Chap 85 : Chắp cánh tình yêu - 2

Seungho xòe hai tay, lườm một cái, lắc đầu, tỏ vẻ không còn gì để nói, sau đó nhảy xuống, đi ra khỏi cửa.

Lúc ấy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói rất có sức hút của Eunjung, “Xin chào, tôi là Ham Eunjung, bây giờ tôi không tiện nhấc máy của bạn, nếu là Jiyeon thì unnie trịnh trọng thanh minh tối hôm đó chỉ là hiểu lầm, xin hãy cho unnie cơ hội giải thích, nếu không phải thì xin để lại lời nhắn…”

“My god!” Vốn dĩ Seungho đã nắm lấy tay cầm, nghe thấy lời nhắn tự động trâu bò như vậy, không kìm được dừng lại bật cười: “Thế mà cô ta cũng nghĩ ra được, ha ha ha!”.

Jiyeon ngạc nhiên, nhanh chóng nhấn nút không nhấc máy rồi nói: “Cậu có thể đi được rồi”.

Seungho cười ha hả, sau đó bày tỏ lòng khâm phục: “Trời ơi, tôi không có mặt mũi nào đặt lời ghi âm như vậy. Cô ta đúng là thiên tài!” Anh ta nhe răng giơ ngón cái trước mặt Jiyeon, sau đó ngẩng cổ cười ha hả đi ra ngoài.

Jiyeon khoanh chân ngồi trên giường, im lặng một lúc như pho tượng, cuối cùng không nhịn được nằm vật xuống giường cười sặc sụa.

Chắc rằng những người gọi điện thoại cho cô ta, nghe thấy lời nhắn ấy sẽ ngất vì “sốc” mất.

Đúng là quá choáng!

Nhưng cô lại thấy vui trong lòng.

Tâm trạng u uất suốt mấy ngày nay bỗng chốc tan biến, bầu trời Paris cao và trong xanh hơn, không khí cũng trong lành hơn. Tất cả đều trở nên thật đẹp đẽ, đáng yêu. Thật thần kỳ, cô không biết Eunjung sẽ giải thích chuyện ấy như thế nào, nhưng đã đủ để cô tin tưởng Eunjung rồi.

Giống như có cảm ứng tâm linh vậy, Eunjung ngồi họp mà tâm trí cứ để tận đẩu đâu, như ngồi trên đống lửa vậy, tay không ngừng xuay bút. Khó khăn lắm mới ngồi đến khi cuộc họp kết thúc. Cô về phòng, vừa mở cửa thì ngây người ra: “Sao bà lại đến đây?”

Ham lão phu nhân mặc bộ quần áo màu xanh mai cua, đeo cặp kính viền vàng, trông rất trang trọng. Bà ta đang uống trà, nhìn thấy cô liền đặt chiếc cốc sứ cầu kỳ xuống, mỉm cười và hỏi: “Lẽ nào ta không được đến?”

“Dĩ nhiên là được ạ”. Eunjung cười, vứt tập hồ sơ xuống bàn làm việc, cởi áo khoác, tiện tay vứt xuống bàn, “Thật nhàm chán, từ sáng đến tối chỉ có họp và họp…”

Ham lão phu nhân nhìn cô, lạnh lùng nói: “Bố cháu làm ba mươi năm, chưa bao giờ phàn nàn điều gì”.

Eunjung bực tức bĩu môi, “Vâng vâng, ông ấy là siêu nhân, phơi nắng cũng có thể bổ sung năng lượng, à không, còn lợi hại hơn cả siêu nhân, phơi đèn huỳnh quang là có thể bổ sung năng lượng siêu phàm”.

“Bố cháu thực sự rất hoàn mỹ”. Ham lão phu nhân mỉm cười và nói, dường như không cảm nhận được sự mỉa mai của cháu nội.

“Thôi ạ, đừng có vì ông ấy là con của bà mà bà nói như thế, cháu nổi hết da gà rồi đây này”. Eunjung nói rồi tiến lại gần, ngồi trước mặt bà, nâng ấm tràn trong khay rót trà cho bà.

Ham lão phu nhân không kìm được bật cười, cười một lúc, bỗng nhiên thở dài và nói: “Nhưng bố cháu đã già rồi, mùng ba tháng sau là tròn năm mươi tuổi”.

Eunjung ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới nói: “Bà đang nghĩ xem nên chúc mừng thế nào à?”

“Những chuyện có thể làm cho bố cháu vui không nhiều nữa”. Ham lão phu nhân thở dài.

Eunjung im lặng, cảm nhận có điều gì đó đang chờ cô.

Im lặng một lúc, quả nhiên bà nói: “Ta biết cháu vẫn tức bố cháu, nhưng Eunjung à, bố cháu không phải là thần, không thể khống chế được tất cả mọi chuyện”.

“Ông ấy không thể khống chế tất cả mọi chuyện, nhưng chí ít cũng nên thử xem sao, ông ấy có thử đâu”.

“Ta thấy cháu không hiểu được ý của bố cháu. Bố cháu không giúp cháu giải quyết chuyện ấy là vì muốn để cháu tận mắt chứng kiến thực lực của Jiyeon, hiểu được phạm vi thế lực của Jiyeon”. Ham lão phu nhân nhìn cháu gái bằng ánh mắt sâu ẩn sau cặp kính, chậm rãi nói: “Cháu tưởng rằng tập đoàn CCM và công ty giải trí Starship có gì khác nhau sao?”

“Cháu không hiểu… vì sao bà lại hỏi như thế?” Eunjung lờ mờ nhận ra điều gì đó.

“Dĩ nhiên CCM mạnh hơn một công ty giải trí, hơn nữa mạnh hơn rất nhiều, nhưng trong mắt người nhà họ Park, có lẽ không có gì khác biệt, cháu hiểu không?”

“Cháu không hiểu”. Eunjung cúi đầu không nhìn bà.

“Eunjung, cháu hiểu”. Ham lão phu nhân không kìm được thở dài, “Đây chính là điều mà bố cháu muốn nhắc nhở cháu… Jiyeon không giống với những cô gái mà trước đây cháu từng quan hệ, cô ta nắm trong tay sức mạnh vô cùng to lớn. Sự vui buồn của cô ta có thể ảnh hưởng tới rất nhiều chuyện. Làm bạn với cô ta, dĩ nhiên là may mắn của nhà họ Ham, nhưng nếu không may trở thành kẻ thù của cô ta thì đó sẽ là tai họa”.

“Sao cô ấy lại trở thành kẻ thù của nhà họ Ham được?”

“Ta biết cháu yêu cô ta, nhưng cháu có thể đảm bảo suốt đời này chỉ yêu một mình cô ta không? Dù cháu có thể đảm bảo, nhưng cháu làm sao có thể đảm bảo cô ta cũng sẽ yêu cháu suốt đời?”

… Eunjung không biết nói thế nào.

“Ta hiểu sức mạnh của tình yêu, nhưng cả đời này ta chỉ thấy sức tàn phá của nó. Cô cháu chính là ví dụ điển hình nhất, thậm chí là mẹ cháu”. Nói đến đây, giọng nói của bà toát lên chút gì đó rất thương cảm.

“Mẹ cháu?” Eunjung ngạc nhiên.

“Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, haizz…” Bà không kìm được lại thở dài, “Mẹ cháu là người sống nội tâm, thích nghi kỵ, sức khỏe lại không tốt. Hai năm cuối cùng, quan hệ với bố cháu rất không tốt, có một lần bố cháu cạnh tranh một bãi đất, nhưng ông ấy đã thua đối thủ cạnh tranh…”

“Có chuyện đó sao?”

“Lẽ nào ta bịa chuyện để vu oan cho ông ấy?” Ham lão phu nhân nghiêm mặt nói.

Eunjung vô cùng ngạc nhiên, chau mày nghĩ một lúc rồi nói: “Có phải là bãi đất ở New York? Báo chí nói đó là thất bại duy nhất của ông ấy”.

Ham lão phu nhân gật đầu, “Đúng vậy, nếu lúc đầu có được mảnh đất ấy thì thành công của CCM không chỉ ngày hôm nay…” Ngừng một lát, bà lấy hơi rồi nói: “Dĩ nhiên, cái đó đã không còn quan trọng nữa rồi. Ta chỉ muốn nói cho cháu biết, ranh giới giữa yêu và hận rất mong manh”.

Eunjung không nói gì.

“Tình yêu là thứ khó nắm bắt nhất trên thế giới này, nó là con dao hai lưỡi, có thể đem lại cho chúng ta bao nhiêu niềm vui thì cũng có thể mang lại cho chúng ta bấy nhiêu đau khổ”.

“Bà, cháu hiểu ý của bà rồi. Bố cháu bảo bà đến đúng không ạ? Ông ấy bảo bà nói như thế, đúng không?” Eunjung có một chuỗi câu hỏi, “Chẳng phải cả cuộc đời này ông ấy chỉ theo đuổi tiền bạc và quyền lực sao? Không có lý gì mà không thích Jiyeon?”

“Là ta tự đến, hai người đến mức này, ta không thể ngồi yên được”. Ham lão phu nhân tỏ vẻ bất lực, bắt đầu giọng điệu nghiêm túc như mọi khi, “Eunjung à, ta biết bây giờ cháu không muốn nghe. Hồi bố cháu còn trẻ, những lời ta nói nó cũng không nghe. Bây giờ chẳng phải quay lại xin lỗi ta sao”.

“Cháu hiểu những gì bà nói. Quả thực trước đây cháu rất không phục ông ấy, nhưng hai năm nay, cháu biết một số kinh nghiệm của ông ấy rất hữu ích, rất nhiều kế sách đúng đắn. Cháu cũng biết mình dễ bồng bột, kích động, không chín chắn. Nhưng cháu cũng có tình cảm. Mọi người không thể yêu cầu cháu như thế được”. Eunjung đặt cốc trà đã nguội lạnh xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của bà và nói tiếp: “Trước đây cháu nghe nói có nhà gái gia cảnh bần hàn, bố mẹ quyết không cho cưới. Cháu cũng nghe nói vì lợi ích mà phải kết hôn với người không yêu, phải hy sinh tình cảm của mình. Nhưng cháu chưa bao giờ nghe nói đến chuyện vì nhà gái có thế lực, có địa vị mà buộc phải từ bỏ. Điều đó quá hoang đường, vô lý”.

Ham lão phu nhân nhìn cô, ngây người không biết nói gì.

“Mọi người không được lấy kinh nghiệm trước đây áp dụng vào hoàn cảnh của cháu. Chúng cháu là những người hoàn toàn khác. Cháu là con của bố nhưng cháu và ông ấy không giống nhau. Cháu thừa nhận một số điều bà nói rất có lý, nhưng bà quá bi quan. Vì sao bà không nghĩ đến hướng tích cực? Kinh nghiệm của bà hướng về khổ đau, tiêu cực chứ không phải là theo đuổi hạnh phúc. Chúng ta không thể vì người khác đã từng thất bại mà vứt bỏ cơ hội thành công của mình”.

Cuối cùng Ham lão phu nhân cũng cúi đầu trước ánh mắt như thiêu đốt của Eunjung, ngón tay bà khẽ xoay quanh cốc trà. Bà ca ngợi dũng khí tuổi trẻ của cô, thậm chí đố kỵ với sức trẻ của cô. Độ tuổi xế chiều khiến bà chỉ theo đuổi sự yên ổn mà thiếu nhuệ chí phấn đấu vươn lên. Nhưng đồng thời, bà cũng tin rằng, cuộc sống sẽ mài phẳng nhuệ khí của cô. Cuộc sống là sự hao mòn không giới hạn, hao mòn năm tháng, hao mòn sinh mạng, hao mòn tình yêu… Chúng sẽ bị cuộc sống nhàm chán hao mòn từng chút, từng chút một. Dĩ nhiên, trong một đêm tối nào đó, vẫn sẽ có những xung động đến bất ngờ giằng xé trong cơ thể đã già đi.

Chỉ có điều, bà không định nói những lời đó cho cô nghe. Dù có nói thì chưa chắc cô đã hiểu. Dù có hiểu thì cũng chưa chắc đã tin. Dù có tin thì cũng chưa chắc đã làm theo. Dù có làm theo thì cũng chưa chắc sẽ đảm bảo không có sai sót gì. Hãy để Eunjung đi, đi theo con đường thuộc về cô.

---------------------

3 chap nữa thì end fic nhé :D

Au sẽ cố up trong tối nay hoặc chiều mai. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top