Chap 44
Chap 44
_ Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rổi. Mày hẳn rất nhớ tao đúng không?
Jung Tae như thường lệ đến đây khi đồng hồ điểm mười bốn giờ. Gã biết rõ Se7en luôn bận rộn trong buổi chiều mà chính xác là từ mười ba giờ ba mươi đến mười sáu giờ. Gã không rõ và cũng không quan tâm hắn vì sao luôn vắng mặt vào giờ đó nhưng như thế lại càng hay, bao nhiêu thời gian đó cũng đủ để gã "thăm hỏi" kẻ nằm bất động trên giường này rồi.
_ Hôm nay tao cảm thấy rất chán- Jung Tae tự nhiên ngồi xuống giường- mày biết đấy, tao đang chờ đợi thằng khốn kia xuất hiện nhưng nó trốn kỹ thật, lục tung cả Seoul cũng không thấy nó, ra đến vùng phụ cận cũng không thấy. Mày biết đó, Kai không kiên nhẫn như tao, nó đang phát điên mà truy tìm thằng đó. Tao thì khác, tao có đủ thời gian. Có mày ở đây, tao chẳng thấy buồn chút nào- gã gõ nhẹ cây roi chuyên dụng lên bụng Junki sau khi đã cẩn thận đem quần áo cậu để sang một bên- nhưng chán thật, so đi so lại tao cũng chỉ có thể dùng cái này trên người mày. Thằng Se7en trông mày kỹ thật, mày bỏ bùa nó à? Ha ha ha ha
Tiếng cười khiếm nhã vang lên đánh mạnh vào thính giác của những người có mặt trong phòng. Jung Tae không hiểu vì sao càng lúc càng cười ác liệt hơn và theo đó là những tiếng vút vút quen thuộc mà đau đớn rơi xuống người Junki.
_ Lee Junki! Tao thật muốn làm giống như mày đã từng làm với Heechul. Lột da mày, moi tim mày để xem màu của nó là đỏ hay đen mà sao mày có thể độc ác đến vậy. Rồi tao sẽ gởi bộ da dơ bẩn của mày cho thằng Se7en để nó nếm cái cảm giác đau đớn không gì sánh bằng như tao lúc đó. Hay tao bắt Jung Yunho, lột da hắn và cho mày xem để mày biết cái cảm giác đó tồi tệ như thế nào.
Junki nhắm mắt chịu đựng từng làn roi đầy hận thù không ngừng quất lên cơ thể đã trở nên gầy yếu hơn rất nhiều so với trước đây. Vẫn là câu chuyện cũ rít, vẫn là những câu oán độc mà Jung Tae vẫn nói khi bước vào căn phòng này nhưng bây giờ không chỉ có gã nghe mà còn một người vẫn im lặng đứng sau tủ quần áo.
Junki không hiểu vì sao đến bây giờ gã vẫn có một chút gì đó gọi là tin tưởng cùng hy vọng với Se7en. Gã không quên cái đêm đen tối đó, cũng không quên vì sao bản thân như một người chết nằm đây để chịu đựng sự hành hạ của kẻ thù, gã vẫn nhớ mình từng xỉ nhục hắn bằng những lời căm hận ngoan độc nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt như ẩn như hiện một cái gì đó như là uất ức, như đang cất chứa một bí mật động trời mà hắn không thể nói. Se7en có thể dùng gương mặt bình thản cố hữu để đối diện với gã nhưng hắn lại không thể dùng con mắt chỉ có dục vọng hay chiếm hữu mà nhìn gã. Cs lẽ vì thế, gã vẫn còn hy vọng?
Quất roi chán chê, Jung Tae lau mồ hôi mà nhìn đồng hồ. Thời gian qua thật nhanh, mới đó mà đã gần đến giờ. Đến lúc gã trả lại một Lee Junki y như lúc hắn rời đi rồi.
_ Đừng luyến tiếc, ngày mai chúng ta lại gặp nhau thôi, haha.
Tiếng cửa vang lên, căn phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó, chỉ có tiếng thở gấp gáp của Junki khi cuối cùng gã đã có thể buông bỏ vẻ cứng rắn giả tạo của mình. Nếu như nói không đau, chắc chắn là nói dối, nhưng nếu nói đau, gã chắc rằng không chỉ có nỗi đau thể xác tột cùng này.
_ Là như thế sao?-Se7en chậm rãi đến bên giường Junki- mỗi lần anh thay đồ cho em, không phải em khó chịu, mà vì em đang kiềm nén? Thì ra là như vậy.
Se7en không nghĩ rằng hắn vẫn có thể bình tĩnh đứng đó nhìn người mình yêu hứng chịu những trận đòn roi âm thầm, có thể nhìn thật kỹ, thật rõ mà không xông ra giết chết gã chết tiệt đó bằng những cách tàn nhẫn nhất mà hắn từng làm với kẻ thù của Rồng Đen. Hắn đứng đó, bàn tay buông thỏng đến không tưởng và rồi khi cực hình kết thúc, gã lại xem như không có việc gì to tác mà đến bên giường Junki nói vài câu thật giống xã giao, thật như giả tạo.
_ Điều đó rất dễ hiểu mà phải không, em lột da người nó yêu nhất, nó đến tìm em đòi nợ, rất sòng phẳng mà- Se7en rót cho mình một ly nước, tay hắn vẫn chậm rãi, vẫn khoang thai đến nhức mắt như vậy- dù sao anh và nó hiện giờ vẫn đứng cùng một chiến tuyến, nó mang danh trả thù, anh mang danh phản bội. Thật ra cũng không khác nhau lắm. Có lẽ nó cũng cảm thấy đủ rồi. Ngày mai sẽ không đến tìm em nữa. Anh đi.
Không tức giận, không vui sướng, không hề có bất cứ cảm xúc nào ngoài sự bình thản đang hiện diện trên gương mặt của Se7en. Ngay cả Junki cũng không biết gã đang đối diện với bạn hay thù. Chẳng phải hắn rất yêu gã, chẳng phải hắn luôn muốn ủ gã trong chiếc lồng dịu dàng trả đầy yêu thương của gã? Nhưng thái độ đó không phải, Junki cụp mắt, dường như gã đã tin tưởng cảm nhận của bản thân quá mức rồi.
Junki không biết, khi con người tức giận và đau lòng vượt qua giới hạn chịu đựng của mình, họ sẽ chẳng còn gì ngoài vẻ lạnh lùng vô ưu để che đậy từng đợt sóng ngầm hung hãn.
.........
Bầu trời âm u không chỉ phủ khắp Seoul, mà còn cả Jeju
Jaejoong chớp mắt nhìn khoảng không vàng rực phủ xuống mặt biển xanh ngát, trời hôm nay rất đẹp, mọi người đều nói như thế nhưng tại sao với cậu, dù nhìn thế nào thì nó vẫn cứ âm u, vẫn cứ nặng nề đến vậy?
_ Anh nghĩ tôi có thể chịu đựng đến bao giờ, Yunho?- Jaejoong thẫn thờ nói chuyện với người luôn ngồi bên cạnh mình, cậu chỉ muốn nói, cậu không cần hắn trả lời- tôi nghĩ mình rất mạnh mẽ, tôi nghĩ tôi đã quên anh ấy nhưng tại sao chỉ cần nhìn anh ấy một giây thôi, tôi vẫn đau quá, tôi không thể thở nữa.
Nhiều ngày trôi qua từ khi Jaejoong gặp lại Hyunjoong, cậu như người vừa hồi sinh nhưng lại nhận được giấy báo tử của mình. Cậu luôn nghĩ rằng bản thân có thể bắt đầu một cuộc sống mới không có anh và cũng không ai có thể xen vào quy luật của cậu nữa. Thế mà mọi thứ vỡ tan chỉ sao một giây, cậu thấy suy sụp quá, nặng nề quá.
Đôi môi khô khốc chợt thật ẩm ướt, Jaejoong rũ mắt nhìn chiếc mũi cao thẳng của Yunho khi hắn cúi người hôn lên môi cậu. Nhẹ nhàng, chậm rãi làm mềm lại môi cậu, mút nhẹ rồi sâu dần đến khi hắn hoàn toàn thâm nhập vào khoang miệng ấm nóng của cậu.
Chung quy, con người vẫn yếu đuối như vậy
Mi mắt Yunho run lên khi giọt nước nóng hổi của Jaejoong rơi xuống môi của cả hai. Hắn chậm rãi nuốt hết từng tiếng nức nở nghẹn ngào của cậu, tìm kiếm chiếc lưỡi đang run rẩy của cậu mà ngấu nghiến. Yunho quen rồi cái cách người khác tự tìm đến với mình và dâng cho hắn những thứ hắn muốn, vốn nghĩ rằng hắn vẫn sẽ như thế dù bao nhiêu năm trôi qua hay bao nhiêu thay đổi của cuộc sống tác động vào cho đến khi gặp được Jaejoong. Từng chút một, cậu lần lượt phá vỡ quy tắc của hắn, chậm rãi rót vào tâm hồn khô cằn của hắn giọt nước mang tên tình yêu để hắn khám phá những cái gọi là lần đầu tiên và học hỏi những điều hắn chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ làm.
Tựa như... an ủi.
Yunho không biết làm sao để an ủi một người, không biết làm sao để Jaejoong nhận ra sự tồn tại chân thực của hắn. Yunho yêu cậu, luôn luôn muốn bảo vệ cậu khỏi những khắt nghiệt của cuộc đời ngay cả lúc hắn chẳng còn hào quang của tiền bao bọc. Hắn chỉ có thể lau đi những giọt nước mắt của cậu bằng nụ hôn của mình. Mặn, đắng, chua chát và tuyệt vọng là những gì hắn có thể cảm nhận được trong nụ hôn đó.
_ Anh yêu em!
Môi Jaejoong cử động theo lời nói của Yunho, môi vẫn không rời môi, nước mắt vẫn không ngừng rơi nhưng dường như tâm hồn đã bớt đau thương khi hắn nỉ non trên môi cậu.
_ Nhìn anh, Jaejoong- không rời môi Jaejoong, Yunho nhìn thẳng vào đôi mắt mọng nước hoang mang của cậu- anh yêu em.
Rũ mắt, Jaejoong vẫn im lặng để Yunho nhất chìm mình vào nụ hôn đắng chát.
End chap 44
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top