Chap 13 : Cuộc hẹn với giá 4 triệu đô - 1
Jiyeon bị chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc là lúc trời đã tối đen như mực, ánh đèn đối diện phản chiếu qua cửa kính vào trong phòng, những chùm sáng rất yếu ớt.
Cô vừa nhấc điện thoại vừa bật đèn.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm lắng của một người đàn ông: "Thần có làm phiền người không, nữ hoàng đáng mến?"
"Seungho?" Jiyeon cầm điện thoại trên tay, ngồi dựng dậy, vuốt tóc rồi nói: "Cậu làm cái trò gì vậy?"
"Thưa nữ hoàng", giọng nói của Seungho nghe như có vẻ cố tình kiềm chế: "thần biết không nên vì chuyện riêng của mình mà làm phiền người hết lần này đến lần khác, nhưng..."
Jiyeon ngắt lời anh ta: "Seungho, cậu uống nhầm thuốc à?"
Giọng nói của Seungho ngày càng trang trọng hơn: "Thưa nữ hoàng, thần muốn bẩm báo một chuyện rất hệ trọng".
Jiyeon lấy ra ngón đòn sở trường của mình, uể oải nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, năm ấy người đưa chúng tôi đến Chundoong bắt cá, hại tôi suýt nữa thì chết đuối là cậu, đúng không?"
Cứ nhắc đến chuyện này là Seungho lại không kiềm chế được tức giận, không thể diễn tiếp được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi làm sao mà biết được cậu ngu ngốc như thế, có phao cứu hộ rồi mà vẫn chết đuối. Nếu không phải vì cậu thì tôi sẽ không bị ông già lôi đi, học cái ngành quản lý khách sạn đáng ghét. Haizz, Chundoong, giấc mơ hồi nhỏ của tôi..."
"Chua quá".
"Tôi muốn làm nghệ thuật".
"Xin hỏi đã được phụ huynh cho phép chưa?" Jiyeon xỏ xiên.
Seungho bỗng thấy nhụt chí. Nói ra thì thật xấu hổ, dù gì thì anh cũng gần hai mươi tuổi rồi, đường đường là một đấng nam nhi, vậy mà lại rất sợ bố. Thật là chua xót, chua xót.
"Đại tiểu thư của tôi, giúp tôi chuyện này đi, ông già nhất định sẽ nghe lời cậu".
"Dĩ nhiên là ông ấy sẽ nghe nhưng sẽ thấy buồn. Vì sao tôi lại phải làm chuyện khiến ông ấy buồn?"
"Thế cậu nhẫn tâm để tôi buồn sao?"
"Cậu buồn?" Jiyeon cười phá lên, "Cậu ở châu Âu vui vẻ biết bao, ảnh bìa của những tạp chí hàng đầu đều là do cậu cung cấp hả?"
"Đó gọi là nghệ thuật". Seungho hét lên: "Tôi nhận được giải thưởng nhiếp ảnh chuyên nghiệp rồi đấy..."
"Cậu lèo nhèo với tôi thì có ích gì, có gan thì đi nói chuyện với chú Yoo đi". Jiyeon nằm trên giường, xoay người chuyển vị trí, bỗng nhiên thấy bụng reo ọc ọc nên nói: "Này, nếu không có việc gì thì lại đây cùng tôi đi ăn tối".
"Ăn tối?" Seungho lại hét lên: "Nữ hoàng của tôi, bây giờ là mười một rưỡi đêm rồi đấy ạ, người vẫn chưa dùng bữa tối?"
"Không bột đố gột nên hồ". Jiyeon tỏ vẻ khóc lóc kêu than.
"Cho cậu mười lăm phút".
Jiyeon chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy tiếng cạch một cái, cô đành phải lồm ngồm bò dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo.
Xe của Seungho chưa đến thì cô đã đến trước một bước, đứng chờ sẵn ở dưới. Biết chắc là anh ta sẽ lái chiếc xe Porsche quá ư hào nhoáng, phô trương đến. Quả nhiên không sai.
Cô ngồi vào xe và nói: "Tôi định xuống dưới ăn tạm cơm bụi..."
Seungho trợn mắt và nói: "Cơm bụi? Chẳng may truyền ra ngoài, cậu chết đói là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn".
Jiyeon im lặng, không thèm đấu khẩu với anh ta.
"Muốn ăn gì nào?"
"Tùy". Ngừng một lát cô nói tiếp: "À đúng rồi, Eun Ji về chưa?"
"Chuyến bay chiều mai, vừa kịp buổi vũ hội từ thiện đáng chết kia".
"Phải có tấm lòng yêu thương, bạn Yoo Seung Ho ạ". Jiyeon nói nghiêm túc còn Seungho lại khịt mũi. Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: "Năm nay Eun Ji mười bảy hay mười tám nhỉ?"
"Mười bảy". Nhắc đến cô em gái này, Seungho lại bắt đầu than vãn: "Thực ra nó mới là người phải quản thúc. Học phí một tháng của nó còn nhiều hơn cả một kỳ học của mình, vậy mà ông già không nói nó một câu nào, thật là thiên vị".
Jiyeon cười: "Chẳng phải tiền dùng để tiêu sao?"
Seungho lập tức vòng xe, sau đó gườm gườm nhìn cô: "Đợi khi nào nhìn thấy nó thì cậu sẽ biết, cậu hồi ấy vẫn chưa là gì".
Jiyeon trợn tròn mắt: "Thế cơ á?"
Seungho cười phụ họa: "Ý của mình là bây giờ cậu chín chắn, người lớn hơn nhiều rồi nên làm việc cũng cẩn trọng hơn. Ha ha. Lần trước Hyojoon còn khen cậu đấy..."
Đêm tối đường vắng, Seungho lại thể hiện tay lái xe siêu hạng nên chỉ quay vài vòng là đã đến bãi đỗ xe của nhà hàng Crown, lập tức có nhân viên ra tiếp đón. Hai người đi thang máy, chọn bàn gần cửa sổ. Jiyeon gọi vài món giàu dinh dưỡng. Seungho nghe mà lắc đầu nguồi nguội, vừa uống trà vừa nghe cô nói về phương pháp dưỡng sinh.
Cô tỏ vẻ khó chịu nói: "Mọi chuyện đều tuân theo những điều đó thì sống còn có ý nghĩa gì?"
Seungho than thở: "Sống trên đời này vốn rất vô vị và tẻ nhạt mà".
Jiyeon đang uống trà, suýt nữa thì sặc: "Đừng có mà nói như thế. Bây giờ tôi đang thấy cuộc sống tràn ngập niềm vui".
Seungho quay một góc 45 độ về phía cửa sổ, tỏ vẻ rất bi thương: "Thế giới náo nhiệt, chỉ một mình tôi cô đơn".
Nhân viên phục vụ mang thức ăn đến, nghe câu nói ấy thấy rùng cả mình, hai tay run run, suýt thì rơi đĩa thức ănJiyeon cố nhịn cười, chờ anh ta xếp thức ăn xong mới phá lên cười, cười ha hả đúng một phút mới dừng lại để ăn cơm. Sau một hồi chăm chú vào chuyên môn cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên và nói: "Chuyện của cậu để tôi về thử nói với chú Yoo xem sao..."
Seungho nghe thấy câu ấy như muốn phát điên vì sung sướng, xúc động đến rớt nước mắt: "Thần tạ ơn nữ hoàng, nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
"Miễn lễ bình thân".
Jiyeon cúi đầu uống canh, dùng mũi phát ra bốn từ ấy, bỗng nhiên có cảm giác Seungho đá vào chân mình. Cô cứ tưởng là anh ta cố ý, rụt hai chân lại, nào ngờ bị đá một cái mạnh hơn, không kiềm chế được quát lên: "Cậu làm cái trò gì thế?"
Seungho thấy cô có vẻ "máu lên não chậm", hoàn toàn không có ý ngẩng đầu lên, đành phải ho khan hai tiếng rồi nói: "Thật trùng hợp, cô Ham".
Nghe thấy vậy, Jiyeon dừng động tác.
Eunjung mỉm cười bước lại gần: "Đúng vậy, thật trùng hợp. Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, cô Park, cô thấy đúng không?"
Jiyeon đặt bát canh xuống, lấy khăn lau mồm, không ngẩng đầu nhìn cô ta.
Seungho không kìm được chế nhạo anh ta: "Câu tiếp theo có phải là 'vô duyên đối diện bất tương phùng' không?"
Eunjung không tức giận, nhìn anh ta chằm chằm rồi mỉm cười và hỏi: "Anh Yoo, không biết anh và cô Park đây ăn bữa cơm này mấy tiếng?"
Seung Ho hơi nhíu mày, không hiểu vì sao đột nhiên cô ta lại hỏi như vậy.
Nhưng Jiyeon thì biết lý do, cô cười với cô ta và nói: "Ham Eunjung, cô đi một mình à?"
Eunjung thấy họ đi với nhau, trong lòng không thoải mái chút nào, nhưng thấy cô ấy cười như vậy, nên nỗi tức giận trong lòng không thể phát tiết ra ngoài được.
Jiyeon nói tiếp: "Nếu cô đi một mình thì chi bằng cùng ngồi xuống đây?"
Cơn giận của Eunjung không thể tiêu tan, cô lạnh lùng nói: "Vậy thì phải tính tiền theo giờ thế nào đây?"
"Tính tiền theo giờ? Hai người đang nói gì vậy?" Seungho tròn mắt nhìn Eunjung rồi lại nhìn Jiyeon.
Eunjung thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào người Ji Yeon và lạnh lùng hỏi: "Sao? Anh ta..."
"Anh ta cũng thế". Ji Yeon vội ngắt lời cô, dõng dạc tuyên bố: "Bốn trăm đô một giờ".
Seung Ho "sốc" nặng, đang định mở miệng thì bị Ji Yeon đá vào chân, chỉ thấy cô mỉm cười và nói: "Tất cả những người hẹn hò với tôi đều phải trả theo giá bốn trăm đô một giờ. Đã là làm ăn thì phải rõ ràng. Ham Eunjung, thôi cô đừng ngồi cùng chúng tôi, lúc nãy tôi không nhớ ra, thật là ngại quá".
Eunjung tức đỏ mặt tía tai nhưng không thể làm gì cô. Nét mặt và lời nói gãy gọn, trắng trợn, thẳng thẳn như thế, không hiểu cô ta đã tu luyện bằng cách nào, thật đúng là thánh nhân.
Seung Ho nghe thấy cô nói vậy, ngồi im như tượng.
Đúng là quá choáng.
Jiyeon nhìn đồng hồ rồi mỉm cười nói với Seung Ho: "Seung Ho, thời gian cũng tương đối rồi đấy".
Seung Ho và Eun Jung không biết nói gì, Jiyeon vốn muốn nhắc khéo anh ta đứng dậy ra về, nhưng thấy anh ta ngồi như khúc gỗ, có vẻ không hiểu ý cô, rồi lấy ví ra đếm bốn trăm đô đưa cho cô.
Động tác này khiến Ji Yeon sốc nặng, ngồi ngây ra hai giây rồi mới nhận tiền.
Hai người họ... rõ ràng là xx, Eunjung thấy rùng cả mình. Cô ta như chợt tỉnh giấc mộng, lùi xa một bước rồi nói: "Xin lỗi, có mấy người bạn đang chờ tôi, tôi xin phép đi trước". Nói xong vội vàng bước đi.
Một lúc sau, Seung Ho đưa Jiyeon về nhà, trên đường về anh ta hết lời khen ngợi Jiyeon, tỏ vẻ hết sức khâm phục: "Nữ hoàng đáng kính của tôi ơi, người đúng là thiên tài, chuyện như thế mà người cũng làm được? Người không sợ mất mặt nhưng tôi sợ. Người..."
"Im mồm".
Seungho im lặng một giây, chuyển từ ngưỡng mộ sang ca thán: "Trời ơi, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, nói Seungho tôi bỏ tiền ra để hẹn hò với phụ nữ thì tôi còn mặt mũi nào nữa, sức hấp dẫn của tôi còn đâu nữa? Trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này, thời tiết mùa đông lạnh giá, nửa đêm nửa hôm tốt bụng mời người ta đi ăn, kết quả là phải đền bốn trăm đô, tôi thật là..."
Jiyeon đành phải uy hiếp anh ta: "Nếu cậu còn nói thêm một câu nào nữa thì chuyện tối nay khỏi phải nói nữa".
Thế là Seungho ngậm chặt miệng, nỗi tức giận để lại cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top