Cầu xin cô

  Giữa cổ truyền đến cảm giác đau, khiến Thiệu Thanh Duyệt lấy lại tinh thần, cô tuyệt đối không có ngờ tới Ngôn Hy luôn vô cùng nhu nhược lại làm ra chuyện điên rồ như vậy.

  Một đám bác sĩ cùng y tá hướng cô vây đến, Ngôn Hy cưỡng ép Thiệu Thanh Duyệt từng bước một lôi đến ban công, "Cho người kêu Cố Cảnh Thiên tới đây!"

  Đám người tách ra, Cố Cảnh Thiên đi đến, nhìn thấy một màn này, đồng tử không khỏi hơi phóng to, "Ngôn Hy, cô điên rồi sao? Mau buông Thanh Duyệt ra!"

  Ngôn Hy rõ ràng tự nói với mình không cần quan tâm đến hắn, nhưng lần nữa gặp hắn, lòng của cô vẫn còn chút đau đớn.

  Hắn trước giờ cũng không quan tâm đến cô a.

  Cho nên mới phải đem cô coi là kho máu, mới có thể trong lúc Hi Hi bệnh, bỏ mặc, mặc kệ cho nó bệnh chết!

  "Cố Cảnh Thiên, tôi là điên rồi, tôi điên rồi mới thích anh! Tôi đã quyết định không thích anh rồi, tôi cái gì cũng không muốn rồi, tồi cầu xin các người, đem Hi Hi của tôi trả lại cho tôi được không!"

  Đôi mắt của Cố Cảnh Thiên nhìn chằm vào đôi mắt không hề có sức sống của cô, "Một con hoang mà thôi, chết thì đã chết rồi, Thanh Duyệt nếu là có cái không hay xảy ra, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết."
 
  Thiệu Thanh Duyệt tuy rằng bị cưỡng ép, nhưng cô lại mơ hồ có một loại cảm giác, ánh mắt lo lắng của Cố Cảnh Thiên giờ phút này không chỉ có rơi trên người cô, dường như, còn nhìn về phía Ngôn Hy.

  Sự sợ hãi trong lòng của cô lập tức được khuếch đại vô cùng lớn, cô không thể làm cho bố cục của mình cứ như vậy mà bị hủy.

  Liền cũng không lo tình cảnh trong giờ phút này, nhỏ giọng đối với Ngôn Hy nói: "Cô bây giờ làm mẹ hiền gì, cô năm đó không phải ở giữa Cảnh Thiên cùng đứa con còn trong tã lót của cô, cô không chút do dự mà lựa chọn tình yêu, cô nghĩ nó mỗi đêm có đều đang khóc không."

  Ngôn Hy giống như điên rồi vậy, "Hi Hi, là mẹ có lỗi với con, con ở bên kia có phải rất lạnh không? Mẹ tới với con đây, lập tức tới với con."
 
  Nói xong cô đột nhiên ôm lấy Thiệu Thanh Duyệt hướng mép của ban công kéo đi, Thiệu Thanh Duyệt nhìn ra ý đồ của Ngôn Hy, lập tức giãy giụa.

  "Ngôn Hy, tôi cảnh cáo cô lần nữa, cô thả cô ấy ra cho tôi! Đừng điên nữa."

  Ngôn Hy đột nhiên nở nụ cười, cười đến nước mắt đều rơi xuống, "Được! Anh cầu xin tôi a! Cố Cảnh Thiên, anh cầu xin tôi tôi sẽ thả cô ấy ra."

  Hắn ngữ điệu trở nên vô cùng nhẹ, "Được, Ngôn Hy, tôi cầu xin cô, cô thả cô ấy ra!"

  Hắn có thể không chút do dự vì ngưòi hắn yêu mà dễ dàng mở miệng cầu xin cô người mà hắn hận nhất, cô bây giờ còn có cái gì mà nghĩ mãi không rõ đây.

  Giọng nói của nàng bỗng trở nên vô cùng sắc bén, "Cố Cảnh Thiên, tôi nguyền rủa các người ôm tình yêu của các người xuống địa ngục đi!"

  Nói xong cô đem Thiệu Thanh Duyệt ở trong lòng đẩy ra, cô mỉm cười giang ra hai tay hướng về phía sau ngưỡng đi.

  Trong khoảnh khắc đó, Cố Cảnh Thiên xông tới đem Thiệu Thanh Duyệt ôm vào trong lòng, hắn nhìn động tác của Ngôn Hy sắc mặt lặp tức kịch biến, hắn vọt tới, nhưng tay của hắn lại nắm hụt.

  Khóe mắt của Ngôn Hy xẹt qua một đường nước mắt, thân thể nhanh chóng rơi xuống, trong phảng phất, cô hình như thấy được biểu cảm muôn phần sốt ruột của Cố Cảnh Thiên, nhưng cuối cùng là si tâm vọng tưởng của cô.

  "Người bệnh không có tim đập rồi!"

  "Mau, bắt đầu kích tim, 100, lại hướng trên thêm 50 nữa, lại thêm 50 nữa, thêm 50 nữa, một lần cuối cùng 300!"

  "Tít tít__"

  Trên máy trợ tim bât đầu xuất hiện nhịp dao động hơi yếu, "Mau, bình dưỡng khí nồng độ cao!"

 
 

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top