ muốn vui vẻ với mày chút mà mày dám làm tao mất hứng à, được rồi, không biết điều thì mày tự lãnh lấy hậu quả vì đã làm tao tụt hứng!

Hắn điên cuồng lao đến Yoseob như con thú khát mồi, chiếc ba lô bị ném sang một bên. Giữa tiết trời lạnh giá, hắn xé phăng chiếc áo khoác cậu đang mặc. Yoseob không ngừng kêu gào, nước mắt liên tục ướt đẫm khuôn mặt nhỏ bé. Từ trước đến giờ cậu đã bao giờ bị hành hạ như vậy đâu, tất cả là do cậu không ngoan, không ngồi yên chờ JunHyung về, nếu không cậu đã không bị như vậy. Trời trở lạnh, cơn gió rít bên tai, thấm vào làn da mỏng manh của Yoseob. Đường phố vắng lặng, không thể tìm ra một bóng người qua lại để tìm sự trợ giúp được nữa. Cậu nhắm mắt buông xuôi, quay đầu sang một bên, mặc hắn muốn làm gì thì làm, cậu không còn hơi sức mà chống trả nữa.
“ Buông cậu ấy ra”- Giọng nói trầm trầm cất lên đầy uy lực
Gã say vẫn nhởn nhơ không hề coi lời đe dọa kia là đáng bận tâm, đối với hắn bây giờ thưởng thực cậu là chuyện thú vị hơn cả, hắn vẫn tiếp tục làm cái công việc mình đang làm dở.
“ Huỵch”
“ Á”

Tên đàn ông rú lên khi bị tiếng động mạnh kia đạp liên tiếp vào đầu và ngực. Hắn đổ vật thân người nặng trịch lên người Yoseob, dường như đã bất tỉnh nhân sự hoàn toàn rồi. Yoseob nhấc hàng mi lên một cách nặng nhọc, dưới ánh đèn đường rọi thằng vào mắt làm cậu nheo mắt lại, không nhìn rõ hình dáng người đang đứng kia. Rồi một bàn tay ấm áp đầy sức mạnh kéo cậu lên, đồng thời lấy chân đẩy tên kia ra khỏi người cậu. Anh dịu dàng cởi áo khoác, đắp lên cơ thể đang co ro lên vì lạnh. Anh lau nước mắt cho cậu, nhặt chiếc ba lô đeo lên vai mình, cuốn chặt cậu vào lòng mình hơn, bế cậu lững thững đi khỏi chỗ ngõ hẻm vắng. Bóng dáng cao to đầy vững chãi ôm lấy một thân hình nhỏ bé khiến người ta thấy ngọt ngào đến lạ kì.
--------------------------DooJoon POV’s---------------------------

Anh gặp em như một mối nhân duyên kì ngộ. Khi anh nhìn thấy em rúc kín đầu vào chiếc khăn choàng, anh đã có một cảm giác muốn được khám phá em, thậm chí muốn chạy đến kéo chiếc khăn đó ra để nhìn rõ mặt em hơn. Nhưng anh không muốn mình trở nên thô lỗ, anh đã đi theo em. Nhìn cách em ăn uống vui vẻ, nét trẻ con toát lên dưới đáy mắt, anh bỗng bình yên lạ kì. Anh cứ mải miết ngắm em mà vô tình nhận ra ánh mắt khác lạ của gã say phía bên kia. Hắn như muốn nuốt chửng em vào bụng, ánh mắt hắn chứa đầy dục vọng thật ghê tởm. Anh biết, hăn sẽ làm gì em khiến em đau...

Khi anh lơ đễnh trả lời tin nhắn một người bạn, em đã nhanh chóng rảo bước đi. Anh hoảng sợ khi em và gã đàn ông kia biến mất cùng lúc. Và anh điên cuồng chạy đi tìm em, vì anh sợ, có ai sẽ làm em đau. Anh phát điên khi nhìn thấy em nằm trong con ngõ vắng, bị tên khốn kia hành hạ thô bạo, thậm chí hắn còn đang có ý định xấu với em. Cơ thể ngọc ngà của em dần lồ lộ dưới ánh đèn và dưới ánh mắt thèm khát của hắn. Em bất lực nằm đó, nước mắt phủ đầy khuôn mặt bé nhỏ, làm anh dần mất bình tĩnh. Ý thức trong người trỗi dậy, một cơn tức giận vô hình làm anh lao đến đánh liên tiếp hắn, thậm chí anh còn nghĩ, anh đã có thể giết chết gã khốn ấy nếu hắn không buông em ra. Có lẽ do dồn hết lực vào đôi chân, nên hắn đã bất tỉnh ngay khi anh tung đòn. Nhìn em mong manh trước gió, anh chợt chùng lòng mình xuống. Đẩy gã kia khỏi người em, anh rất muốn đưa tay lên vuốt má em, nói gì để em bớt hoảng sợ. Nhưng cổ họng như bị đóng băng, anh không còn nói gì nữa, chỉ lẳng lặng cởi áo mình khoác cho em, ôm em, và đưa em ra khỏi đây.
Nhìn em đau, anh cũng đau lắm, cậu bé!

------------------------------- End DJ POV---------------------------------

Khi Yoseob còn đang mê man giữa nửa tỉnh và nửa mơ, anh chàng kia đưa Yoseob về nhà. Ngay khi bước vào căn phòng của anh đã tràn ngập mùi hoa oải hương, cộng thêm việc căn phòng được bố trí vô cùng gọn gàng và tinh tế làm người ta có cảm giác vô cùng an tâm. Đặt cậu ngồi xuống ghế sô pha nhà anh,  ghé miệng cậu nhấp ngụm trà nóng anh pha nóng, anh im lặng nhìn cậu. DooJoon lạc vào những suy nghĩ mông lung , ngắm nhìn cậu bé, anh thấy tim khẽ lỗi đi một nhịp.

“Khuôn mặt trẻ con đầy ngây thơ, không toan tính lọc lừa, không ưu tư lo lắng. Em như đang sống trong thế giới của riêng em, chỉ có em, không gì có thể làm em xao động trước những nghiệt ngã của cuộc sống. Em đang ngủ yên bình trong giấc mơ nào đó, liệu khi choàng tỉnh dậy, em có sợ hãi khi nhìn anh không? “

Đưa tay khẽ kéo chiếc chăn mỏng cho em, anh dường như sợ em thức giấc. Thậm chí anh còn cố kiểm soát cả nhịp thở của mình dường như không phát ra một âm thanh nào, chỉ sợ làm gián đoạn giấc ngủ của em. An tâm đặt em ở đó, đưa tay bật nhích thêm nhiệt độ phong, dù gì về đêm trời cũng lạnh hơn rất nhiều, anh nhìn em rồi bước vào phòng tắm.

Yoseob tỉnh dậy với cái đầu váng vất vì đau, có lẽ cậu đã ngất đi vì hoảng sợ và nhiệt độ cơ thể bị giảm xuống đột ngột. Nhìn quanh  căn phòng lạ lẫm, cậu không thể định hình nổi mình đang ở đâu. Đèn nhà để nấc yếu nhất, có lẽ ai đó đã cố tình làm vậy để cậu không bị chói mắt, nhiệt độ phòng cũng vô cùng thích hợp, để đủ cho chỉ mặc chiếc áo mỏng trong nhà cũng đủ ấm rồi. Đồ vật được trang trí rất tinh tế và đơn giản với tông màu xanh nhẹ nhàng khiến người bên trong cảm tưởng mình đang quẫy đạp trên một đám mây xanh khổng lồ. Nhưng lọ hoa và bình hoa đầy nghệ thuật được bài trí hợp lý, đủ để chứng tỏ chủ nhà là một người có gu thẩm mỹ khá ổn.

Tiếng nước chảy là tiếng động duy nhất từ căn nhà ngoài nhịp thở của 2 người. Yoseob thực sự vẫn còn rất mệt mỏi, cậu ngồi bất động trên chiếc ghế sô pha, ánh nhìn hướng về phía trước không dứt. Đó là khung ảnh của một người thanh niên đạo mạo đàn ông với sống mũi thẳng, đôi mắt một mí sắc lẹm và hàng mi dày bao phủ khắp chốn con ngươi đầy lôi cuốn. Từ dáng vẻ toát lên phong thái của một người đàn ông trưởng thành và đầy chín chắn. Ngạo mạn, bất cần, từ bức ảnh đã khiến Yoseob chợt có những càm nhận chủ quan của mình. Mải mê ngắm nhìn bức ảnh Yoseob không nhận ra tiếng nước đã dứt từ lâu, ngay bên mình có một tiếng thở nhịp nhàng cùng mùi thơm dịu nhẹ khẽ đưa vào cánh mũi. Người con trai vẫn còn những giọt nước đọng trên mái tóc đang tong tỏng chảy xuống sàn nhà, mặc hờ hững chiếc áo dài tay màu ghi và ánh mắt chăm chăm nhìn cậu bé một cách khó hiểu. Yoseob bất giác giật mình, cậu lùi sâu vào ghế ngồi, vơ tay mò lấy chiếc ba lô che lấy thân mình, ánh mắt sợ hãi nhìn. Có lẽ cậu vẫn đang bị ám ảnh bởi hình ảnh tên sở khanh vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top