Chap 58 : Không nên nhắc lại những chuyện đã qua - 4
Trưa qua Eunjung ăn rất ít, tối lại tiếp khách uống rượu, không ăn gì mấy. Bánh mỳ và sữa từ sáng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi, vì vậy bữa trưa ăn rất nhiều khiến Jiyeon không kịp nghỉ tay, chưa sinh con mà đã phải nếm trải mùi vị đau khổ của việc bón cơm rồi.
Ăn xong, hai người vừa nằm trên sofa vừa buôn chuyện.
"Mấy giờ em dậy?"
"Mười giờ".
"Bao giờ unnie mới giống em được nhỉ, ngủ một giấc no say?"
"Ngày mai không phải đi làm, unnie ngủ cả ngày là được mà".
"Ngày mai unnie phải về nhà thăm bà..."
"Đứa con đáng thương".
"Em cũng phải đi".
"Hả?"
"Em là con dâu tương lai của nhà họ Ham, haizzz, sau này tha hồ mà chịu đựng".
Jiyeon đang định nói lại thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.
Bình thường, ngoài Eunjung ra thì gần như không có ai gọi điện cho cô, chắc chắn là Hyomin. Cô rút điện thoại ra xem, quả nhiên là cô ta. Cô ta gọi điện để xác định thời gian và địa điểm cuộc hẹn tối nay. Jiyeon nghe theo sự sắp xếp của cô ta, chỉ nói ba từ ok, rất ngắn gọn rõ ràng.
Eunjung tò mò hỏi: "Ai đấy?"
"Một người bạn". Không phải cô cố tình giấu mà thấy rằng không cần thiết phải nói rõ ràng: "Bọn em hẹn nhau tối nay ăn cơm".
Câu nói ấy đã nhắc nhở Eunjung.
"Tối nay unnie cũng có hẹn".
Eunjung thường xuyên có hẹn, Jiyeon đã quá quen với chuyện ấy, chỉ hấm hứ một tiếng rồi quay lại chủ đề vừa nói chuyện: "Lúc nãy unnie nói thế là có ý gì vậy, cái gì mà tha hồ chịu đựng?"
Eunjung khẽ cười: "Vì bà nội unnie là một người vô cùng khó tính, bà..."
Chưa nói hết câu, bỗng nhiên điện thoại trên bàn đổ chuông, Eunjung nói chuyện hơn mười phút mà vẫn không có ý cúp máy. Jiyeon ngồi nghe thấy rất nhàm chán nên đứng dậy thu dọn đồ ăn, xách hộp cơm về nhà.
Đến tối hai người cùng đến chỗ hẹn của mình.
Ngón tay của Eunjung bị thương nên Soyeon làm lái xe. Cô ta vừa lái xe vừa nói: "Tối qua tôi gọi điện cho Qri, cô ta nói phải làm giám khảo gì gì đó cho đài truyền hình..."
Cô ta chưa nói xong, Eunjung cũng chợt nhớ ra.
"Đúng rồi, cuối tuần đài truyền hình có cuộc thi người mẫu, làm thế nào? Cô ta có nói bao giờ kết thúc không?"
Soyeon liếc nhìn cô, nét mặt như cười mà không phải là cười: "Nhìn em căng thẳng chưa kìa, cho dù chỉ có hai người chúng ta thì tôi có thể ăn thịt em sao?"
Eunjung đỏ mặt thẹn thùng: "Tôi không có ý đấy".
Dĩ nhiên Soyeon biết là cô không có ý đấy. Thói phóng túng trụy lạc của cô ta đã nổi tiếng từ thời còn đi học, chỉ có trước mặt cô Eunjung mới ngoan ngoãn, không bao giờ phóng túng quá mức. Cô đã từng rất tự hào về điều đó, bây giờ sức ảnh hưởng ngày càng suy yếu, khiến cô cảm thấy có chút muộn phiền.
Tuy chuyên tâm lái xe nhưng khóe môi chúm chím như cười mà không phải là cười, rất có sức cuốn hút. Cô biết mình cười thế nào mới là đẹp nhất, bí hiểm nhất, cô cũng biết những đường nét trên khuôn mặt mình rất đẹp. Cô luôn biết thể hiện mặt đẹp nhất, tốt nhất của mình. Bản lĩnh này dường như ngay từ khi sinh ra đã có, đến nay cô vẫn chưa thất bại với bất kỳ người nào.
Jiyeon thì hoàn toàn ngược lại. Cô đã thất bại đau đớn trong tình cảm. Sự tồn tại của Hyomin lại một lần nữa nhắc nhở cô về thất bại ấy. Cô ngồi đối diện với Hyomin, trong nhà hàng không gian lãng mạn, trong tiếng đàn violon du dương trầm bổng, giống như trong phim vậy, nhưng hồi ức thì chắc chắn không hề ngọt ngào.
Cô nghĩ vậy, không kìm được nhếch mép mỉm cười.
Hyomin hỏi: "Em cười gì vậy?"
"Không có gì..." Jiyeon mỉm cười, hướng ánh mắt về phía ly rượu vang trên bàn, im lặng một lúc, quyết định đi thẳng vào vấn đề, đánh nhanh thắng nhanh: "Có một chuyện, em nghĩ unnie có quyền được biết. Tuy bây giờ nói chuyện đó đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng unnie muốn gặp em, chắc cũng là vì chuyện này..." Cô nói rất chậm, dường như đang chọn lọc từ ngữ, tỏ vẻ như không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hyomin tỏ ra rất nhẫn nại: "Chuyện gì?"
Jiyeon im lặng một lúc rồi cúi mặt mỉm cười.
Hành động ấy khiến Hyomin càng tò mò, không biết vì sao mà cô định nói nhưng lại không nói, dường như bỗng nhiên thấy ngượng ngùng. Nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ ấy của cô rất hấp dẫn.
Jiyeon điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên nhìn Hyomin, mỉm cười và nói: "Unnie nghe nói ba thế lực mạnh nhất phương Tây chưa?"
Hyomin không ngờ tư duy của cô lại linh hoạt như vậy, bỗng nhiên lại liên tưởng sang cả chủ đề này, nhưng vẫn gật đầu và nói: "Trong các buổi tụ tập có nghe người ta nói, rất thần kỳ".
Jiyeon phấn chấn tinh thần: "Vậy thì chắc chắn unnie cũng nghe nói đến Queen's Island?"
Hyomin nghe mà cười phá lên. Rất nhiều năm trước, trong giới thượng lưu có lưu truyền một truyền thuyết có liên quan đến Queen's Island. Nghe nói ba phần năm của cải của châu Âu đều nằm trên hòn đảo thần bí ấy. Truyền thuyết này lưu truyền đã lâu, truyền miệng từ người này sang người khác, đã sai lệch đi nhiều. Bây giờ những người trong giới có nhắc đến thì cũng chỉ như kể chuyện vui, anh cũng không nghe được nhiều về truyền thuyết ấy. Bỗng nhiên lúc này cô hỏi chuyện đó mà không suy nghĩ gì, nên Hyomin tưởng rằng cô vừa mới nghe được câu chuyện đó nên tìm mình để chứng thực.
Thế là Hyomin mỉm cười và nói: "Dĩ nhiên là có nghe nói, chỉ có điều unnie chỉ xem nó như câu chuyện nghe cho qua mà thôi".
Jiyeon thấy cô ta nói vậy, lại cúi mặt xuống, nhấc ly rượu vang trên bàn, nhấp một chút rồi nói: "Nói như vậy thì unnie không tin sự tồn tại của Queen's Island?"
"Cũng không hẳn là hoàn toàn không tin, chỉ là, nói thế nào nhỉ? Ha ha, cảm giác quá xa vời, không có thực, tin hay không thì có liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta đâu?" Hyomin vừa nói vừa đưa những ngón tay dài gõ lách cách lách cách xuống bàn.
Jiyeon nhìn động tác ấy của cô mà thấy trong lòng nhói đau. Đây là động tác theo quán tính của cô, nó cho biết Hyomin đã bắt đầu thấy nhàm chán.
Quả nhiên, cô ta hỏi: "Vì sao bỗng nhiên em lại hỏi chuyện này?"
"Hỏi cho biết thôi mà". Jiyeon cười gượng.
"Lúc nãy em định nói cho unnie biết chuyện gì?"
"Ha ha..."
Jiyeon vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại rất mâu thuẫn.
Hyomin nhìn cô, chợt thấy nét mặt của cô lúc này vô cùng quen thuộc. Khoảng thời gian hai người ở bên nhau, cô thường nhìn Hyomin như vậy, ánh mắt lấp lánh, định nói rồi thôi, làm ra vẻ thần bí khiến Hyomin không thể hiểu nổi. Nhưng dáng vẻ của cô lúc ấy là muốn lấy lòng Hyomin, muốn Hyomin vui, dường như quay lại trước đây, tất cả nỗi buồn, vui, hờn, giận của cô đều do Hyomin quyết định.
Trong nháy mắt, lòng Hyomin trào dâng một nỗi niềm khó tả, khi bộ não vẫn chưa phản ứng kịp thời, cánh tay của Hyomin đã đưa ra nắm lấy tay cô. Jiyeon giật mình, ngước mắt nhìn cô, hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
"Jiyeon?" Bên cạnh vang lên tiếng người gọi tên của cô.
Jiyeon quay đầu lại nhìn người đó, lập tức vung tay Hyomin ra rồi đứng dậy. Hyomin cũng rất ngạc nhiên, đứng dậy, cười và nói: "Xin chào chủ tịch Ham".
Kwangsoo gật đầu với cô ta, quay sang mỉm cười với Jiyeon và nói: "Nhìn phía sau có chút giống cô nên lại xem thế nào".
"Thật trùng hợp..." Jiyeon cũng cười.
"Tôi ở đây có làm phiền hai người không?"
Jiyeon không hiểu ý của ông ta.
"Không đâu ạ, nếu chủ tịch Ham không ngại thì xin mời ngài ngồi cùng chúng tôi". Hyomin nói khách sáo vậy, không ngờ Kwangsoo đáp lại: "Vậy thì tôi không khách khí nữa".
Nói xong, ông ta kéo ghế ngồi xuống, phục vụ nhanh tay nhanh mắt, lập tức mang menu đến cho ông ta.
Thế là Kwangsoo mở menu gọi món, Jiyeon và Hyomin nhìn ông ta, sau đó quay sang nhìn nhau.
Đặc biệt là Hyomin, cô cảm thấy rất mất hứng.
Khó khăn lắm mới có được cơ hội này. Mấy hôm trước bất ngờ gặp nhau ở quán cà phê, vội vàng, gấp gáp, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Bây giờ, cuối cùng thì cô đã chuẩn bị kỹ càng, thời gian cũng rất thoải mái, kết quả là vừa nói được vài câu, hoàn toàn chưa triển khai được chủ đề chính thì Kwangsoo xuất hiện. Lẽ nào kiếp trước cô có thù oán gì với nhà họ Ham sao?
Jiyeon cũng thấy hơi khó xử.
Một người là bố của "chồng" sắp cưới, một người là người yêu cũ đã chia tay ba năm trước. Không hiểu sao tình huống kỳ cục này lại xảy đến với cô. Đúng là không thể hiểu nổi. Cô không dự định nói quá khứ của mình với ai, cũng không mong có người cảm thấy tò mò vì điều đó.
Nhận lời gặp Hyomin, chẳng qua là muốn một đoạn kết vui vẻ. Dù gì thì cô ta cũng có quyền được biết người mà mình đã từng yêu là ai.
Vốn dĩ tưởng rằng nói cho cô ta biết sự thật sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta. Bây giờ, không biết chừng cô ta sẽ xem cô là uống nhầm thuốc, đầu óc có vấn đề. Dù là trường hợp nào thì cô cũng sẽ không vui. Ai cũng hy vọng người mà mình đã từng yêu đầu đội trời chân đạp đất để chứng minh là ngày xưa mình đã từng rất biết nhìn người. Vì vậy biết Hyomin thành công trong sự nghiệp, thực sự cô rất vui.
Sau tối hôm nay, vốn dĩ họ có thể không cần gặp lại nhau nữa, nào ngờ bỗng nhiên Kwangsoo chạy tới chen chân. Thật đúng là, bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được rằng câu nói của Hyomin chỉ là lịch sự, vậy mà ông ta ngồi xuống thật. Ông ta là con cáo già cơ mà, không đến nỗi không biết phân biệt như thế chứ?
Vậy thì ông ta cố tình? Nhưng ông ta không hỏi về Hyomin, vì thế cô cũng không giới thiệu.
Có thể được dùng bữa với Kwangsoo là điều trong mơ của rất nhiều doanh nhân, thậm chí rất nhiều phụ nữ. Nhưng, xin lỗi, lúc này Hyomin và Jiyeon không hề cảm thấy vinh dự.
Kwangsoo gọi món xong, đưa menu cho phục vụ, khẽ liếc nhìn Hyomin. Bỗng chốc Hyomin có cảm giác giống như mặt mình bị kim châm vậy. Cô không tin có người có ánh mắt sắc như vậy, lấy tinh thần nhìn lại thì thấy ánh mắt của Kwangsoo tràn đầy vẻ ấm áp và thân thiện.
"Xin lỗi, hôm nay tôi không mang tiền, bữa ăn này đành phải để hai người mời rồi".
"... Hai người nói chuyện tiếp đi, cứ xem tôi như người lạ là được".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top