CHAP 16
Một người như JunHyung mà phải hạ mình xin lỗi một cậu bé, vốn dĩ là điều không thể, bởi lẽ cho dù hắn có sai rành rành ra đấy cũng sẽ không bao giờ nhận lỗi về phía mình. Nhưng với Yoseob thì lại khác. Cảm giác làm tổn thương Yoseob cứ khiến hắn âm ỉ đau đớn, như con rắn độc cắn dần đi lòng tự tôn cao ngút trời của hắn. Hắn không coi Yoseob như một người xa lạ, mà đơn thuần hắn đang cố khiên cậu trở thành một con người thân thiết với hắn. Một con người sống trong u tối quá lâu, nhu cầu được giao tiếp là điều dĩ nhiên chẳng thể chối cãi, lẽ đương nhiên JunHyung cũng như vậy. Nên hắn rất sợ Yoseob sẽ phật lòng mà bỏ đi, đó chẳng phải đồng nghĩa với cuộc sống của hắn sẽ quay về như trước sao?
Ngôi nhà bình yên dưới những bông tuyết trắng đang phủ dày trên mái nóc, Yoseob ngồi đối diện với JunHyung. Đôi chân cậu do hết tác dụng của thuốc tê nên khá đau đớn, gương mặt cậu thoáng tái nhợt đi vì mệt mỏi. JunHyung đang chần chừ điều gì đó, bàn tay hắn cứ khẽ động đậy rồi lại thôi. Cuối cùng Yoseob không thể chịu đựng nổi bầu không khí đặc quánh này, cậu khẽ lên tiếng:
- JunHyung này, tôi...tôi muốn dọn ra...ngoài ở
Câu nói của Yoseob như chấn kinh JunHyung, hắn vội vã ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu, khẽ hỏi:
- Cậu... thực sự phải làm như vậy ư?
Yoseob cắn chặt môi, nói:
- Tôi biết mình sẽ gặp nhiều khó khăn...nhưng tôi...thực sự muốn ra riêng lắm, JunHyung, cảm ơn anh cho tôi ở nhờ những ngày qua...tôi....
-Không được, cậu không được đi
JunHyung vô duyên cắt đứt câu nói của Yoseob, đáy mắt hắn có vài tia cáu kỉnh nhìn cậu, giọng nói trầm khàn xuyên thẳng Yoseob:
- Cậu nghĩ gì khi xin đi như vậy? Cậu chẳng lẽ đã quên việc đồng ý ở lại nhà tôi rồi sao? Tôi...quả thực không ngờ, một người như cậu Yang đây, lại phải nhanh chóng nuốt lời hứa của mình nhanh đến vậy. Thật...
Câu nói của JunHyung bỏ dở làm Yoseob có phần bàng hoàng, cậu, chính cậu đã đặt bản thân mình vào tay hắn, một nam nhi đã hứa chắc nịch sao có thể nuốt lời như vậy chứ? Đó chẳng phải là bội hứa sao?
Nhưng cậu cũng không thể sống mà đối mặt với hắn, khi những hình ảnh buổi đêm cứ hiện về trong bộ nhớ của Yoseob, cậu vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng và nhục nhã, khi bản thân mình đã phóng túng biết nhường nào dưới thân hắn. Cho dù có lấy rượu ra làm bình phong chống đỡ, thì cậu cũng không thể phủ nhận một điều đêm ấy làm cậu và hắn đề rất vui, cuồng nhiệt đến độ quên trời lạc đất.
Nghĩ đến đấy Yoseob thoáng đỏ bừng mặt
JunHyung nhanh chóng nắm bắt được cảm nhận của Yoseob, hắn tiếp tục, nhưng giọng điệu cũng có phần mềm mại đi chút ít:
- Tôi biết chuyện hôm qua...phần lỗi thuộc về tôi... nên xin lỗi cậu đấy. Nhưng việc cậu muốn rời khỏi đây, tôi hoàn toàn không đồng ý, nếu cậu cứ kiên quyết đi, thì có lẽ tôi đành phải nhờ đến luật sư vậy.
Hắn tỏ vẻ nuối tiếc cho Yosoeb nhưng thực chất đã nắm được phần thóp đuôi của cậu, Yoseob run rẩy nói, điệu bộ như sắp khóc:
- Anh....anh quá đáng lắm....tôi....tôi bao giờ mới thoát được cục nợ như anh...tôi...ghét anh
Nói rồi cậu đứng phắt lên, định quay lưng chạy đi, nhưng vết thương trên chân lại nhói lên làm cậu đang lơ lửng giữa không trung chực chờ ngã phịch xuống. JunHyung nhanh chóng chạy lại, đỡ lấy eo cậu, về vốc cậu lên, thầm thì khe khẽ vào tai:
- Tôi đã nói rồi, đừng cố kháng cự tôi, nếu không người chịu đau đớn sẽ chỉ có mình cậu thôi, hiểu không?
Yoseob ủy khuất mà ngừng giãy giụa, điệu bố như giận dỗi mà quay mặt đi, vô tình chạm vào vòm ngực rắn chắc của JunHyung, cậu trẻ con mà đánh mạnh vào nó, giọng điệu hờn trách:
- Anh...đồ ích kỉ độc tài.
JunHyung trong lòng nhẹ ra nhiều phần, cho dù biết mình đang bắt ép cậu, nhưng ít nhất cậu sẽ sống tiếp tục với hắn, cũng đồng nghĩa là mục đích của hắn đã được thực hiện, vậy có gì mà hắn không mừng rỡ chứ. Hắn bế cậu lên như bế một con mèo nhỏ, đặt cậu lên giường, rút trong túi áo ra một tuýp thuốc, ngó lơ nói:
- Tôi nghĩ là...nếu đau...thì bôi vào chắc đỡ.
Yoseob ngẩn mặt ra, rồi nhanh chóng cụp mi mắt xuống, cậu thực sự biết, thuốc ấy để làm gì mà, chỉ có điều không ngờ, hắn lai quan tâm đến cảm nhận của cậu đến vậy.
- Bôi thuốc đi, tí nữa chúng ta đi ăn ngoài, cậu tạm thời không phải làm việc nhà một thời gian, nhưng kèm đó là sẽ phải làm bù mai sau đấy. Nhanh lên tôi chờ
Nói rồi hắn quay lưng đi, thừa đoán được hắn đang khoái chí thế nào, bỏ mặc Yoseob ngồi trên giường đỏ mặt. Thật..thật là xấu hổ quá đi mà!
Yoseob tuy lớn tuổi tác rồi nhưng vẫn như một đứa trẻ con, giận nhanh nhưng cũng hết nhanh. Tuy cậu có đưa ra đề nghị dọn riêng, nhưng trong lòng hoang mang vô cùng, bởi ngoài nơi này cậu còn đâu để đi nữa đâu chứ, nhưng cậu lúc ấy quá bực bội mà muốn dọn ra riêng. Bây giờ thấy được cử chỉ của JunHyung như vậy, trong lòng được xoa dịu nhiều phần.
Yoseob nhìn vào tuýp thuốc rồi đóng khẽ cửa nhà vệ sinh.
Đúng là vết đau xót được xoa dịu rất nhiều, cảm giác mát lạnh rất thoải mái, Yoseob không khỏi dễ chịu mà cười cười. Còn JunHyung thì ngồi dưới nhà đi qua đi lại chờ đợi Yoseob, khỏi nói cũng biết hắn đang đói cồn cào mà sốt ruột biết bao.
Yoseob khoác chiếc áo bông to sụ của mình nhìn như một con gấu nhỏ, tập tễnh bước xuống cầu thang. JunHyung đã chờ sẵn ở đấy, nhìn thấy cậu bèn chạy lại đỡ, nhưng Yoseob bướng bỉnh hòng gạt tay ra. JunHyung thấy vậy, bực bội mà gắt:
- Trẻ con cái gì, chân cậu đau thế còn cố mà đi sao? Lên đây, tôi cõng cậu.
Nói rồi hắn vươn tay bắt cậu lên lưng mình, cõng bổng cậu lên rồi đi ra xe, mặc cho cậu kêu la oai oái phía sau, ném phịch xuống ghế, đóng sầm cửa.
- Ya, anh làm gì cũng phải nhẹ nhàng thôi chứ, anh đập mạnh cửa thế, điếc tai tôi thì sao?- Yoseob giật mình vì cú đập cửa mạnh của hắn, hét lên
- Sao cậu cứ phải to mồm lên vậy thế nhỉ? Tưởng tôi chiều cậu nên làm tới hả?- JunHyung cũng không chịu thua mà đối đáp lại
- Tôi.. tôi thế đấy. Anh làm tôi bị thương, anh không chiều chuộng tôi, tôi kiện anh cho coi
- Cậu... được lắm được lắm, chờ chân cậu khỏi, tôi...tôi nhất định không để cậu yên đâu
- Anh dám!
Cuộc chiến giữa 2 người luôn tồn tại, như thế người này là cực dương, người kia là cực âm, trái dấu hoàn toàn nhưng vì thế cũng hút nhau mãnh liệt. JunHyung và Yoseob, liệu có nhân duyên nào, đang định sẵn phía trước mà chờ đón 2 người?
Au: * bắc loa gọi* chap sau lại có cảnh hot readers nhá, au đang type rồi ha ha =]] chap sau DooJoon sẽ lại xuất hiện, sắp có " chiến tranh" rồi ke ke :)
vì tết dc nghỉ có thời gian nhưng mà au viết lén ko ai biết nên bg người nhà cứ ở nhà là au ko dám viết, chỉ viết lúc mn đi ngủ hết thôi à :( nên sẽ cố 1 ngày 1 chap cho các bạn nhé. Coi như quà tết luôn
Các bạn tiếp tục ủng hộ au nhé ^^ cả beta reader nữa nhé :) au trình vẫn non kém cứ chỉ thẳng tay để au tiến bộ nhé :)
p/s: Please supporting by voting and leaving comments, thanks!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top