Chap 48 : Ai hiểu tấm lòng của kẻ phong lưu - 1

Thực ra, người tò mò không chỉ có một mình Lee quản gia, Soon Dong còn tò mò hơn bà ta. Cô ta cũng không biết rằng vì sao bà ngoại lại thay đổi thái độ, hơn nữa lại giữ kín chuyện tối hôm ấy, không hé lộ một lời. Vì thế vừa nghe tin Jiyeon quay về, ngày thứ hai cô ta đã đến thám thính tình hình.

Chiêu bài của cô ta là hẹn Jiyeon đi dạo phố, nói là hàng quần áo nổi tiếng ở quận Gangnam có hàng mới về, cô ta muốn đi xem, biết Jiyeon rất sành về thời trang nên muốn mời cô tư vấn.

Thế là Jiyeon cùng cô ta đi dạo phố.

Soon Dong vừa lái xe vừa hỏi Jiyeon : "Mấy hôm trước unnie đi đâu vậy?"

Jiyeon đáp: "London".

"Unnie đi du lịch à?"

"Không, đi họp".

"Đi họp?" Soon Dong tỏ ra rất ngạc nhiên, "Unnie, chẳng phải unnie không đi làm sao?"

"Có, chỉ có điều công việc khá tự do".

"Ồ".

Mới nói chuyện đã nhận được câu trả lời đáng ngạc nhiên khiến Soon Dong cảm thấy hơi hụt hẫng. Nhưng vì cô chịu ảnh hưởng của nền giáo dục phương Tây, không quen dò hỏi chuyện riêng tư của người khác nên câu chuyện dừng lại ở đó.

Một lúc sau hai người vào cửa hàng quần áo, dưới sự tiếp đón nhiệt tình của nhân viên, Soon Dong mặc thử trang phục mùa xuân mới nhất của nhà thiết kế Michael ở Paris, nhân tiện bảo Jiyeon chọn hai bộ quần áo mặc thử. Jiyeon mỉm cười từ chối, sau đó liếc nhìn giá quần áo. Soon Dong tưởng rằng cô chê đắt nên không khỏi nhăn nhó: Lẽ nào cô ta không dùng thẻ tín dụng của chị hai sao?

Đi đi lại lại hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua xong quần áo, hai người đến quán cà phê cạnh đó uống trà, nói đông nói tây một hồi, Soon Dong không kiềm chế được tò mò, trực tiếp hỏi: "Có một buổi tối, bà em tìm unnie, hai người đã nói chuyện gì?"

Jiyeon cười: "Mới nói được vài câu, bà đưa cho tôi một tấm ngân phiếu, bảo tôi rời xa Eunjung, tôi không đồng ý".

Soon Dong cũng có thể đoán được những điều đó, cô muốn biết chút gì đó đặc biệt hơn.

"Thế thôi à? Không có gì khác à?"

"Không có gì khác". Jiyeon uống một ngụm hồng trà rồi hỏi lại: "Sao bỗng nhiên em lại hỏi điều đó?"

"Không có gì". Soon Dong cũng cười: "Em chỉ muốn hỏi thế thôi mà".

Jiyeon cũng nghi ngờ: Lẽ nào Soon Dong vẫn chưa biết thân phận của mình?

Ham Kwangsoo không nói cho cô ta biết sao?

Soon Dong không nhận được câu trả lời mà mình muốn, lại thấy Jiyeon nghi ngờ, đành phải cúi đầu uống trà. Thực ra Jiyeon cũng rất tò mò về chuyện nhà họ Ham, đặc biệt là ba cậu con riêng kia, nhưng có lẽ đây là điều cấm kỵ của người ta, không tiện hỏi trực tiếp. Thế là hai người đều chuyên tâm uống trà.

Im lặng một lúc, bỗng nhiên Soon Dong nói: "Lần này Eunjung unnie rất có mắt nhìn người".

Jiyeon ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

"Trong số những người bạn gái trước đây của chị ấy, unnie là người đặc biệt nhất, không lấy lòng bất kỳ người nào".

"Cảm ơn". Jiyeon nói lời cảm ơn rồi mỉm cười, uống trà.

Soon Dong mỉm cười, đang định nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt hướng về phía sau cô, nét mặt có vẻ ngạc nhiên. Jiyeon hướng theo ánh mắt của cô ta, quay đầu lại nhìn, một người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề đang đi về phía họ, chính là Hyomin.

Cô ta bước nhanh đến trước bàn, nhẹ nhàng gật đầu với Soon Dong, sau đó mỉm cười với Jiyeon và nói: "Tôi gặp khách hàng ở tầng trên, thấy cô ở đây nên qua chào một tiếng".

Jiyeon không có chuẩn bị gì, bỗng nhiên gặp cô ta nên không biết phản ứng thế nào, chỉ mỉm cười.

Soon Dong tinh tế liếc nhìn hai người, sau đó nhìn Hyomin, khuôn mặt của cô ta khá tuấn tú, đôi mắt phượng dài, ẩn chứa vẻ gì đó rất dịu dàng, còn Jiyeontuy mỉm cười nhưng ánh mắt có gì đó khang khác.

Vì không có nhiều chủ đề để nói với Jiyeonnên cô ta đã sớm muốn viện cớ đi trước, bây giờ lại thấy tò mò, nhìn Jiyeon và hỏi: "Cô đây là..."

Jiyeon đặt cốc xuống, giới thiệu với cô: "Park Hyomin".

Soon Dong thấy cái tên này quen quen nhưng bỗng chốc không thể nhớ lại được là mình đã nghe thấy ở đâu.

Jiyeon tiếp tục giới thiệu Soon Dong: "Cô ấy là em gái của Eunjung".

Hyomin mỉm cười với Soon Dong: "Xin chào cô Ham".

Soon Dong khẽ gật đầu.

Hyomin nói: "Rất xin lỗi vì đã làm phiền hai người, tôi muốn mượn chút thời gian của cô Jiyeon, không biết có tiện không?" Câu cuối cùng là nói với Jiyeon.

Cô ta nói rõ ràng thẳng thắn như vậy, Soon Dong đành phải kìm nén trí tò mò rồi từ biệt trước. Đến tận lúc lái xe ra khỏi Gangnam, cô ta mới chợt nhớ ra. Hyomin, thời gian trước họ bí mật tìm người điều tra Jiyeon, Lee quản gia đã từng nhắc đến cái tên này, nói là cô ta đã từng tặng hoa cho Jiyeon, lẽ nào họ có quan hệ sâu sắc hơn?

Hyomin ngồi xuống chỗ của Soon Dong, chỉ nhìn Jiyeon mà không nói gì. Ba năm nay, cô đã tưởng tượng cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần, bây giờ điều đó đã trở thành sự thực, nhưng lại quên mất lời mở đầu.

Từ khi cô ta tặng hoa, Jiyeonđã mơ hồ hiểu được ý của cô ta.

Thực ra, cô không bận tâm đến việc đối diện với Hyomin, chỉ có điều hai người đã không còn gì để nói thì gặp nhau để làm gì? Lẽ nào cùng nhau hồi tưởng lại những ký ức đã qua? Tuy cô cũng tin rằng trên thế giới này có những đôi tình nhân chia tay rồi vẫn có thể làm bạn của nhau, nhưng bản thân cô, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc cô không có ý nghĩ và dự định ấy.

Cả hai cùng im lặng một lúc lâu Hyomin mới nói: "Unnie đã tìm em".

Jiyeon cười và nói: "Em biết, em nhìn thấy tin nhắn tìm người trên báo".

"Dù thế nào đi nữa, dù unnie có gì sai thì em cũng không nên bỏ đi như thế, hành động ấy của em thực sự rất không đạo đức".

"Em rất xin lỗi".

Hyomin lại im lặng.

Thái độ ấy của cô khiến Hyomin có chút ngạc nhiên, không giải thích cũng không thanh minh cho mình, cô thực sự đã thay đổi rồi. Trước đây Hyomin nói cô hai câu, cô không thấy ấm ức thì vội giải thích ngay, vì sao bây giờ lại hờ hững như vậy?

Hyomin khẽ ho một tiếng rồi nói: "Trước đây em... không thế này".

"Trước đây em thế nào?"

"Ha ha", Hyomin khẽ cười hai tiếng, thực ra cô cũng không hiểu rõ lắm về chuyện trước đây, chỉ có điều thái độ của Jiyeon với cô thay đổi, trong lòng cảm thấy hụt hẫng nên không kìm được nhắc lại chuyện đã qua.

"Bây giờ em chín chắn hơn nhiều rồi".

"Ba năm rồi mà".

Jiyeon mỉm cười, bưng cốc trà lên uống một ngụm. Trà đã nguội, vừa đắng vừa chát. Cô cũng không kìm được, trong đầu bỗng hồi tưởng lại trước đây mình như thế nào. Nhưng những ký ức ấy đã chìm xuống nước, chảy về phía trước, sóng nước gập ghềnh, không nhìn rõ được.

Cô đã từng tưởng rằng, Hyomin không yêu cô là chuyện xót xa nhất trên đời này.

Về sau cô phát hiện mình cũng không yêu cô ta, đó mới là chuyện xót xa nhất trên đời này.

Hyomin thấy cô ngồi ngay trước mặt, đầu hơi cúi xuống, miệng khẽ mỉm cười. Thời gian dường như rất "thiên vị" cô, năm tháng chỉ nhẹ lướt qua người cô, êm dịu, nhẹ nhàng, dường như không để lại chút vết tích nào. Nếu nhất định phải nói là có thì đó là sự tao nhã mà năm tháng đã gọt giũa, mài mòn.

Hyomin không kìm được, thầm than thở trong lòng: Một người như thế này, sao năm ấy cô lại nỡ từ bỏ cơ chứ, đúng là phải khâm phục bản thân mình.

"Mấy năm nay em đều ở Seoul à?"

"Không". Jiyeon nói xong ngừng lại một lát, thấy cô ta không nói gì, lại bổ sung thêm một câu: "Ở trong nước rồi lại ra nước ngoài, năm ngoái mới quay về".

"Quay về bao lâu rồi?"

"Khoảng hơn nửa năm gì đó".

"Unnie nhìn thấy ảnh của em trên báo, ảnh đính hôn của em và Eunjung..." Hyomin ngừng một lát, cười gượng gạo, "Nói thật, lúc ấy unnie thực sự cảm thấy ngạc nhiên".

"Ha ha". Jiyeon thản nhiên cười một tiếng rồi nói: "Thực ra em cũng rất ngạc nhiên".

Ý cô muốn nói là mình nhất thời kích động nên đã nhận lời cầu hôn của Eunjung, biến một trò đùa có thể cho qua thành một chuyện lớn như vậy, bây giờ xem ra vẫn có xu hướng tiếp tục. Nhưng Hyomin lại nhầm tưởng rằng ý của cô là giấc mộng hão huyền được bước chân vào nhà giàu nay thành hiện thực nên gật đầu, tỏ ra rất hiểu cô.

"Unnie thấy mừng thay cho em".

"Cảm ơn, em cũng mừng thay cho unnie". Jiyeon nhìn cô chân thành và nói: "Thật đấy, unnie là người có tài, chỉ là không tìm được không gian để phát triển. Em biết lúc ấy unnie rất chán nản, rất đau khổ, bây giờ thành công rồi, em thực sự mừng thay cho unnie".

Hyomin không ngờ cô lại nói những lời ấy, hoàn toàn không có chuẩn bị, bỗng chốc thấy rối bời, cảm thấy lòng chua chát nên vội quay đầu về phía cửa sổ.

Thì ra Jiyeon biết điều đó. Cô cứ tưởng Jiyeon không hề quan tâm đến mình. Hồi ấy cô đang ở trong thời kỳ đau khổ nhất của cuộc đời, đang quá độ từ một cô gái ngây thơ thành một người phụ nữ chín chắn, lý tưởng và nhiệt tình bị hiện thực tàn khốc mài mòn, từng bước từng bước học cách thỏa hiệp với xã hội. Lúc ấy, ngay cả bản thân mình cô cũng thấy vô cùng căm ghét, dĩ nhiên cũng không có khả năng gánh vác một gia đình, không phải vì cô không yêu Jiyeon mà vì họ không gặp nhau đúng lúc.

Hyomin không nói gì, Jiyeon cũng chỉ lặng lẽ ngồi nhìn cốc trà, nó đã thực sự nguội hẳn, biến thành màu gỉ sắt đắng chát, chỉ nhìn màu sắc ấy thôi cũng đủ khiến người ta thấy miệng đắng ngắt.

Trong tĩnh lặng, điện thoại của Hyomin bỗng đổ chuông.

Cô rút điện thoại ra nhìn rồi nói với Jiyeon: "Unnie nghe điện thoại".

Jiyeon gật đầu.

Hyomin bước sang một bên nghe điện thoại, một lúc sau quay lại nói là công ty có chút việc, cần phải quay về xử lý.

Jiyeon gật đầu.

Nhưng Hyomin vẫn chưa đi, cô hỏi: "Unnie muốn gặp em một lần nữa, có được không?"

Phong Bình hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.

Cô nói tiếp: "Unnie còn nhiều điều muốn nói với em".

Jiyeon gật đầu và nói: "Được, em cũng có vài điều muốn nói với unnie".

Hyomin đưa cho cô tấm danh thiếp: "Trên đó có số điện thoại của unnie".

"Ok".

"Vậy unnie đi trước đây".

Jiyeon gật đầu.

Sau khi Hyomin đi, cô ngồi ở đó một lúc, nghe xong bản piano du dương rồi mới đứng dậy ra về.

Quận Gangnam nằm ở trung tâm Seoul, cách Royal's Building hai quãng phố đi bộ. Cô nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ chiều, vẫn còn một chút thời gian nên quyết định qua bên đó.

Vì mới gặp lại người yêu cũ nên trong lòng có chút phiền muộn.

Những năm tháng đã qua, dù là vui vẻ hay đau khổ, chỉ cần cho nó sống lại trong hồi ức thì trí nhớ sẽ tự động cắt bỏ đi những phần không hay, sự cách biệt về thời gian cũng tạo cho nó những vầng ánh sáng dịu nhẹ, giống như phong cảnh trong một bức tranh cổ xưa, nhìn thì rất đẹp nhưng có chút gì đó mờ ảo, xa vời.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top