Phần 77: Sinh nhật của Oh Sehun
Buổi tối hôm đó, khi tôi đang ngồi xem TV ngoài phòng khách thì Lộc Hàm xuất hiện:
"Vân Hà, em xuống bếp giúp anh một lát được không?"
Vừa bước chân vào bếp, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy bột mì, sữa, trứng... bày la liệt trên bàn.
"Ơ... Lộc Hàm, những thứ này là sao?". Tôi tròn mắt hỏi.
"Em giúp anh làm bánh gato nhé! Hôm nay là sinh nhật Sehun mà!"
Theo lời Lộc Hàm, tối nay EXO có một buổi biểu diễn ở Incheon. Vì buổi biểu diễn kết thúc rất muộn, nên họ sẽ ở lại đây để kịp buổi ghi hình sáng mai. Vừa khéo hôm nay lại là sinh nhật Sehun, nên Lộc Hàm muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ tạo sự bất ngờ cho mọi người.
Dưới sự phân công của tôi, tôi sẽ phụ trách làm bánh, trong khi Lộc Hàm xử lí phần kem phủ. Đầu tiên, rót kem tươi vào âu, sau đó dùng máy đánh trứng đánh đến khi chúng đông đặc lại thành kem. Vì là lần đầu tiên sử dụng máy đánh trứng, nên Lộc Hàm lóng ngóng làm kem tươi bắn tung toé ra ngoài. Thấy vậy, tôi bèn lại gần hướng dẫn anh ấy.
"Lúc kem còn lỏng anh phải chỉnh ở số nhỏ nhất để khỏi bị bắn ra ngoài, khi kem dần bông lên mới chỉnh số mạnh hơn. Trong khi đánh phải xoay đều máy để kem được sánh và mịn..." Vừa nói, tôi vừa cầm tay Lộc Hàm và hướng dẫn anh ấy đánh kem.
Lộc Hàm đứng ngay phía sau tôi, khuôn mặt thiên thần ghé sát ngay bên cạnh, gần đến nỗi có thể cảm nhận rõ ràng nhịp thở đều đều của anh ấy bên cạnh tai!
"À, anh hiểu rồi!". Lộc Hàm gật gù tỏ ý đã hiểu.
Khoan đã... Gần...Thế này là gần quá rồi đấy! Tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi hương bạc hà trong từng hơi thở của Lộc Hàm!
"Anh... anh tự làm tiếp đi!". Tôi bối rối đẩy chiếc máy đánh trứng cho Lộc Hàm rồi trở về vị trí của mình. Trái tim không nghe lời này, ai cho mày đập mạnh như vậy hả?
Chiếc bánh gato thơm phức vừa ra lò, bước tiếp theo là phủ kem lên mặt bánh. Tôi đang chăm chú tập trung phết kem thì có tiếng gọi:
"Vân Hà!"
Theo phản xạ, tôi vừa ngẩng mặt lên thì lập tức đã bị Lộc Hàm quệt một vệt kem lên má. Anh ấy nhìn tôi rồi phá lên cười khoái chí:
"Haha!"
"Anh làm gì thế? Dám trêu tôi hả?". Tôi bực mình lấy một ít kem rồi quệt lên má Lộc Hàm trả đũa. "Cho anh biết tay nè!"
Cứ thế cả hai bỏ quên luôn nhiệm vụ chính là phết kem lên bánh, thay vào đó vừa cười đùa vừa hăng hái quệt kem lên mặt nhau! Đang hồi cao trào, bỗng nhiên khung cảnh xung quanh trở nên tối thui.
"Lạ thật, sao lại mất điện nhỉ?". Lộc Hàm hoang mang hỏi.
Trong bóng tối, chợt nhớ tới lời Suho lúc chơi trò nói thật tối hôm ấy, một ý tưởng loé lên trong đầu tôi.
"Lộc Hàm, sau lưng anh có con ma kìa!". Tôi đột ngột kêu lên.
Ngay sau tiếng kêu của tôi là một tiếng la thất thanh.
"Á Á Á!!!"
"Haha!!!". Tôi phá lên cười ngặt nghẽo. Đáng đời, ai bảo dám bày trò trêu tôi trước!
Đang ôm bụng cười híp mắt thì khi mở mắt ra, thoắt cái đã không thấy Lộc Hàm đâu! Đưa mắt mò mẫm trong bóng tối, tôi vô cùng sửng sốt khi thấy anh ấy đang nằm bất động dưới sàn nhà.
"Lộc Hàm, anh làm sao vậy?" Tôi sợ hãi ngồi xuống lay lay Lộc Hàm, vừa lay vừa ra sức gọi.
Mặc cho tôi ra sức kêu gào, Lộc Hàm vẫn nằm im không động đậy! Chết... chết rồi! Dạo trước nghe mọi người nói Lộc Hàm sợ ma, tôi chỉ định trêu anh ấy một chút thôi. Không ngờ anh ấy lại sợ đến vậy! Nhỡ vừa rồi anh ấy lên cơn đau tim thì tính sao đây?
"Lộc Hàm, đừng làm tôi sợ! Anh mau tỉnh lại đi! Huhu...!!!". Trong cơn hoảng loạn, tôi bật khóc nức nở. Đúng lúc sợ hãi đến độ lồng ngực sắp ngừng hô hấp, một bàn tay kéo tôi ngã xuống dưới sàn!
Tôi bị kéo ngã lên người Lộc Hàm, vòng tay anh ấy mau chóng khóa chặt đến nỗi không thể nhúc nhích.
"Lộc Hàm! Anh chết chắc rồi! Dám dọa tôi! Buông ra mau!". Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài uất ức hét lên, không ngừng giãy giụa để thoát ra.
"Haha!". Ai đó cười thích chí khi trêu được tôi, lại càng mặt dày siết chặt tôi không chịu buông. "Yên nào!" Lộc Hàm thì thầm "Em mà cựa quậy thì sẽ chạm vào chỗ không nên chạm đấy!"
Vừa nghe nói, tôi ngẩn người, lập tức liền nằm im như một chú mèo con, mặc cho người ta ôm lấy. Đã thế, cái người mặt dày kia còn bày ra biểu hiện vô cùng hưởng thụ! Đáng ghét quá đi mất! Cũng may là giờ xung quanh tối om, nếu không Lộc Hàm sẽ nhìn thấy gò má đang ửng hồng của tôi mất!
"Sáng nay Tae Yong đã kể với anh, hôm đó em không những chưa đồng ý lời tỏ tình của Lay, mà còn chờ suốt đêm ngoài trời lạnh để tìm lại chiếc vòng đó, sau khi biết anh đã tặng nó cho em. Có phải cuối cùng em cũng thích anh rồi không?"
Lộc Hàm thủ thỉ với giọng nói rất ngọt ngào và ấm áp. Trong bóng tối, đôi mắt nai tuyệt đẹp của anh ấy bừng sáng long lanh, khoé môi nhỏ xinh khẽ vẽ một nụ cười hạnh phúc, khuôn mặt trong sáng đáng yêu hệt một thiên thần. Tôi đang bị vẻ đẹp ấy làm cho ngẩn ngơ thì bỗng một thứ ẩm ướt mềm mại áp lên má. H..ô..n??? Lộc Hàm đang hôn lên má tôi!
Bị hôn lén bất ngờ, tôi thẫn thờ như mất hồn. Đôi môi anh ấy vừa rời khỏi, còn chưa kịp hoàn hồn thì Lộc Hàm đã nhìn xuống đôi môi tôi với ánh mắt say đắm rồi từ từ tiến lại gần!
Đúng lúc đó đèn bật sáng. Tôi luống cuống thoát khỏi vòng tay của Lộc Hàm, quay vội mặt đi trước khi anh ấy phát hiện ra khuôn mặt đỏ bừng của mình.
"Chúng... chúng ta phải nhanh lên thôi, muộn lắm rồi!". Tôi lắp bắp vơ vội lấy con dao tiếp tục phết kem. Tệ thật, sao chân tay lại lóng ngóng thế này? Tao bảo mày không được run cơ mà!!!
Ơ, cái gì đây? Tôi sững người khi nhìn thấy trên cổ tay mình, một chiếc vòng tay tết bằng dây da nhiều màu sắc.
"Sau này dù giận đến mấy cũng không được tuỳ tiện ném đi nữa đâu đấy!"
Tôi nhìn chàng trai trước mặt đang mỉm cười đáng yêu với mình, trong tim bỗng truyền đến một luồng run rẩy kì lạ, cảm xúc mà tôi chưa từng một lần trải qua. Không... không phải là di chứng để lại vì vừa nãy bị dọa sợ đấy chứ? Tôi cúi xuống nhìn chiếc vòng trên tay mình. Tại sao chúng tôi đã chia tay rồi, mà tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc khi đeo chiếc vòng anh ấy tặng? Tại sao tôi cứ hết lần này đến lần khác để cho anh ấy cơ hội tiếp xúc cơ thể gần gũi như thế? Mà hình như... tôi cũng không hề ghét...
Nướng bánh xong, chúng tôi trang trí phòng khách bằng những dãy nến thơm trải khắp xung quanh căn phòng. Trong bóng tối, chúng tỏa sáng lung linh thật lãng mạn. Tôi và Lộc Hàm cùng ngồi quay lưng với chiếc bàn trệt giữa phòng khách, hướng mắt về phía bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa kính.
"Vân Hà..."
Lộc Hàm đột nhiên gọi tên tôi, quay sang bên cạnh, trái tim dường như đập lỗi một nhịp khi thấy khuôn mặt nhìn nghiêng với những đường nét đẹp hoàn hảo của anh ấy. Lộc Hàm đang cúi đầu chăm chú nhìn xuống ly cafe trên tay mình, nét mặt ưu tư như đang suy nghĩ về điều gì đó xa xăm trong quá khứ.
"Để anh kể cho em nghe một câu chuyện này nhé..."
Dưới ánh sáng lung linh huyền ảo và mùi hương dễ chịu tỏa ra từ những ngọn nến thơm, Lộc Hàm từ từ tiết lộ cho tôi một câu chuyện rất lâu trong quá khứ...
"Có một chàng trai người Trung Quốc, từ nhỏ đã rất đam mê ca hát. Năm 18 tuổi, chàng trai đó quyết tâm sang một đất nước xa lạ theo đuổi giấc mơ làm ca sĩ của mình. May mắn mỉm cười, chàng trai được nhân viên của một công ty giải trí hàng đầu Hàn Quốc phát hiện khi đang đi mua sắm cùng bạn trên đường. Trải qua một số vòng thi tuyển gắt gao, cuối cùng cậu ấy cũng chính thức trở thành thực tập sinh của công ti đó. Ngày đầu tiên trở thành thực tập sinh, chàng trai đã gặp một cậu bé rất đặc biệt. Cậu bé ấy ít hơn chàng trai 4 tuổi, có bề ngoài rất đẹp trai, lạnh lùng nhưng kì thực, bên trong lại vô cùng trẻ con, ngốc nghếch. Cậu hoàn toàn trái ngược với chàng trai kia, người mang khuôn mặt ngây thơ, dễ thương nhưng lại có phần già dặn, chín chắn. Có lẽ bởi sự mâu thuẫn giữa ngoại hình và tính cách đó nên họ nhanh chóng thu hút nhau, trở nên thân thiết không thể tách rời. Dần dần, cậu bé ấy ngày càng yêu quý và trở nên phụ thuộc vào hyung của mình. Cậu rất nhát mỗi khi không có hyung bên cạnh, rất hay mè nhẽo nhưng cũng rất đáng yêu, hay đòi hyung dẫn đi uống trà sữa, dù là trên sân khấu hay ngoài đời cũng đều dính lấy hyung như hình với bóng. Về phía chàng trai kia, từ lần đầu tiên gặp gỡ cậu bé ấy đã có cảm giác rất quen thuộc, luôn hết mực yêu thương cưng chiều cậu như em trai ruột của chính mình. Thậm chí, chàng trai còn hứa với cậu bé sẽ mãi mãi ở bên cậu, bảo vệ cậu. Cứ thế, những tháng ngày hạnh phúc trôi qua. Họ cùng nhau trải qua quãng thời gian thực tập vất vả, cùng nhau debut trong một nhóm nhạc, cùng nhau biểu diễn, cùng trải qua tất cả những cung bậc cảm xúc, vui buồn, nụ cười, và cả những giọt nước mắt nóng hổi khi lần đầu tiên họ giành được một giải thưởng. Những tưởng những tháng ngày đẹp đẽ đó sẽ kéo dài mãi mãi. Cho đến một ngày, chàng trai kia phát hiện sức khỏe của mình bị hủy hoại trầm trọng do làm việc quá sức trong một thời gian dài, vào đúng thời điểm sắp diễn ra concert đầu tiên của bọn họ. Thời điểm đó, chàng trai gần như kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần. Nhưng cậu vẫn cố giấu sự mệt mỏi, cho dù có lúc vấp ngã trên sân khấu, có lúc hai mắt sưng húp đến đỏ ngầu, có lúc phải vịn hai tay bám vào sân khấu để ngăn bản thân không gục xuống. Cho dù như vậy, cậu vẫn không ngừng cắn răng chịu đựng, chịu đựng những trận nôn mửa triền miên, chịu đựng những đêm mất ngủ do bị cơn đau đầu hành hạ để hoàn thành mười mấy buổi concert ấy. Bởi vì cậu có lời hứa phải hoàn thành. Lời hứa sẽ trải qua concert đầu tiên trong sự nghiệp với đồng đội, với những fan yêu quý của mình. Concert kết thúc, cũng là lúc cậu lựa chọn ra đi. Lúc ấy, cậu bị gọi là kẻ phản bội, bị chửi rủa thậm tệ bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất. Nhưng điều đó cũng không khiến cậu đau khổ bằng nước mắt của cậu bé ấy. Đối mặt với việc mất đi người anh yêu quý nhất của mình, cậu bé không cách nào chấp nhận được sự thật ấy. Cậu đã khóc rất nhiều, đã suy sụp rất nhiều trong suốt khoảng thời gian đó. Cậu nói với hyung của mình: "Hyung ghét em rồi đúng không? Sao hyung lại rời bỏ em như vậy? Em hứa sau này sẽ ngoan mà, sẽ dùng kính ngữ khi gọi tên các hyung lớn, sẽ mua trà sữa cho hyung mỗi ngày, xin hyung đừng bỏ em, bỏ mọi người mà! Hyung đi rồi, ai sẽ chăm sóc em? Ai sẽ nựng cằm em? Ai sẽ đi uống trà sữa cùng em? Hyung đã hứa sẽ bảo vệ em mãi mãi rồi cơ mà! Hyung không thể bỏ đi như vậy được!"
Mặc dù vậy, nước mắt của cậu bé ấy cũng không thể thay đổi được quyết định của chàng trai đó. Đã đến lúc chàng trai đó trở về với quê hương, với gia đình mình. Sức khỏe của chàng trai cuối cùng đã dần dần hồi phục, nhưng vết thương lòng vẫn còn đó. Cậu đã rời bỏ cậu em của mình vào lúc cậu ấy cần sự bao bọc nhất. Cậu đã phản bội lại lời hứa của họ năm nào. Cậu đã ghim vào tâm hồn ngây thơ của cậu bé ấy một sự tổn thương quá lớn. Lúc nào cậu cũng bị ám ảnh bởi ánh mắt của cậu bé ấy lúc cậu nói lời từ biệt. Vân Hà, em nói xem, có phải chàng trai đó là một người anh tồi tệ không? Có phải cậu bé ấy vĩnh viễn không thể tha thứ cho sự phản bội của chàng trai đó hay không?"
Giây phút đó, chỉ có một sự im lặng kéo dài.
"Vân Hà... Em..."
Lộc Hàm quay sang bên cạnh, vô cùng bất ngờ khi thấy tôi nước mắt giàn giụa tự lúc nào!
"Sao thế? Sao em lại khóc?"
"Xin... xin lỗi...". Tôi lấy tay gạt nước mắt. "Tại vì câu chuyện buồn quá, nên tôi không kìm chế được!"
Dứt lời, tôi lại oà lên khóc. Thấy vậy, Lộc Hàm bèn ôm tôi vào lòng, bàn tay dịu dàng vỗ về lên bờ vai nhỏ nhắn đang khẽ rung lên mà an ủi:
"Ngoan nào... Đừng khóc nữa. Em mà khóc anh sẽ đau lòng lắm đấy!"
"Lộc Hàm..." Tôi sụt sịt. "Cậu bé trong câu chuyện của anh, có phải là Sehun không?"
"Đúng vậy..."
Tôi khẽ cựa mình thoái khỏi vòng tay của Lộc Hàm. Qua đôi mắt vẫn còn ướt đẫm, tôi nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, nói với anh ấy bằng giọng quả quyết:
"Không phải đâu! Cậu bé ấy vì quá yêu quý hyung của mình nên mới nói những lời như vậy! Không ai trong chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi được. Nhưng cùng nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất bên nhau, cùng nhau trải qua tất cả mọi cung bậc cảm xúc: vui buồn, nụ cười, nước mắt và cả đau thương. Đó chẳng phải là điều quý giá nhất trong cuộc đời mỗi con người sao? Chẳng phải chàng trai đó đã dành tất cả những điều tốt đẹp ấy cho cậu em của mình sao? Tôi tin rằng cậu bé ấy luôn đặt người hyung đó ở một vị trí quan trọng trong tim mình. Chàng trai đó cũng không hề có lỗi trong việc trưởng thành của cậu bé ấy. Trái lại, nhờ sự ra đi của người đó, cậu bé sẽ học được cách tự bảo vệ mình, tự bước đi bằng đôi chân của chính mình. Anh có thấy không? Bây giờ Oh Sehun là một chàng trai vô cùng trưởng thành và chín chắn. Tất cả là nhờ anh đấy!"
Tôi vừa dứt lời, Lộc Hàm nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt nai long lanh tuyệt đẹp. Trong đôi mắt của anh ấy, hình như có một chút ngạc nhiên, còn có một chút gì trong veo như nước mắt. Khoé môi nhỏ xinh khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đẹp mê hồn.
"Có lẽ em nói đúng..."
Nhìn nụ cười của Lộc Hàm, không hiểu sao nước mắt tôi cứ tuôn rơi không cách nào ngừng được, ở đâu đó trong trái tim khẽ nhói đau.
"Thôi nào, đừng khóc nữa..." Lộc Hàm lại an ủi tôi bằng giọng rất dịu dàng. "Để anh kể cho em nghe một câu chuyện cười nhé. Chàng trai trong câu chuyện vừa nãy, không hiểu sao cứ đến sinh nhật mình, vô số chuyện đen đủi lại xảy ra. Hồi còn trong nhóm, sinh nhật cậu năm thì động đất, năm thì sóng thần. Đến khi trở về nước cũng không khá hơn. Thậm chí khi cậu có bạn gái, sự đen đủi ấy còn lây lan sang cả cô bạn gái của cậu ấy. Vào ngày sinh nhật của cô ấy, bọn họ đã hiểu lầm nhau và kết cuộc là cô ấy gặp tai nạn mất đi trí nhớ. Em nói xem, số phận chàng trai đó có phải quá thảm thiết rồi không?"
Nghe Lộc Hàm nói, tôi không nhịn được mà đang khóc cũng phải bật cười:
"Đồ ngốc, đấy mà là chuyện cười hả?"
"Haha". Lộc Hàm cười khổ. "Vậy nên, chàng trai đó có một mong ước, đó là có thể cùng người mình yêu trải qua một ngày sinh nhật trọn vẹn bên nhau. Vân Hà, vài ngày nữa là tới sinh nhật của chàng trai đó, em có thể giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện này không?"
Nhìn Lộc Hàm bằng ánh mắt ngạc nhiên, tôi lấy gấu áo chùi nước mắt, nở một nụ cười chân thành:
"Tất nhiên là được rồi!"
12h, đêm Incheon yên ắng,
Bỗng có tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng bước chân của một vài người.
"Ủa sao trong nhà tối thui thế này?". Giọng một người con trai.
"Bật điện lên coi!"
Chàng trai kia vừa dứt lời, chưa kịp bấm công tắc điện thì một tiếng động lạ bất thình lình vang lên khiến cả hội giật bắn người.
"Bụp!"
Dưới ánh sáng huyền ảo của những ngọn nến, những sợi pháo giấy sáng lấp lánh từ trên không trung rơi xuống bám đầy trên tóc, trên áo những chàng trai đó. Trước mặt họ là một chàng trai với đôi mắt nai, trên tay là một chiếc bánh sinh nhật với hai chiếc nến hình số 24 đang phát sáng, đằng sau chàng trai ấy, là một cô gái đang cầm ống pháo giấy.
"Happy Birthday!!!". Chàng trai và cô gái đó đồng thanh.
9 chàng trai với khuôn mặt đẹp như tạc giờ đứng hình không chút cử động. Kế hoạch tạo sự bất ngờ thành công mỹ mãn!
Quây quần trên chiếc bàn trệt hình tròn giữa phòng khách là 10 gương mặt vô cùng chăm chú. Tất cả ánh mắt của bọn họ đều đang hướng về một người duy nhất. Chàng trai tên Oh Sehun với chiếc bánh kem trước mặt.
"Ừm.." Sehun lên tiếng, gương mặt lẫn giọng nói đều biểu lộ vài phần ngượng nghịu lẫn cảm động. "Cám ơn mọi người đã nhớ đến sinh nhật của em, còn chuẩn bị bánh thế này. Em..." Cậu ấy nhắm mắt cúi đầu, chạm những ngón tay thon dài lên trán như đang kìm chế sự xúc động "...thực sự không biết phải nói gì..."
"Không nói thì mau thổi nến cắt bánh đi!" Chan Yeol tham ăn nhanh nhảu chen vô. "Hyung đói lắm rồi đấy!"
"Tôi đã cho phép chưa mà cậu dám ăn hả?". Baek Hyun trừng mắt, quay sang đánh một cái lên cánh tay dài đang cầm con dao đưa về phía Sehun của Chan Yeol, khiến cả hội không nhịn được mà phá lên cười.
"Sehun em mau thổi nến đi, kẻo có người không chịu được nữa rồi kìa!". Anh cả Xiumin với đôi má bánh bao dễ thương nở nụ cười, rồi bắt nhịp cho tất cả mọi người cùng hát.
"Happy Birthday to you... Happy Birthday to you
Happy Birthday to you... Happy Birthday to you!!!"
Bài hát kết thúc, Oh Sehun nhắm mắt cầu nguyện điều gì đó, rồi phồng má thổi phù hai ngọn nến trước mặt. Một tràng pháo tay kèm theo những tiếng hú hét có phần hơi kinh dị vang lên.
"Yehet!!!" Baek Hyun vừa cầm miếng táo nhai nhồm nhoàm vừa vung tay hú hét. Bên cạnh cậu bạn Chan Yeol cũng phối hợp quẩy rất nhiệt tình, chân tay loằng ngoằng múa may loạn xạ.
"Sehun, tiết lộ chút đi, em vừa ước điều gì đấy hả?" Chen chớp chớp mắt tò mò.
"Hyung này vô duyên thiệt!" KAI la lên "Ai lại đi hỏi điều ước của người ta bao giờ?"
"Tại hyung tò mò thôi..."
"Nhiều chuyện quá!". Suho xắn miếng bánh nhét vào miệng Chen. "Mau ăn đi!"
Sehun nãy giờ ngắm nhìn các anh em của mình cười đùa vui vẻ, trong ánh mắt toát lên niềm hạnh phúc khó tả. Cậu lên tiếng:
"Thôi được. Hôm nay là ngoại lệ. Em sẽ tiết lộ điều ước với mọi người vậy!"
Chan Yeol vừa nghe xong đã đánh rơi chiếc muỗng trên tay, bật chế độ đứng hình, hai con mắt tròn xoe mở to nhìn cậu em đầy kinh ngạc.
"E hèm..." Sehun hắng giọng rồi lên tiếng. "Mọi người biết không? Trước đây, điều ước mỗi dịp sinh nhật của em đều là "Cầu nguyện EXO mãi mãi bên nhau!". Cho đến 2 năm gần đây, điều ước đó trở thành "Cầu nguyện một lần EXO tái hợp bên nhau!"
Sehun vừa dứt lời, một bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh. Nhận thức được vấn đề, cậu ấy vội nói tiếp:
"Nhưng năm nay em không phải ước điều đó nữa rồi. Bởi vì nó đã trở thành sự thật. Luhan hyung đã quay về bên chúng ta, một lần nữa cùng sống chung một mái nhà. Em chưa bao giờ nghĩ điều ước đó sẽ thành hiện thực, cho nên, ngay lúc này đây, em thực sự hạnh phúc lắm!" Sehun khẽ khịt mũi. "Cho nên năm nay em ước, dù sau này, mỗi một thành viên trong chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình, hãy luôn lưu giữ những kí ức đẹp về nhau, và hãy luôn là những người bạn tốt của nhau nhé!"
Sehun càng nói, bầu không khí càng trở nên im ắng. Khuôn mặt các anh bắt đầu lặng đi. Trong bóng tối, tôi thấy những đôi mắt tuyệt đẹp đang toả sáng long lanh. Là do ánh nến thôi đúng không?
"Và cuối cùng. Cho em nói thêm một điều nữa nhé! Lần này chỉ dành riêng cho Luhan hyung thôi!" Sehun dừng lại một nhịp, rồi nhìn về phía Lộc Hàm, từng câu từng chữ cất lên rành rọt. "Hyung biết không? Trước đây luôn là hyung tốt với em nhất, luôn bảo vệ em, làm em hạnh phúc. Nhưng từ khi hyung đi, em luôn tự nhủ với bản thân, khi không có Luhan ở đây, Oh Sehun sẽ thật mạnh mẽ, thật cố gắng để trưởng thành. Cho tới ngày gặp lại, Oh Sehun nhất định sẽ là người bảo vệ cho Luhan, sẽ đem lại hạnh phúc cho anh ấy! Vậy mà hyung đang làm cái gì đây? Hyung phá vỡ lời cam kết ấy của em rồi! Lại còn tự tay làm bánh sinh nhật cho em nữa! Oh Sehun này thực sự bị làm cảm động đến chết rồi!"
Sehun vừa dứt lời, tất cả mọi người đã phá lên cười ngặt nghẽo. Họ cười đến chảy cả nước mắt. Những giọt nước mắt này, liệu chỉ đơn thuần là do trận cười ấy mà ra, hay còn vì điều gì khác nữa? Tôi đoán trong lòng mình đã có câu trả lời.
Tôi đưa mắt tìm kiếm khuôn mặt của Lộc Hàm. Anh ấy đang nhìn tôi với đôi mắt nai long lanh thuần khiết, từ tận sâu trong đáy mắt ánh lên niềm hạnh phúc khó tả. Mặc dù không nói ra nhưng thông qua ánh mắt, cả hai chúng tôi đều hiểu được điều đối phương muốn nói.
"Oh Sehun trưởng thành thật rồi!"
Khép lại một đêm đầy cảm xúc, khi tôi đang ngồi ở thềm cửa vuốt ve bộ lông của Vivi thì một giọng nói cất lên phía sau lưng:
"Em chưa ngủ à? Ngồi đây không lạnh sao?"
Ngoảnh mặt lại, tôi khẽ lắc đầu khi thấy khuôn mặt của Chen.
Chen bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh tôi và đưa tay xoa đầu Vivi.
"Nó không hay tỏ ra thân thiết với người lạ đâu, y như chủ nó vậy! Thế nhưng không hiểu sao với em lại là một ngoại lệ!"
"Thật ạ?" Tôi mỉm cười "Có lẽ bởi vì em rất yêu động vật. Khi cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của ai đó dành cho mình, trái tim sẽ dần dần bị thu phục!"
Khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của Vivi, tôi rụt rè lên tiếng:
"Chen này, cảm giác khi yêu một người là thế nào?"
"Sao em lại hỏi vậy?" Trước câu hỏi của tôi, Chen mở to đôi mắt ngạc nhiên.
"Tuy bề ngoài là một cô gái 24 tuổi, nhưng sâu thẳm bên trong, em chỉ mang tâm hồn của một cô bé 19 tuổi chưa một lần biết yêu mà thôi..."
"Vậy sao?" Chen bật cười "Thực ra, không phải anh không muốn trả lời câu hỏi của em. Chỉ là, biết nói sao nhỉ, đối với mỗi người, lại có những cảm giác khác nhau khi yêu, không thể áp dụng cho tất cả được!"
Thấy vẻ mặt ỉu xìu của tôi khi nghe câu trả lời, Chen lại không nhịn được mà chọc ghẹo:
"Sao hả? Có phải em đang yêu không? Nói cho oppa biết, người may mắn đó là ai?"
"Em cũng không biết nữa..." Tôi cúi đầu nhìn Vivi đang nằm ngoan ngoãn trong lòng mình, tâm trạng trở nên ưu tư. "Chen này, mỗi khi ở bên Lay, em cảm thấy rất bình yên và an toàn. Anh ấy như mặt trăng vậy, luôn dịu dàng, ôn nhu, khiến em được là chính mình, khiến em thoải mái mà không phải nghĩ ngợi gì. Trái lại, mỗi khi ở bên Lộc Hàm, lại là những cảm xúc hoàn toàn khác. Đủ mọi cảm xúc vui, buồn, hờn giận, hạnh phúc lẫn đau lòng. Ở bên anh ấy lúc nào đầu óc cũng căng thẳng với bao nhiêu suy nghĩ khó lí giải, trái tim cũng bứt rứt với bao nhiêu cảm xúc không thể hiểu nổi. Lúc nào cũng hồi hộp, lo lắng, thổn thức, khó chịu, kích động, mất kiểm soát! Anh ấy giống như mặt trời vậy, hoàn toàn thiêu rụi lí trí của em rồi! Ở bên anh ấy em không điều khiển nổi suy nghĩ, hành động của mình nữa!"
"Haha! Đến mức ấy cơ à?" Chen cười khổ. "Và em đang không biết gọi tên những cảm xúc ấy là gì đúng không?"
Tôi ngượng ngùng gật đầu.
"Anh nghĩ là em nên tự mình trải nghiệm nó. Khi em hiểu được những cảm xúc ấy là gì, có nghĩa là em đã thực sự trưởng thành rồi đấy!" Chen xoa đầu tôi rồi mỉm cười dịu dàng "Tuy nhiên, có một điều mà anh muốn nhắn nhủ với em. Tình yêu thực sự chỉ có một, trong khi những thứ na ná tình yêu thì rất nhiều. Hãy nhớ kĩ điều đó!"
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc mà ngày sinh nhật của Lộc Hàm đã cận kề. Hôm nay, lúc ghi hình ở đại học Incheon, tôi vô tình nhận được một tờ rơi.
"Duy nhất vào hồi 10h30 tối 20/4 tại công viên giải trí Incheon, pháo hoa tình nhân dành cho các cặp đôi mua vé đu quay khổng lồ, số lượng có hạn, một lần trải nghiệm, mãi mãi bên nhau!"
Khoan đã, bỏ qua mấy thứ gì mà cặp đôi với tình nhân phiền phức kia, chẳng phải ngắm pháo hoa trên đu quay khổng lồ là một điều rất tuyệt vời hay sao? Nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi. Chẳng chút suy nghĩ, tôi bèn nhấn số đặt ngay một cặp vé. Đây sẽ là món quà sinh nhật mà tôi dành cho Lộc Hàm, chắc là anh ấy sẽ bất ngờ lắm đây! Tưởng tượng ra khuôn mặt hạnh phúc của Lộc Hàm khi ngắm pháo hoa, tôi khẽ cười khúc khích.
Cuối cùng thì ngày sinh nhật của Lộc Hàm cũng đến. Theo mong muốn của tôi, chúng tôi sẽ cùng trải qua ngày sinh nhật ở công viên giải trí Incheon. Lâu rồi không được đi chơi, có vẻ như Lộc Hàm rất phấn khích.
"Vân Hà!" Lộc Hàm kéo tay tôi, khuôn mặt rạng rỡ như con nít "Lại đây chơi Bowling đi, lâu lắm rồi anh không được chơi đấy!"
Lộc Hàm hào hứng cầm trái bóng bowling trên tay, tạo dáng rất hoàn hảo rồi bắt đầu ném. Mặc dù động tác rất chuyên nghiệp, nhưng trái bóng vô duyên trượt khỏi đường băng rồi chui tọt xuống lỗ mà không làm đổ bất cứ chai kegel nào.
"Haha!" Tôi cười sặc sụa chế giễu Lộc Hàm. "Sao anh chơi dở vậy! Thế mà tôi tưởng anh chơi giỏi lắm chứ?"
Bị tôi chọc quê, Lộc Hàm tỏ vẻ bất mãn, vội vàng bao biện:
"Tại lâu rồi không chơi đấy thôi! Ngày trước anh còn ném được cú strike nữa kìa!"
"Không tin!". Tôi lè lưỡi, bĩu môi.
"Được!". Lộc Hàm cố nén sự giận dỗi, chỉ tay về phía tôi. "Để anh chứng minh cho em thấy!"
Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng Lộc Hàm cũng thực hiện thành công một cú strike làm đổ sạch 10 chai kegel.
"YEAH!". Lộc Hàm sung sướng giơ hai tay ăn mừng, đoạn quay về phía tôi, đôi mắt nai sáng bừng long lanh hệt như chú cún đang đợi chủ khen. "Thấy chưa? Anh đã bảo mà!"
Không hiểu sao nhìn vẻ mặt đáng yêu ấy, tôi lại muốn trêu chọc anh ấy một chút.
"Tại anh ăn may thôi. Nãy giờ ném nhiều lượt như vậy, không trúng mới lạ đấy!"
"Em...". Lộc Hàm giận đến nghẹn lời. Thế rồi, đột nhiên anh ấy cúi mặt xuống, ôm lấy bả vai tỏ vẻ đau đớn. "Aida..."
"Lộc Hàm, anh làm sao vậy?". Thấy Lộc Hàm mặt mũi nhăn nhó ôm lấy cánh tay, tôi hoang mang chạy đến.
"Vừa nãy ném bóng không cẩn thận, có lẽ bị trật khớp rồi. Đau quá..."
"Thôi chết, làm sao bây giờ?". Vừa nghe nói Lộc Hàm bị trật khớp, tôi lo đến cuống quýt cả lên. "Lộc Hàm, tôi đưa anh đi bệnh viện nhé!". Nói dứt lời, tôi lôi vội điện thoại ra, hai tay run đến nỗi bấm mãi không nổi số, vừa bấm nước mắt vừa rơm rớm.
"Không cần đâu!". Lộc Hàm giật lấy chiếc điện thoại trên tay tôi, nở nụ cười gian xảo. "Anh đùa đấy!"
Tôi ngớ người. Khi vừa hoàn hồn cũng là lúc Lộc Hàm chạy được một đoạn xa.
"Lộc Hàm! Anh đứng lại cho tôi!!!"
Tôi và Lộc Hàm cùng hòa vào biển người đông đúc giữa công viên giải trí Incheon. Hôm nay là cuối tuần nên có vẻ đông đúc hơn thường lệ. Tôi bịt mắt Lộc Hàm từ phía sau, chúng tôi cùng nhau chầm chậm bước đi. Vừa đi, tôi vừa đếm ngược:
"3..2..1!!!"
Bàn tay tôi vừa rời khỏi, Lộc Hàm đã hết sức ngạc nhiên khi thấy mình đang đứng dưới chân chiếc đu quay khổng lồ.
"Sao hả? Bất ngờ không?" Tôi vừa cười tít mắt vừa cầm hai chiếc vé giơ ra trước mặt Lộc Hàm. "Đây là món quà sinh nhật tôi dành tặng anh đấy!"
Nhìn khuôn mặt hào hứng của tôi, trong ánh mắt Lộc Hàm có gì đó lưỡng lự. Ngập ngừng một lát, anh ấy lên tiếng.
"Vân Hà... Mình có thể không chơi trò này được không?"
"Sao thế?" Vừa nghe nói, tôi đã nhảy dựng lên, lắc lắc cánh tay Lộc Hàm mà ra sức nài nỉ "Chỉ mười phút thôi mà! Tôi đã phải rất vất vả mới mua được cặp vé này đấy! Vì ai cũng muốn ngắm pháo hoa trên đu quay nên đã phải tranh giành rất khổ sở anh biết không? Với lại tôi chưa được đi đu quay bao giờ nên rất rất muốn! Đi đi mà! Lộc Hàm!"
Có vẻ như điệu bộ đáng thương của tôi cuối cùng cũng thuyết phục được Lộc Hàm. Chúng tôi cùng nhau bước vào khoang cabin. Vòng đu quay khổng lồ từ từ đưa chúng tôi lên bầu trời cao.
"Lộc Hàm, anh nhìn kìa! Thành phố Incheon nhìn từ trên cao đẹp quá đi mất!" Từ bên trong tấm cửa kính, tôi phóng tầm mắt ra xa, thốt lên đầy thích thú. Thành phố Incheon với những toà cao ốc sáng rực trong màn đêm tạo nên một cảnh tượng lung linh tuyệt đẹp.
"Ừ!". Lộc Hàm ngồi trên ghế, khoanh tay nhìn tôi, mỉm cười trìu mến.
"Ừ cái gì anh mau ra đây xem đi!". Tôi vô tư chạy lại kéo Lộc Hàm đứng dậy lại gần tấm cửa kính.
"Lộc Hàm anh nhìn xuống dưới kia kìa! Cảnh đêm Incheon có phải quá đẹp không?". Tôi một tay giật áo Lộc Hàm, một tay chỉ về phía xa.
Lộc Hàm nét mặt hơi tái, ậm ừ đáp:
"Xin lỗi... anh hơi chóng mặt một chút!"
Nói rồi, Lộc Hàm quay lại ngồi im trên chiếc ghế. Xí, làm người ta mất hứng ghê!
Đúng lúc đu quay đưa cabin của chúng tôi lên vị trí cao nhất trên đỉnh, ở phía dưới truyền đến một tiếng loa:
"Xin lỗi quý khách hiện giờ đang sử dụng dịch vụ đu quay khổng lồ. Do trục trặc về điện nên đu quay tạm thời bị ngưng hoạt động trong 30 phút! Xin quý khách đừng hoảng sợ! Chúng tôi đang cố gắng để giải quyết lỗi kĩ thuật này và sẽ đưa quý khách trở lại mặt đất an toàn nhanh nhất có thể!"
Sao cơ, đu quay gặp trục trặc, vậy là chúng tôi sẽ phải ở lại trên này trong 30 phút ư? Thôi không sao, cũng không phải điều gì to tát, chẳng phải tôi sẽ càng có nhiều thời gian để ngắm cảnh hay sao?
10 phút trôi qua, đúng 10h30, những bông pháo hoa đầu tiên được bắn lên không trung, nở rộ rực rỡ trong màn đêm.
"Bụp bụp!!!"
"Lộc Hàm! Pháo hoa nổ rồi kìa! Mau ra đây xem này!" Tôi ngắm nhìn những bông pháo hoa lấp lánh ngoài kia rồi quay sang nói với Lộc Hàm bằng giọng phấn khích.
Đáp lại lời tôi là một hồi im lặng kéo dài. Chợt thấy có gì đó không ổn, tôi bèn lại gần, nhìn Lộc Hàm với ánh mắt ngạc nhiên.
"Lộc Hàm, anh sao vậy? Mau ra ngắm pháo hoa đi chứ!"
Lộc Hàm ngồi im, mắt nhắm nghiền, giữa hai lông mày hơi nhíu lại tỏ vẻ đau đớn, lồng ngực phập phồng thở dốc khó khăn.
"Vân Hà... Anh khó thở quá!"
Cái anh chàng này, lại định giở trò chọc ghẹo tôi đây mà! Lần này đừng hòng tôi mắc bẫy nhé!
Khoanh hai tay trước ngực, tôi thản nhiên nói to:
"Lộc Hàm, đừng tưởng lừa được tôi nha! Anh mà còn giả bộ nữa là tôi mặc kệ anh đấy!"
Lạ thật, sao không thấy có phản ứng gì? Bước lại gần, tôi vô cùng sợ hãi khi phát hiện Lộc Hàm mặt tái mét, mắt nhắm nghiền không chút dấu hiệu của cử động! Anh ấy bị ngất rồi!
"Lộc Hàm! Lộc Hàm! Anh sao thế? Mau tỉnh lại đi!"
Mặc kệ tôi kêu gào đến khản cổ, Lộc Hàm vẫn tựa lưng lên tấm kính không chút cử động. Tại sao lại thế này? Ôm Lộc Hàm trong vòng tay, toàn thân tôi run lên vì sợ hãi, trong cơn hoảng loạn cùng cực, nước mắt lã chã tuôn rơi. Làm... làm sao bây giờ? 20 phút nữa đu quay mới có thể hoạt động! Lộc Hàm, anh phải ráng lên! Nhất định không được có chuyện gì đâu đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top