Chương 1 - Người anh ấy chưa từng nhắc đến, chính là người mà anh ấy yêu nhất!

Máy bay xé tầng không, xuyên thẳng vào mây.

Những tòa nhà chọc trời nhỏ dần, cho đến khi bị mây che khuất hẳn...

Trong khoang hạng nhất, một cô gái khí chất rất mực thanh cao đang chăm chú quan sát những cụm mây hình bảy cá, ánh vàng kim bên ngoài cửa sổ, khe khẽ thở dài.

Cô là Shin Jimin, một cô gái vô cùng kiêu ngạo. Đương nhiên, cô cũng có tư cách để kiêu ngạo.

Về xuất thân, cô thực sự cao quý, con gái của một doanh nhân giàu có người Hàn Quốc.

Về học vấn, cô tốt nghiệp đại học Cambridge, trước kia còn là trợ lý giám đốc một công ty truyền thông nổi tiếng của Anh.

Về dung mạo, cô tuyệt vời quý phái, dáng cao thon, mắt sáng, hàm răng đẹp và làn da trắng tuyết...

Nhưng một người hoàn mỹ hiếm có như vậy, trước mặt một người hình như lại mất đi tất cả sự kiêu ngạo ấy.

Jimin khẽ chớp hàng mi dài, trìu mến liếc sang chàng trai ngồi bên, tuy trang phục giản dị nhưng dung mạo ngời ngời thông tuệ. Anh đang tập trung xem tập tài liệu trên tay, khuôn mặt trông nghiêng càng đặt biệt tuấn tú khiến cô nhìn mãi không chán, nhưng ánh mắt chăm chú sâu thẳm đó, mặc dù đã quen biết nhiều năm nhưng Jimin cũng không thể hiểu được điều gì ẩn giấu trong đó.

Anh là Jeremy, tên Hàn Quốc là Seo Eunkwang.

Vừa lên máy bay anh đã chăm chú đọc tài liệu, không hề trò chuyện với cô, thậm chí nhìn cũng không. Nếu không phải do thay đổi độ cao, máy bay hơi rung, Eunkwang lạnh lùng hỏi cô đã cài dây an toàn chưa, thì Jimin tưởng rằng anh đã quên mất sự tồn tại của mình.

Nhưng biết làm sao, tính cách Eunkwang là thế, rất giống tên anh, trầm lặng như tảng băng.

Jimin không bao giờ quên lần đầu tiên gặp Eunkwang, lúc đó cô đang là sinh viên Đại học Cambridge.

Một ngày nọ, gã trai bị cô từ chối nhiều lần lại đến quấy rầy, Jimin không làm sao thoát khỏi sự đeo bám của gã. May thay, Eunkwang từ phía trước đi tới, cô đưa mắt nhìn anh cầu cứu, anh lặng lẽ liếc họ một cái, rồi bất ngờ tung chân, một cú đá chéo hoàn hảo, chỉ thấy "hự" một tiếng. Lúc Jimin cúi xuống, phát hiện gã trai nọ tay ôm đầu nằm sõng soài trên đất.

Khi cô trấn tĩnh lại sau phen hoảng hồn, Eunkwang đã đi xa, bộ đồng phục màu xanh trường Cambridge trên người toát lên vẻ trầm tĩnh của người đàn ông Hàn Quốc.

Từ hôm ấy cô bắt đầu mê Seo Eunkwang.

Một người kiêu ngạo như cô, tất nhiên sẽ không chủ động bộc lộ tình cảm. Trong thư viện, cô cố tình ngồi đối diện với anh, hoặc lúc vào nhà ăn, thỉnh thoảng làm như tình cờ ngồi cùng bàn, như vậy đã là hạ mình đến giới hạn cuối cùng rồi. Nhưng lần nào cũng thế, anh chỉ lạnh nhạt ngước nhìn một cái, rồi lại cuối xuống tiếp tục công việc của mình.

Chính vì vậy, cô càng si mê, thậm chí đã tìm cách dò la thông tin anh. Thì ra Seo Eunkwang là người Úc gốc Hàn, gia đình rất bình thường, bố là một huấn luyện viên boxing, mẹ có một quán cà phê nhỏ. Gia đình anh khó khăn lắm mới có thể chi trả mức học phí cao ngất ngưỡng của Cambridge, vì vậy, mặc dù Eunkwang học hành nỗ lực, năm nào cũng giành được học bổng đặc biệt nhưng cuộc sống vẫn tương đối chật vật, hằng ngày chỉ mặc đồng phục, phương tiện đi lại là xe đạp. Nhưng với bạn bè lại đặc biệt hào phóng, cho nên anh có rất nhiều bạn.

Eunkwang học rất chăm chỉ, thường ngồi trong thư viện đọc sách thâu đêm, nhưng năm nào cũng về Úc nghỉ hè, chỉ đến ngày khai giảng mới quay lại, thói quen này vẫn giữ đến tận bây giờ. Cho dù công việc vô cùng bận rộn những vào những dịp nghỉ lễ anh đều trở về Úc.

Còn sở thích cá nhân, anh chỉ có hai đam mê. Một là nghe dương cầm, bản dương cầm anh thích nhất là khúc giao hưởng Định mệnh của Beethoven. Hai là sưu tầm mèo Grafield, bất luận to nhỏ hình dáng thế nào, chỉ cần là mèo Grafield, anh nhất định sẽ mua.

Liên quan đến sở thích kỳ quặc này, có nhiều lời đồn khác nhau, trong đó có lời đồn hoang đường nhất là anh có một cậu em trai, mặt mũi không những giống mèo Grafield mà tính khí cũng lười biếng, ham ăn, nông nổi, hay gây sự... như mèo Grafield.

Với những lời đồn đó, đương sự Seo Eunkwang chỉ cười nhạt, không nói nửa câu.

Trải qua một năm khổ sở yêu thầm, Shin Jimin cuối cùng cũng gạt đi tính cách kiêu hãnh để thổ lộ với anh.

" Kwang à, em rất thích anh! "

Hôm đó là một ngày mưa, những hạt mưa nhỏ hắt qua cửa sổ thư viện, làm ướt một mảng tấm thảm trên nền. Lúc Eunkwang đứng dậy đóng cửa, Jimin đứng phía sau anh nói như vậy.

Bàn tay đang đóng cửa của Eunkwang hơi dừng một chút, anh quay đầu mỉm cười, nụ cười rất hồn nhiên: " Cảm ơn! "

Tất cả chỉ có vậy, anh không nói gì thêm.

Chớp mắt đã ba năm trôi qua. Họ từ bạn học, đồng nghiệp, đến bây giờ... Trải qua bao nhiêu biến cố, Eunkwang không còn là chàng thiếu niên thơ ngây, anh đã sớm bị thương trường khốc liệt rèn rũa trở thành một người đàn ông năng nổ, quyết đoán. Cô cũng không còn là thiếu nữ ngơ ngác trước sự đời, cũng trở nên mạnh mẽ, năng động, trở thành người trợ lý không thể thiếu bên cạnh anh.

Nhưng cô vẫn không thể nào thực sự hiểu Eunkwang, ngay cả lý do tại sao anh thích sưu tầm mèo Grafield đến thế cũng không làm sao rõ được.

Eunkwang, anh như dòng suối, trong vắt, êm xuôi, có thể dễ dàng tiếp cận, nhưng không cách nào kiểm soát...

Máy bay sắp hạ cánh, đường chân trời bao la của nước Úc đã hiện ra dưới cánh máy bay. Eunkwang lập tức đặt tàu liệu trên tay xuống, chăm chú ngắm nhìn những khu rừng nhiệt đới xanh bạt ngàn ngoài cửa sổ, ánh mắt vốn lạnh lùng của anh bổng trở nên nôn nóng, như có điều gì mong đợi thiết tha.

Sau khi máy bay hạ cánh, lấy xong hành lý, Jimin có phần căng thẳng, nắm chặt cánh tay Eunkwang cùng ra khỏi sân bay. Vừa đến cửa, cô nhìn thấy ngay một người đàn ông rất nổi bật đứng bên ngoài cạnh lối ra, nhìn từ xa thật sự không thể đoán tuổi của ông ta. Chiếc áo sơ mi và quần Âu đen trên người ông trông giản dị, nhưng gam màu cổ điển nhất ấy khi mặc trên người ông lại đặc biệt nổi bật.

Đứng bên cạnh ông là một người phụ nữ rất đẹp, không phải vẻ đẹp lồ lộ rực rỡ, mà là vẻ đẹp u trầm tao nhã, làm người ta lập tức có thiện cảm.

Eunkwang tươi cười bước đến, thân thiết ôm họ, rồi giới thiệu: " Ba, mẹ, đây là bạn gái con... Shin Jimin."

" Cháu chào hai bác! " Đi đến gần hơn một chút, Jimin không kiềm chế được cứ dán mắt vào bố Eunkwang. Hai cha con họ đều có vẻ lãnh đạm, nghiêm nghị, nhưng xem ra ông còn có phần nghiêm nghị hơn Eunkwang, khiến người ngoài bất giác e ngại.

Nhất là khi ông nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc, khiến cô bất giác hơi run.

Jimin lén nhìn Eunkwang, đợi anh phá vỡ bầu không khí có phần căng thẳng đó, nhưng lại phát hiện anh đang đưa mắt nhìn quanh.

Đôi mắt tĩnh lặng chợt tối, hình như có gì thất vọng.

Jimin bối rối mỉm cười, đang định hỏi anh tìm gì thì một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi bỗng từ sau lưng Eunkwang nhảy ra, đưa tay bịt mắt anh: " Anh Tiểu Kwang, đoán xem em là ai! "

Cậu bé đi đôi giày vải tuột một quai, chiếc quần bò cũ và áo phông rộng thùng thình to gấp đôi người cậu, tóc cắt ngắn gọn gàng, lộ ra khuôn mặt tươi cười vô cùng xinh xắn. Thực ra các đường nét của cậu bé đều rất đẹp, sóng mũi cao, đôi mắt to, môi hồng và làn da trắng sữ như da em bé, chỉ có điều trang phục cẩu thả và quầng mắt gấu trúc làm cậu xấu đi không ít.

" Hyukie, lần sau em có thể đừng gợi ý quá lộ liễu như thế được không? Làm vậy là sỉ nhục chỉ số IQ của anh đấy." Eunkwang cười nói.

Minhyuk nới lỏng tay, lắc lắc cái đầu: " Anh đãng trí như vậy, ngộ nhỡ không nhớ ra em, chẳng phải làm em mất hết sỉ diện sao? "

" Anh còn chưa đảng trí đến mức ấy. " Eunkwang lại nhìn phía sau cậu bé, hỏi: " Chú và dì đâu? "

" Đừng nhắc đến họ nữa ! Đi nghỉ ở Hawaii, không cho em đi cùng. Em đã đoạn tuyệt với họ rồi! "

" Đúng đấy! " Bố Eunkwang nói. " Vì vậy Hyukie đã chuyển sang nhà chúng ta. "

" Ồ! " Eunkwang bật cười, hình như những lời đại nghịch ấy đã quá quen với họ.

" Anh  Tiểu Kwang, chị ấy là bạn gái của anh hả? " Minhyuk chớp đôi mắt to ngây thơ nhìn Jimin. " Chị đẹp quá, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà quyền quý. "

" Đây là chị Jimin của em. " Eunkwang cầm tay Jimin, để trong lòng bàn tay hơi lạnh của mình. " Jimin, đây là Minhyuk con gái một người bạn của ba anh. "

Jimin lịch sự chìa tay ra, cố tỏ ra vui vẻ, nói: " Chào Minhyuk, anh Kwang rất hay nhắc đến em. "

" Thật ư? " Mắt long lanh, cậu bé cũng chìa tay ra. " Anh ất nói gì về em? "

" Anh ấy nói em rất đáng yêu! "

" Không đâu!  Anh ấy không nói thế!  " Bàn tay Minhyuk chợt cứng lại, rồi lập tức bĩu môi vẻ bất cần. " Chắc anh ấy nói em lười biếng, ham ăn, ham chơi, nông nổi đúng không? "

Lần đầu tiên Jimin cảm thấy khó nói, đành cười, đáp: " Anh ấy nói không sai, em rất đáng yêu. "

Minhyuk rút tay về: " Anh Tiểu Kwang chưa bao giờ nói với em về chị... "

Nhìn Jimin bối rối gượng cười, môi hơi tái, Minhyuk hồn nhiên nhoẻn cười, trông như một thuên thần: " Anh Tiểu Kwang luôn thích để những người anh ấy quan tâm trong lòng, người anh ấy chưa bao giờ nhắc đến, chính là người anh ấy yêu nhất! "

Eunkwang không nói gì, cúi xuống cài giúp Minhyuk quai giày bị tuột.

Không khí bỗng rơi vào yên lặng một cách kỳ dị.

" Các con đều mệt rồi, về nhà ăn chút gì đã rồi hãy nói chuyện tiếp. " Mẹ Eunkwang nói.

" Cám ơn bác! " Jimin phụ họa.

Không ngờ Minhyuk lại sinh sự: " Đón xong anh Tiểu Kwang là con hoàn thành nhiệm vụ rồi, con đi chơi với bạn đây. "

Nói xong, cậu giơ tay vẫy, chạy thật nhanh ra khỏi sân bay, không buồn ngoái lại.

Eunkwang nhìn theo bóng cậu đi xa dần, đến khi cái bóng nhỏ xinh hoàn toàn biến mất trong đám người.

Tâm trạng của Jimin đột nhiên nặng nề một cách khó hiểu. Cô bỗng có dự cảm, cậu bé trước nay Eunkwang chưa từng nhắc đến kia có ý nghĩa gì đặc biệt với anh.

Ra khỏi sân bay, Jimin sửng sốt nhìn thấy một anh lái xe chạy đến, cung kính đưa hành lý của Eunkwang lên chiếc Lincoln mới toanh.

Eunkwang hỏi bố: " Mới mua ạ? "

" Mua để đi đón con đấy, nhìn bề ngoài hơi xấu một chút nhưng rất hữu dụng, chở được nhiều người, lại tiện để hành lý. " Giọng ông giống như hôm nay lên phố mua được cây bắp cải, mặc dù bị sâu một chút nhưng vẫn có thể ăn tạm.

Eunkwang hết sức tán đồng, gật đầu: " Vâng! Rất hữu dụng, xe kinh tế nhất thế giới chính là loại xe này. "

Jimin không nhịn được, bật cười. Hóa ra Eunkwang còn một khiá cạnh khác mà cô chưa biết.

Xe đi chừng một tiếng, dừng lại bên bờ biển. Jimin quả thực khó mà tin được hai tòa biệt thự xa hoa trước mặt lại là của gia đình Eunkwang, bởi chỉ cần nhìn một dãy xe hơi trong khuôn viên cũng.đã đủ biết chủ nhân ngôi nhà sống xa hoa thế nào.

Eunkwang mang hành lý của Jimin, nắm tay cô đi vào tòa nhà trước mặt. Tầng một là phòng khách rộng rãi, gam màu chủ đạo là màu trắng trang nhã. Tầng trên là bốn phong ngủ,  Eunkwang đưa hành lý cô vào một trong những căn phòng đó. Đây là phòng kép, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là phòng sách, từ cách bài trí đơn giản mà sang trọng có thể thấy, đây là phong của Seo Eunkwang.

" Em nghỉ chút đi, lát nữa ăn tối anh sẽ gọi. "

Jimin thật sự rất mệt, từ lúc Eunkwang nói muốn đưa cô về Úc, mấy đêm liền cô ngủ không yên, lại thêm chuyến bay dài, cô đã mệt đến choáng váng đầu óc.

" Vậy còn anh? "

" Anh ra ngoài. "

" Em đi cùng anh. "

" Không cần, anh có chút việc. "

Nói xong, anh đóng cửa phòng, thản nhiên đi ra. 

-------------end chap 1--------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: