13-14

13

  Thật ra thì từ thật lâu trước kia Lục Thiên Hàn đã gặp Triển Chiêu một lần, dĩ nhiên là Triển Chiêu không nhớ rõ được.

Khi đó Triển Chiêu còn rất nhỏ, đại khái khoảng độ ba bốn tuổi đi, Ân Hậu ôm hắn cùng Ân Lan Từ lên núi, cùng nhau đi dâng hương.

Lần đầu tiên Lục Thiên Hàn thấy đứa nhỏ này, cũng cảm thấy ngạc nhiên, khi nhỏ Triển Chiêu vô cùng đáng yêu, đặc biệt là một đôi mắt to sáng như sao trời, lúc nào cũng tò mò nhìn ngó xung quanh, nó lại không sợ người lạ, nhưng cũng không có nghịch ngợm, nhìn có vẻ vô cùng tinh tế.

Đầu tiên Lục Thiên Hàn quả thực không dám tin tưởng đó lại là ngoại tôn của Ân Hậu, làm sao lại có thể ngoan thế a? Dù sao thì cũng là huyết mạch của Ân Hậu, sao lại chẳng có chút tà khí nào?Sau đó, Lục Thiên Hàn thỉnh thoảng có được nghe qua danh tiếng của Triển Chiêu, biết hắn tại chức Khai Phong Phủ, cũng biết hắn chính là Nam Hiệp Khách, thành danh còn sớm hơn cả Bạch Ngọc Đường.

Có điều Lục Thiên Hàn cũng không có quá lưu ý đến Triển Chiêu, cho đến một ngày, Lục Tuyết Nhi nói với hắn —– Ngoại tôn lúc nào cũng ngạo mạn của hắn, Bạch Ngọc Đường, đã có ái nhân, mà ái nhân này, lại là Triển Chiêu.

Lúc đó Lục Thiên Hàn đã cảm thấy kỳ quái, Ngọc Đường nhà hắn thích Triển Chiêu điểm gì chứ?Lục Thiên Hàn từ đó bắt đầu lưu ý Triển Chiêu, nghe đi nghe lại, hơn nữa hắn còn quan sát tác phong làm việc mấy năm nay của Triển Chiêu .... Cảm thấy hắn là một người cực tốt, dường như chẳng có chút tính cách quái đản nào a,Trên cõi đời này, hạng người nào khó làm nhất? Chẳng phải là loại người tốt đó sao?Nếu là người xấu, thỉnh thoảng tính cách có phát uy chút cũng có thể hiểu được, thế nhưng một người tốt thuần nhất, có thể phát khí ở đâu đây?Lục Thiên Hàn hiểu rất rõ tính cách ngoại tôn mình, Bạch Ngọc Đường rất giống hắn, ghét những thứ bình thường, hoặc là không thích, nếu đã thích, nhất định là phải thích thứ trân quý nhất. Nói cách khác, bất kể là chọn người hay chọn đồ, đều vô cùng kén chọn.

Tính cách của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gần như trái ngược, Ngọc Đường nhà hắn hẳn là phải ghét nhất hạng người tốt đến thế này mới phải chứ? Tại sao lúc nào cũng dính cùng một chỗ với Triển Chiêu đây? Hơn nữa, nghe Thiên Tôn nói, còn ngọt ngào hơn cả mật, khó có thể phân ly nữa đây.

Lục Thiên Hàn đại khái cũng biết Ngân Yêu Vương lợi hại thế nào rồi, nhưng vấn đề là năm đó Ngân Yêu Vương có nói một câu, hậu nhân của hắn và hậu nhân của Ân Hậu chính là một cặp do trời đất tạo nên .... Chỉ một câu thuận miệng nói đùa từ trăm năm trước, chẳng lẽ lại chính xác vậy sao?Nhưng điều làm cho Lục Thiên Hàn tò mò chính là, tất cả những người mà mình thưởng thức, chỉ cần ở cùng Triển Chiêu một chút, đều vô cùng thích hắn.

Thiên Tôn thích hắn, Lục Tuyết Nhi cùng Bạch Hạ cũng thích hắn, ngay cả khêu nữ ngốc luôn thích bắt bẻ Lục Lăng Nhi của mình cũng vô cùng thích hắn.

Vì vậy, Lục Thiên Hàn quyết định tự mình đến kiểm chứng một chút.

Đầu tiên, hắn tỉ mỉ quan sát Triển Chiêu một cái —- Ngoại hình không giống Ân Hậu, chỉ loáng thoáng có chút xíu cái bóng mà thôi, chủ yếu hắn vẫn giống ngoại mẫu của hắn, khuôn mặt với những đường cong nhu hòa, tuấn lãng mà anh khí, không có đẹp chói mắt như Bạch Ngọc Đường nhưng mà càng nhìn càng thấy đẹp mắt, nhất là cặp mắt đầy linh khí kia!Sau đôi câu trò chuyện, Lục Thiên Hàn gật đầu, mặc dù tính tình có chút sáng sủa, thế nhưng hắn cũng không phải là người nhiều chuyện.

Ngoài dự liệu của Lục Thiên Hàn, Triển Chiêu vừa thấy đã hóa giải nan đề của hắn —– Bảo hắn chọn một giữa Ân Hậu và Bạch Ngọc Đường.

Thật ra thì cái vấn đề nan giải hắn đưa ra này hết sức hoang đường, vô bằng vô cớ Triển Chiêu có thể phủ nhận, hoặc chuyển đề tài hỏi hắn là ai, có mục đích gì?Thế nhưng hắn lại không có làm vậy, thanh niên này chỉ chậm rãi, nhẹ nhàng mà hóa giải được vấn đề khó khăn như thế.

Lục Thiên Hàn lại một lần nữa thẩm thị Triển Chiêu, cũng tự mình tỉnh lại, quả nhiên, tai nghe không bằng mắt thấy. Triển Chiêu cũng không phải đơn giản chỉ là một người tốt vô cùng thành thật, ngược lại, hắn còn rất khôn khéo!Mình dùng gói trà trêu chọc hắn, hiển nhiên là có mục đích, Triển Chiêu khi đã chiếm thượng phong rồi, cũng không có bức nhân hỏi mình có mục đích gì, ngược lại cùng hắn câu câu đùa giỡn, điều này cũng là cho Lục Thiên Hàn bất ngờ. Nên nói thế nào đây? Lục Thiên Hàn cảm thấy con người Triển Chiêu này cũng không phải là hạng người ích kỷ chỉ biết riêng mình, ngược lại, hắn luôn lo nghĩ cho người khác, nếu như không cần thiế, hắn thà không lên tiếng, cũng không muốn người khác phải khó xử.

Lục Thiên Hàn bắt đầu cảm thấy buồn bực —– Khuê nữ nhà Ân Hậu gả cho một tướng công không đáng tin cậy thế nào đây, có lẽ còn ngoan hơn cả tiểu tử Bạch Hạ kia nữa, Bạch Ngọc Đường còn có tính cách giống mình, Triển Chiêu này rốt cuộc giống ai a?Chờ cho đến khi người giang hồ tụ tập xong rồi, Lục Thiên Hàn bắt đầu hỏi Triển Chiêu một chút thường thức giang hồ, lại phát hiện, hầu như hắn không biết cái gì hết, cảm thấy có chút buồn cười. Có điều về điểm này cũng rất giống với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường mặc dù ở giang hồ, nhưng chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện giang hồ. Có điều, Lục Thiên Hàn có thể khẳng định, Bạch Ngọc Đường không nhớ rõ những chuyện này là bởi vì nó lười, còn Triển Chiêu không nhớ rõ .... Hẳn là vì chỉ nhớ ăn đi.

Lục Thiên Hàn ngược lại cũng không cảm thấy Triển Chiêu không có chí cầu tiến gì, chính bản thân hắn cũng thà dạo chơi vân du tứ hải cũng không thèm đi tranh cái danh hiệu giang hồ hư danh kia làm gì. Dĩ nhiên, Lục Thiên Hàn cũng rõ ràng nhất bối cảnh của Triển Chiêu, đứa nhỏ này tiền đồ chỉ có hạn mà thôi, không biết là nó chủ động lựa chọn cuộc sống trước mắt này, hay là chỉ đơn thuần chấp nhận số mạng mà thôi? Có điều, nhìn thấy vẻ mặt sung sướng hạnh phúc khi ăn của nó, Lục Thiên Hàn cảm thấy ...... Có lẽ nó chỉ đơn giản là một tên ăn hàng đơn thuần mà thôi.

Chờ cho đến khi người giang hồ bắt đầu chú ý đến Triển Chiêu, Lục Thiên Hàn bắt đầu thấy được dòng nước ngầm bắt đầu xung động.

Nếu nói đến những tinh tú trong đám hậu sinh giang hồ sau này, đối với đám người trẻ tuổi kia, hẳn là ghen tỵ với Triển Chiêu. Triển Chiêu còn trẻ thế nhưng danh tiếng cơ hồ lại là đứng đầu đám hậu sinh giang hồ của Trung Nguyên, mặc dù không môn không phái, nhưng giang hồ là một nơi thực tế vô cùng, công phu tốt chính là tốt, thực lực mới quyết định tất cả!Tình cảnh của Triển Chiêu bây giờ, vấn đề quan trọng nhất chính là không phải hắn không tranh, mà là không muốn tranh! Nói cách khác, nếu như ngày nào đó nếu như Triển Chiêu thực sự muốn tranh cái địa vị minh chủ võ lâm này, tranh cái Thiên hạ đệ nhất này, chỉ cần hắn tham gia mấy lần tỷ võ, hoặc là thành lập một môn phái .... Dù sao thì cũng có rất nhiều phương pháp, nếu như hắn muốn có địa vị giang hồ, nháy mắt cái là đã có thể có ngay rồi, số mạng hắn là do hắn nắm giữ trong lòng bàn tay mình, hơn nữa hắn cũng có cái năng lực này. Dĩ nhiên, nếu như hắn chịu kế thừa tổ nghiệp, giang hồ nhất định sẽ vì hắn mà nổi cuồng phong sậu vũ, cũng may là không có ai biết quan hệ của hắn và Ma cung.

Lục Thiên Hàn chỉ mới ngồi xuống nói chuyện với Triển Chiêu câu mấy câu, cũng đã biết được tại sao Bạch Ngọc Đường thích hắn như vậy.

Triển Chiêu giống như một khối ngọc, nội liễm mà ôn nhuận, nhìn vào khiến cho người ta vui mắt đẹp lòng, lại chẳng chói mắt chút nào, hắn là một thanh niên độc nhất vô nhị, có thể khiến cho người ta vui vẻ. Mặc dù không biết phương pháp giáo dục của Ma cung cùng Ân Hậu làm sao vậy, sao lại có thể bồi dưỡng hắn thành thế này ... Thế nhưng, Lục Thiên Hàn thừa nhận, Triển Chiêu tuyệt đối cực xứng đôi với Bạch Ngọc Đường, Ngân Yêu Vương quả là kim khẩu, nói trời sinh một đôi, chính là trời sinh một đôi.

Nhưng mà, chuyện phát triển về sau khiến cho Lục Thiên Hàn có chút không vui.

Hắn không vui dĩ nhiên không phải vì Triển Chiêu, mà là vì có chút tự trách.

Người nhà Ân Hậu, chưa cần nói đến cái khác, nhưng tất cả đều rất có cốt khí, Ân Hậu lão quỷ kia trời sinh đã có một cổ ngạo khí bễ nghễ ngấm vào tận xương tủy rồi, dù sao thì quen hắn đã một trăm năm, Lục Thiên Hàn hiểu rất rõ.

Thấy ánh mắt Triển Chiêu, Lục Thiên Hàn cũng rất xác định, hắn kế thừa rất hoàn chỉnh cái phần ngạo khí của ngoại công hắn kia.

Thế nhưng, Triển Chiêu lại rất dễ dàng lựa chọn nhận lấy sự xem thường của đám giang hồ này chỉ muốn đổi về chút tin tức có lợi cho Bạch Ngọc Đường .... Mặc dù hắn cũng không có chắc chắn có thu được gì không, thế nhưng, nhìn tình hình trước mắt xem ra, ở lại so với dời đi, vẫn có lợi cho Bạch Ngọc Đường hơn.

Lục Thiên Hàn nhìn ra được, Triển Chiêu rất thoải mái, hắn ra quyết định này cũng không có khó khăn gì, đơn giản mà nói, chỉ cần tốt cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu thà nhẫn nhịn một chút, cũng không có đáng gì.

Lục Thiên Hàn không khỏi có chút cảm động.

Cũng bởi vì Triển Chiêu không hề do dự chút nào đã dễ dàng ra quyết định như vậy, từ đó có thể thấy được, Bạch Ngọc Đường trong lòng hắn quan trọng nhường nào.

Lục Thiên Hàn cũng cao hứng thay cho ngoại tôn mình, cái gì là tình sâu như biển không phải cứ nói ra miệng mà được, mà chính là lúc lựa chọn có do dự hay không. Lúc này Lục Thiên Hàn không khỏi lẩm bẩm —– Tiểu tử thối kia đi đâu rồi? Nửa ngày rồi sao vẫn chưa trở lại a?Suy nghĩ một chút, tất cả đều tại mình, sao lại bảo Lục Lăng Nhi dẫn nó đi chứ, vì vậy hắn cũng có chút giận mình.

Lục Thiên Hàn để bạc xuống, muốn kéo Triển Chiêu đi, ý là —– Làm gì phải ở đây chịu uất ức chứ, cứ để cho Ngọc Đường tự mình xử lý đi, cùng lắm thì bỏ lại cho Thiên Tôn ở đối diện kia.

Triển Chiêu bị Lục Thiên Hàn kéo đi, trong lòng lúc này còn nghĩ —– Được nha! Không biết Ngọc Đường có phải là ruột thịt không đây? Lục Thiên Hàn chẳng thèm hướng về hắn a.

Chính lúc ấy thì trên hành lang truyền lên tiếng bước chân, sau đó có một Bạch y nhân đi lên, xuất hiện trước mắt mọi người.

Thấy là bạch ý, lại nhớ đến trước đó Triển Chiêu có nói đến Bạch Ngọc Đường, cho nên tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn ra ngoài.

Chẳng qua là người lên lầu cũng không phải Bạch Ngọc Đường, người giang hồ ở nơi này chưa hẳn là tất cả đã thấy qua Bạch Ngọc Đường, thế nhưng sao lại có thể chắc chắn như vậy? Lý do rất đơn giản —– Ngoại trừ uy danh vang dội ra, Bạch Ngọc Đường còn vô cùng nổi tiếng là đẹp thiên địa khó dung, người nào mà không biết hắn là mỹ nam tử số một số hai đây. Thế nhưng, cái người vừa mới lên lầu này, dáng vẻ không chỉ khó coi bình thường, còn cực khó nhìn nữa.

Triển Chiêu liếc mắt một cái, đột nhiên món bạch y người này đang mạc còn cùng hình dáng với một món của Bạch Ngọc Đường, hắn không khỏi khó chịu, bĩu môi lầm bầm một câu: "Không cần loạn mặc đồ trắng như vậy ...."

Lục Thiên Hàn nghe Triển Chiêu nói câu này, có chút khó hiểu, hắn lại không biết, Triển Chiêu cũng có chút tật xấu, có thể là do hắn nhìn Bạch Ngọc Đường mặc bạch y quen rồi, cho nên khi nhìn người khác cũng mặc bạch y, hắn luôn cảm thấy thật kỳ quái.

Cái người giang hồ lên lầu đó còn ưỡn ngực ra vẻ rất khí phách, trong tay lại cầm một cổ kiếm đen dài, phía sau có hai tùy tùng đi theo.

Mọi người nhất thời cũng nhìn không ra thân phận hắn.

Ở nơi xa, Ân Hậu đang xem náo nhiệt hỏi Vô Sa cùng Thiên Tôn: "Ai a?"

Vô Sa cùng Thiên Tôn lắc đầu.

Ân Hậu vẩy vẩy cánh tay, ngồi dậy, nhẫn nhịn xem tiếp.

Lúc này chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đã từ trong hẻm nhanh chóng đi ra, thế nhưng vừa mới đến đầu hẻm đã bị Lục Lăng Nhi nhào ra ôm lấy, kéo lại.

Bạch Ngọc Đường giận đến không nói được gì, thế nhưng người này lại là thân cô cô của hắn, đánh không đánh được, mắng không mắng nổi, nàng lại có chút hồ đồ ngốc nghếch, có nói đạo lý cũng không xong.

Vô Sa có chút đồng tình mà nhìn Bạch Ngọc Đường không có cách nào thoát thân nổi, quay đầu lại hỏi Thiên Tôn: "Ngươi có cần đi cứu đồ đệ ngươi không?"

Thiên Tôn cười cười, xua tay: "Đừng, nó không đi sẽ vui hơn."

Ân Hậu ngẩng đầu liếc Thiên Tôn một cái.

Triển Chiêu đưa tay gõ trán hắn một cái: "Ai, để cho lão Lục cùng Tiểu Triển tăng cường chút tình cảm a, cơ hội khó có được mà."

Ân Hậu nín thở, có điều lúc này, hắn quét mắt nhìn qua thanh kiếm mà bạch y nhân cầm trong tay kia, hơi nhíu mày, hỏi Vô Sa cùng Thiên Tôn: "Các ngươi có thấy thanh kiếm mà hắn cầm trên tay không?"

Thiên Tôn dụi dụi mắt: "Di có chút quen mắt a!"

Vô Sa cũng cau mày: "Nhìn thấy ở đâu rồi?"

Ân Hậu nhìn trờ, đưa tay chỉ vào mình.

Thiên Tôn cùng Vô Sa sửng sốt, sau đó vỗ tay cái ——- A! Đây chẳng phải là bảo kiếm của Ân Hậu sao ... Sơn Hải Kiếm."Kiếm của ngươi sao lại ở trong tay hắn?"

Thiên Tôn kinh ngạc.

Ân Hậu lắc đầu một cái: "Là giả, Sơn Hải Kiếm đâu có ngắn như vậy."

Thiên Tôn cùng Vô Sa nhìn nhau một cái —— Lại cầm Sơn Hải Kiếm giả sao?Mà lúc này, trong tửu lâu, Triển Chiêu cũng nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay người nọ."Nhiều người giang hồ như vậy a? Qủa nhiên ngày ngọn núi trăm năm mới hiện ra một lần này cũng thật khác biệt a."

Vừa nói, hắn vừa lanh lợi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hai tùy tùng sau lưng hắn cũng đi theo, một cô nương mặc váy đỏ, khoảng bốn mươi tuổi, dáng dấp cũng không tồi, còn người khác khoảng hơn bốn mươi tuổi, là một thư sinh ốm nheo ốm nhóc, trong tay cầm một chiếc quạt sắt, Thiết Sơn ... Có chút giống với chiếc quạt mà Bệnh Thư Sinh hay cầm thường ngày.

Lục Thiên Hàn theo bản năng mà nhìn Triển Chiêu một cái, chỉ thấy quả nhiên, ánh mắt hắn cũng co lại thành sợi chỉ rồi.

Ba người vừa mới đến này, cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong tửu lâu.

Những người giang hồ ở đây phần lớn đều là những người từng trải, có điều hầu hết những ngườ này đối với Ma cung cũng chỉ là nghe qua chứ chưa mấy ai gặp được, vừa nhìn thấy Sơn Hải Kiếm trong tay thanh niên kia, lại còn có cả hai người tương tự Hồng Cửu Nương cùng Bệnh Thư Sinh trong truyền thuyết nữa, trong đầu mọi người cũng bắt đầu có liên tưởng.

Ngược lại Nghiêu Tử Lăng lại cảm thấy kinh ngạc, hắn từng gặp qua Ân Hậu cùng Hồng Cửu Nương, lúc đó bọn họ có việc tới Thiên Sơn một chuyến, lại vừa đúng dịp hai người này du ngoạn ở gần Thiên Sơn, hắn cũng chỉ là liếc nhìn từ xa mà thôi, thế nhưng trong trí nhớ của hắn, Hồng Cửu Nương đẹp chẳng khác nào Cửu thiên huyền nữ hạ phàm, làm sao có thể bình thường như vậy."Kiếm trong tay các hạ ....."

Lúc này Huyền Tuệ nhịn không được mà hỏi một tiếng.

Thanh niên bạch ý nhướng mi một cái, cười nhạt: "Nga, ta thay ngoại công đến gặp lão bằng hữu."

Mí mặt Triển Chiêu run lên.

Mọi người yên lặng nhìn nhau —— Hôm nay xuất hiện thật nhiều ngoại công đi!"Các hạ, xin hỏi tôn tính đại danh?"

Lại có người giang hồ hỏi: "Ngoại công ngươi là ai?"

"Họ Ân."

Thanh niên kia cười một tiếng: "Ân Hậu là Ngoạn công của ta ...."

Hắn vừa nói xong, trong tửu lâu lập tức trầm lặng xuống, sau đó lại lập tức xôn xao.

Cũng may là có mấy tiếng huyên náo này, động tĩnh nhảy dựng lên của Ân Hậu và của Thiên Tôn cùng Vô Sa đang cố sức giữ Ân Hậu lại ở lầu đối diện mới không bị ai phát hiện.

Ân Hậu giãy dụa, vừa đạp hai người: "Hai ngươi buông tay cho ta! Ta làm sao lại có ngoại tôn xấu như vậy được!"

Triển Chiêu cùng Vô Sa ôm chặt hắn không thả: "Đừng đi a. Nếu không làm gì có trò hay để nhìn nữa."

Tình cảnh của Ân Hậu lúc này có chút giống Bạch Ngọc Đường, giống như có con bạch tuộc tám vòi bám chặt lấy vậy, muốn thoát cũng thoát không xong.

Cùng kinh ngạc như mọi người trong tửu lâu, nhưng Lục Thiên Hàn biết rõ tên tiểu tử này là giả mạo, hôn ngoại tôn nhà Ân Hậu đang ngồi bên cạnh hắn đây này.

Nghĩ tới đây Lục Thiên Hàn lại lặng lẽ mà nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu đang tận lực khống chế tâm trạng mình.

Lục Thiên Hàn tiến đến: "Uy."

Triển Chiêu giương mắt nhìn hắn.

Lục Thiên Hàn nhận được ánh mắt của hắn liền giật mình —– Ai da! Xổ mao rồi.

Mà lúc này Triển hộ vệ đang nghĩ gì đấy?Lúc này, Triển hộ vệ không khỏi sinh ra một loại ảo giác, cảm thấy trong ngực mình đang có một vạn bé Tiểu Tứ Tử đang cưỡi một vạn con dương đà chạy qua chạy lại như điên ..... Tiểu Tứ Tử vừa chạy lại vừa kêu lớn ——– Tên khốn khiếp kia dám giả mạo ta???


14

  Thanh niên bạch y mới lên lầu, tự xưng họ Ân, mà cung chủ Ma cung, người trăm năm trước sất trá giang hồ, khiến cho toàn bộ người trong giang hồ nghe tên mà kinh sợ, Lão Ma đầu Ân Hậu lại là ngoại công của hắn.


Người này đương nhiên là giả mạo, bởi vì Ân Hậu đang ở nóc nhà đối diện đây, hắn cũng không nhớ mình mà lại có một ngoại tôn như thế.

Hơn nữa, ngoại tôn chân chính của Ân Hậu, Triển Chiêu vẫn còn ngồi yêu chỗ này, đang nghiên răng nghiến lợi đây.

Lục Thiên Hàn vốn định đi rồi lại yên lặng ngồi về chỗ cũ, tiểu nhị vốn dĩ mừng điên chạy đến thu bạc, tâm nói vị đại gia này đúng là hào phòng, không ngờ hắn lại ngồi trở về, cho nên cũng do dự, lúc này lại nghe Lục Thiên Hàn nói: "Một bát canh bồ câu tuyết, nhớ đun nhỏ lửa."

Tiểu nhị nháy mắt mấy cái, nói: "Được!"

Cầm bạc vui vẻ chạy đến trù phòng.

Trong tửu lâu lúc này, mọi người đã sớm nổ tung rồi.

Đối với người giang hồ mà nói, Ma cung chính là một loại cấm kỵ, đồng thời cũng là một chỗ thần kỳ.

Ân Hậu, vị thế ngoại cao nhân duy nhất có thể đánh ngang tay với Thiên Tôn này cũng đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm rồi.

Năm đó vì sao hắn lại thoái ẩn giang hồ, cái này không ai biết được, mà môn phái cường đại nhất, lớn nhất trong giang hồ năm xưa, Thiên Ma cung cũng ẩn lui cùng hắn, biến mất đến nay cũng gần năm mươi năm trời.

Lần này đột nhiên lại hiện ra một hậu nhân là ngoại tôn của Ân Hậu ..... Nếu như là thật, vậy không cần hỏi a, nhất định giang hồ sẽ xảy ra một trận tinh phong huyết vũ nữa.

Mọi người liền nghị luận ầm ĩ."Hắn là ngoại tôn của Ân Hậu sao?"

"Ma cung đã thoái ẩn giang hồ nhiều năm như rồi, chẳng lẽ chuẩn bị tái xuất sao?"

"Có phải là giả mạo không?"

"Nhưng mà hắn cầm Sơn Hải kiếm mà."

"Hơn nữa, các ngươi nhìn đi, đó chình là Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Họa đi?"

Lục Thiên Hàn cầm cái ly mà nhìn Triển Chiêu, lúc này, Triển Chiêu ngoại trừ khó chịu ra còn có cả nghi ngờ nữa ——- Tại sao có người muốn giả dạng hậu nhân của Ma cung đây? Có thể nói Ma cung chính là công địch của toàn bộ giang hồ, giả mạo thân phận này là có âm mưu gì?Cũng nghi ngờ giống vậy còn có hai người, một là Nghiêu Tử Lăng, người còn lại là Dụ Mộ Trì.

Về phần Nghiêu Tử Lăng thì như trước đã nói, hắn đã từng gặp qua Ân Hậu và Hồng Cửu Nương, Hồng Cửu Nương này nhìn qua rõ ràng là giả.

Còn Dụ Mộ Trì thì là bởi hắn từng nghe sư phụ nói qua về Ân Hậu, Hạc Đồng nói Ân Hậu không chỉ công phu rất giỏi mà tướng mạo cũng rất đẹp, lại còn nhắc qua thê tử của Ân Hậu là một đại mỹ nhân ... không có lý do tuấn nam cùng mỹ nữ lại sinh ra một oa nhi xấu xí như vậy đi .... Cho dù là đã cách một đời đi, cũng đâu cần biến hóa như vậy chứ?"Ngươi nói ngươi họ Ân sao?"

Có người giang hồ vẫn tương đối bình tĩnh, cảm thấy khả nghi, liền hỏi: "Vì sao lại theo họ ngoại?"

Bạch y thanh niên kia cười nhạt: "Ta tên là Ân Minh Nguyệt, phụ thân ta ở rể."

"Phốc...."

Lục Thiên Hàn đang uống trà đại mạch, nghe được câu này liền phun cả ra ngoài, lặng lẽ mà nhìn Triển Chiêu một cái, quả nhiên, mặt đen thui.

Triển Chiêu tâm nói ..... Ai nha, ngươi đừng có nói hươu nói vượn a, phụ thân ta là đại nam nhan, ngươi nói hắn ở rể hắn sẽ đến liều mạng với ngươi, ngươi có tin không!Trên nóc nhà đối diện, Thiên Tôn cùng Vô Sa khoanh tay bát quái: "Nhi tế ngươi ở rể sao?"

"Hai ngươi cũng ngu như hắn sao?"

Ân Hậu giận: "Nếu như ở rể thì ngoại tôn ta đâu có gọi là Triển Chiêu, gọi là Ân Chiêu rồi ...."

Thiên Tôn cùng Vô Sa ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút —- Ân Chiêu .... Âm Chiêu sao?"

Nghĩ đến đây, hai người nhịn không được mà "phốc"

một tiếng, Ân Hậu giận a, đây là cái loại chuyện gì!"Ân Hậu có nữ nhi sao?"

Người giang hồ châu đầu ghé tai cùng nhau bàn luận, phần lớn đều chưa từng nghe qua Ân Hậu có nhi tử.

Năm đó, Ân Hậu thoái ẩn giang hồ cũng là vì nữ nhi ra đời, mà Ân Lan Từ cũng thoái lưu giang hồ từ rất sớm, cũng không phải nàng cố kỵ thân phận mà mai danh ẩn tính, chẳng qua là nàng cần gì cái hư danh giang hồ này chứ, đến cả thân phụ của mình cũng không dám nhận."Năm đó Ân Hậu có thành thân sao?"

Người giang hồ dù sao cũng là người, lúc này mọi người đều sôi trào máu bát quái, lại cảm thấy được hình như mình đã nghe được một đoạn bí văn giang hồ, càng tò mò hơn.

Thấy mọi người vừa tò mò lại vừa hoài nghi, Ân Minh Nguyệt đó còn thật hống hách, bưng chén trà nói: "Năm đó ngoại công ta vô tình gặp được công chúa Minh Nguyệt của nước Đại Hạ ở Tây Vực, vừa gặp đã khuynh tâm, vì nàng mà thoái lui giang hồ, từ nhỏ ta đã lớn lên ở Ma cung, rất ít hỏi chuyện giang hồ."

Mọi người càng hiếu kỳ hơn —— Minh Nguyệt công chúa của nước Đại Hạ sao?Triển Chiêu cau mày ngồi nghe.

Chuyện liên quan đến ngoại mẫu của mình, Triển Chiêu cũng rất ít khi được nghe nhắc tới, hắn chỉ biết là ngoại công vô cùng thương tâm, hơn nữa cũng nhớ bà. Hắn đã từng xem qua bức họa của ngoại mẫu, cũng nghe qua nương hắn nhắc đến, dung mạo của hắn rất giống ngoại mẫu.

Triển Chiêu cũng chưa từng nghe qua chuyện ngoại mẫu mình là công chúa Minh Nguyệt của nước Đại Hạ gì, hắn có len lén hỏi qua Hồng Cửu Nương, ngoại mẫu hắn là người thế nào?Hồng Cửu Nương nói với hắn: "Con không chỉ có dung mạo giống nàng, mà tính cách cũng rất giống ngoại mẫu con đây. Ngoại mẫu con chính là bảo bối mà ngoại công con nhặt được ...."

Lúc này, Triển Chiêu chỉ có thể nhìn Lục Thiên Hàn.

Bởi vì bằng những lời lẽ vừa rồi của Lục Thiên Hàn, Triển Chiêu biết được hẳn là hắn biết ngoại mẫu mình —– Như vậy, những lời người này nói liệu có thật không đây?Chỉ thấy Lục Thiên Hàn nhẹ nhàng lắc đầu một cái.

Lục Thiên Hàn lúc này suy nghĩ, bạch y nhân này bất luận là người nào, hắn cũng chết chắc rồi, nghĩ xong, hắn lại theo bản năng mà nhìn nóc nhà xa xa, cách xa như vậy mà hắn cũng cảm nhận được sát khí của Ân Hậu.

Triển Chiêu nội lực không có thâm hậu như của Lục Thiên Hàn, nhưng thấy hắn nhìn ra xa xa, cũng theo bản năng mà nhìn theo, vừa mới nhìn liền giật mình ..... Chỉ thấy ở xa, trên nóc nhà, Ân Hậu đang ngồi xếp bằng, Thiên Tôn cùng Vô Sa cũng đến xem náo nhiệt.

Cách xa như vậy, Triển Chiêu cũng có thể thấy được sắc mặt ngoại công mình thật khó coin ha, Vô Sa cùng Thiên Tôn cũng lo âu cho cái mạng nhỏ của Bạch y nhân kia a.

Triển Chiêu nhìn thần sắc ngoại công hắn, dù sao lúc này trong tửu lâu mọi người còn đang hò hét, cũng không ai rảnh đi chú ý hắn.

Lúc này lại nghe Lục Thiên Hàn đột nhiên tới một câu: "Ngoại mẫu ngươi chính là nghịch lân của ngoại công ngươi."

Triển Chiêu hơi sững sờ, mở to mắt nhìn."Có biết tại sao ngoại công ngươi lại bị nhiều người nói là Ma đầu vậy không?"

Lục Thiên Hàn cười híp mắt hỏi.

Triển Chiêu nhìn hắn.

Lục Thiên Hàn cười cười: "Ngươi đừng có nhìn dáng vẻ thường xuyên rất không thú vị của ngoại công ngươi, thế nhưng hắn đã vì ngoại mẫu ngươi mà làm chuyện kinh thiên động địa đó."

Triển Chiêu nhịn không được bát quái: "Chuyện gì a?"

Lục Thiên Hàn cười cười: "Ta mà nói ra hắn nhất định liều mạng với ta .... Có điều, ngoại mẫu ngươi cũng chẳng phải công chúa Đại Hạ gì, nàng chỉ là một khuê nữ thường dân mà thôi, chỉ là tính tình đặc biệt chút, đầu óc thông minh chút, dáng vẻ cũng đẹp mắt chút, tâm đại cũng khá một chút."

Triển Chiêu mở to mắt nhìn —– Nghe có vẻ rất tốt................"Tiểu tử kia dám nói hươu nói vượn về thân phận của ngoại mẫu ngươi."

Lục Thiên Hàn run lên ánh mắt: "Hẳn là hắn không biết chữ chết viết thế nào đâu."

.......

Lúc này, trong ngõ hẻm cách đó không xa.

Bạch Ngọc Đường không nói nổi mà nhìn Lục Lăng Nhi đang ôm lấy mình nhất định không buông, cuối cùng cũng không giằng co nữa mà hắn đứng im lại, quay đầu lại nhìn nàng: "Cô cô."

"Sao?"

Lục Lăng Nhi đại khái đoán được Bạch Ngọc Đường sắp tức giận."Người nhất định không thả con ra sao?"

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn nàng.

Lục Lăng Nhi bĩu môi, vừa sờ Bạch Ngọc Đường giận lại vừa sợ phụ thân mình giận.

Bạch Ngọc Đường cũng đâu có ngốc, hắn đã sớm đoán được chắc chắn Lục Lăng Nhi bị chỉ điểm nên mới cố ngăn mình lại như vậy, trên đời này ai có thể chỉ điểm nàng? Còn vì sao nữa? Tất nhiên là ngoại công hắn rồi! Ngoại công hắn nhất định muốn Lục Lăng Nhi cuốn lấy hắn đâu còn mục đích nào khác ngoài việc muốn đi trêu chọc Triển Chiêu chứ.

Thần sắc Bạch Ngọc Đường đột nhiên rất nghiêm túc: "Người có biết không, ngoại công muốn tìm mẹ hai cho người đó."

Lục Lăng Nhi sửng sốt, há to miệng: "A?!"

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói: "Người hắn thích chính là một bằng hữu của Triển Chiêu, hắn cố ý bả người quấn lấy con, thật ra là muốn hẹn gặp mặt người ta đó."

Lục Lăng Nhi há miệng thật to: "Thật sao?"

Bạch Ngọc Đường lại càng tỏ ra nghiêm túc hơn: "Người không hiếu kỳ sao?"

Lục Lăng Nhi gật đầu lia lịa: "Tò mò! Mẹ hai có đẹp không?"

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, thật dễ lừa, hắn liền gật đầu một cái: "Xinh đẹp lắm, có điều ngoại công cảm thấy ngượng, cho nên bảo người kéo con đi, thật ra là để con kéo người đi, không muốn cho người gặp tân ngoại mẫu."

Lục Lăng Nhi há to miệng: "A! Thì ra là như vậy a!"

"Nhanh đi về thôi, người cũng nên nhanh chóng về xem một chút, góp ý cho ngoại công a!"

Bạch Ngọc Đường nghiêm túc: "Nếu không tốt chúng ta sẽ không cho hắn cưới!"

"Đúng vậy!"

Lục Lăng Nhi gật đầu, còn hỏi: "Vậy lúc nào phụ thân định thành thân? Chúng ta cũng tổ chức rượu mừng sao?"

Bạch Ngọc Đường tiếp tục đỡ trán: "Ngoại công cưới cái đó!"

Lục Lăng Nhi nghiêng đầu: "Cái nào?"

"Tóm lại."

Bạch Ngọc Đường thấy lực chú ý của nàng đã được dời đi rồi, liền kéo tay nàng: "Chúng ta cứ đi xem trước đã!"

"Nga!"

Lúc này, Lục Lăng Nhi càng gấp gáp hơn cả Bạch Ngọc Đường nữa, liền lôi ngược hắn trở lại................Trong tửu lâu.

Thanh âm nghị luận của mọi người cũng thấp hơn một chút, cũng không có kích động như trước nữa.

Huyền Tuệ liền hỏi: "Ma cũng đã không hỏi chuyện giang hồ từ lâu, Thiếu cung chủ đột nhiên giá lâm, chẳng lẽ Ân Hậu lại muốn xuất sơn lần nữa?"

Vị Ân Minh Nguyệt kia cười một tiếng, thấy người giang hồ khẩn trương như vậy, liền xua tay một cái: "Các ngươi không cần lo lắng, ta chẳng qua là thay ngoại công đến lấy một món đồ mà thôi, mặt khác, trước đây không lâu, có một bằng hữu nói cho ta biết, Hắc Bạch lưỡng đạo có thể sẽ nhân cơ hội ngọn núi trăm năm mới hiện ra một lần mà phân cao thấp tranh đệ nhất thiên hạ lần nữa ...."

Hắn đang nói chuyện, thấy mọi người nhìn sang, Ân Minh Nguyệt kia cười một tiếng: "Ta cũng giống như ngoại công, đối với danh hiệu đệ nhất đó không có hứng thú, dù sao thì bất luận có tranh hay không tranh thì Thiên Tôn cũng bại dưới tay ngoại công ta."

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, Lục Thiên Hàn bưng chén uống trà.

Nhìn lại trên nóc nhà kia, Thiên Tôn khoanh tay hỏi Ân Hậu: "Ngươi nói với hắn a?!"

Ân Hậu giận nha: "Làm sao có thể, đã nói hắn là đồ giả mạo mà!"

"Tiểu tử thối dám nói hươu nói vượn, làm thịt hắn!"

Thiên Tôn giận, định nhảy qua đó,Vô Sa liền kéo lại hắn: "Ai, ngươi cũng bình tĩnh a, nếu không sẽ không có hảo hí nhìn!"

Lúc này Ân Hậu cũng đã bớt giận hơn, khoanh tay nói: "Đám tiểu tử này giả mạo nhất định là có lý do, cứ xem trước một chút xem hắn có mưu đồ gì hãy nói."

Tất cả mọi người trong tửu lâu đều là Bạch đạo, đặc biệt còn là người phái Thiên Sơn nữa, vừa mới nghe những lời này đã cảm thấy chói tai rồi.

Nghiêu Tử Lăng ngẩng đầu, đột nhiên hỏi Triển Chiêu: "Triển đại nhân lúc nào cũng ở cùng chỗ với Bạch Ngọc Đường, vậy hẳn là đã gặp Thiên Tôn a?"

Mọi người soạt một cái, quay sang nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu một cái, nói: "Ta không chỉ gặp Thiên Tôn, ta còn gặp cả Ân Hậu nữa."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Lại nhìn đến Bạch y nhân kia, hắn cũng ngẩn người, nhìn Triển Chiêu một cái, trong mắt xẹt qua một tia khác thường.

Triển Chiêu cười lạnh —– Ngươi là tên giả mạo a! Ngươi có giỏi thì cứ nhìn đi, ngươi chờ đó!"Thì ra là Triển đại nhân .... Ta cũng không có nghe qua ngoại công ta đề cập đến ngươi."

Ân Minh Nguyệt bưng chén trà, chậm rãi nói: "Mấy năm nay ngoại công ta đều ở Ma cung, cũng rất ít khi ra ngoài ...."

"Không có a."

Lục Thiên Hàn cắt đứt lời hắn: "Ân Hậu rất rảnh rỗi đó, không có việc gì hắn đều chạy khắp nơi, trước đây không lâu ta còn gặp nữa mà.... Nhắc mới nhớ, ta cũng đã từng gặp qua thê tử cùng ngoại tôn hắn, tại sao trông ngươi chẳng giống ngoại tôn hắn chút nào a?"

Tất cả mọi người đều nhìn Lục Thiên Hàn.

Ân Minh Nguyệt cười cười, hỏi: "Các hạ là ai a?"

Mọi người đều tò mò nhìn Lục Thiên Hàn, tâm nói, vị này vừa rồi có nghe hắn nói qua, hình như là ngoại công của Triển Chiêu.... Ai da, quan hệ ba bề bảy nước như vậy thật loạn a!"Thật ra thì việc có từng gặp qua Ân Hậu hoặc ngoại tôn của Ân Hậu chưa cũng không cần gấp gáp."

Nghiêu Tử Lăng nhìn người giả mạo Hồng Cửu Nương kia: "Quan trọng là ta đã từng gặp qua Hồng Cửu Nương, nàng có thể nói là xinh đẹp hơn vị bên cạnh đây rất nhiều."

Lục Thiên Hàn cùng Triển Chiêu đều gật đầu, Triển Chiêu tâm nói —– Hồng di ta nghiêng nước nghiêng thành, có đứng chung một chỗ với Lục Tuyết Nhi cũng không có thất lễ chút nào, ngươi lại đi tìm một cô nương quê mùa như vậy đến giả mạo, nếu để nàng biết nhất định ngay cả ngươi nàng cũng đốt thành tro cho xem!Lúc này, Dụ Mộ Trì cũng nói: "Sư phụ ta có chút giao tình với Ân Hậu cùng Thiên Tôn, mặc dù ta chưa từng được gặp qua Ân Hậu, thế nhưng nghe nói khí độ cùng tướng mạo hắn không hề thua Thiên Tôn chút nào, nếu như truyền nhân của Thiên Tôn đều phải thuộc loại như Bạch Ngọc Đường kia, vậy truyền nhân của Ân Hậu cần phải nói thế nào đây .... Hẳn là cũng phải phân được cao thấp. Con người ta nói chuyện luôn thẳng thắn, các hạ thực sự là kém xa."

Khóe miệng mọi người co giật, sớm nghe Dụ Mộ Trì này nói chuyện thẳng thắn như chặn họng người ta, nói một là một, nói hai là hai, không có để ý nể mặt người ta chút nào, quả nhiên a, này chẳng phải là đang mắng Ân Minh Nguyệt xấu xí sao ... muốn giả trang ngoại tôn người khác tốt nhất là nên soi gương đã a, phải thuộc loại như Bạch Ngọc Đường kia hãy đi giả trang người ta a?Triển Chiêu âm thầm gật đầu —– Ân, Dụ Mộ Trì nói câu này nói dễ nghe a.

Nơi xa, Ân Hậu sờ sờ cằm: "Nói thế này còn đỡ."

"Di?"

Lúc này, chỉ thấy Thiên Tôn chỉ dưới lầu nói: "Ngọc Đường tới rồi nga."

Vô Sa cùng Ân Hậu cũng cúi xuống nhìn, chỉ thấy Lục Lăng Nhi lôi Bạch Ngọc Đường chạy đến cửa khách điếm. Mọi người lúc này cũng buồn bực —- Bạch Ngọc Đường dùng chiêu gì a, tại sao lại khiến Lục Lăng Nhi nói hắn quay lại?Bạch Ngọc Đường vừa mới tới cửa đã đụng phải một người vội vã chạy tới —– Lục Phong.

Lục Phong đến trước mặt hắn chắp tay: "Sư thúc tổ, đừng vào a!"

Vừa nói vừa đem hắn kéo vào một ngõ nhỏ.

Lục Lăng Nhi còn rất gấp a, vậy mà cũng bị lôi vào.

Bạch Ngọc Đường không hiểu, hỏi Lục Phong: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Ai nha, chúng ta nhận được thư mời của Huyền Tuệ, nói Bạch đạo họp kín ở đây. Ta có một chút việc nên đến trễ, vừa mới tới cửa, người của Tử Lăng đã cản ta lại, nói là trong lầu trùng hợp như thế, Triển Chiêu cũng có ở đó, có thể ngươi đi ra đúng lúc nên sẽ rất nhanh trở lại, bảo ta chặn ngươi trước, đừng có lên."

Bạch Ngọc Đường nghe xong, chân mày cũng nhíu lại: "Triển Chiêu cũng không đi?"

"Không có...."

Lục Phong còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã chợt lách người đi rồi."Ai ...."

Lục Phong vội vã đi theo sau, tâm nói sao lại không nghe khuyên chứ.

Bên cạnh, Lục Lăng Nhi cũng chạy theo.

Lục Phong thấy nàng. Liền thi lễ với nàng: "Uy, Lục tiểu thư cũng ở đây sao?"

Lục Lăng Nhi híp mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng tới gặp mẹ hai của ta sao?"

Lục Phong sửng sốt, nghiêng đầu —— Mẹ hai? Chẳng lẽ Lục Thiên Hàn muốn cưới thêm lão bà sao?Bạch Ngọc Đường chạy đến ngoài ngõ, liền thấy có một đội nhân mã từ xa chạy tới, nhìn có vẻ là quan sai .... Chẳng qua là Bạch Ngọc Đường cũng hoàn toàn không có tâm tư gì mà để ý bọn họ, hắn bước nhanh lên lầu.

Mặc dù Bạch Ngọc Đường hắn cũng không quá quan tâm chuyện giang hồ, thế nhưng những tính toán kiểu này của giang hồ hắn có thể hiểu được, mà tại sao Triển Chiêu cứ ngồi đó nhất định không đi hắn càng hiểu rõ, tâm hắn lúc này vô cùng khó chịu, không biết Mèo có bị khi dễ hay không?Vừa lên tới lầu trên đã nghe thấy mấy người nghị luận: "Thực sự là ngoại tôn của Ân Hậu sao?"

Bạch Ngọc Đường cả kinh, cũng lo lắng, tâm nói, không phải chứ? Hắn mới đi có một lát mà bí mật của Triển Chiêu đã bại lộ rồi?Thế nhưng, đồng thời lại nghe có thanh âm truyền đến: "A a, năm đó ngoại công ta quả nhiên là có không ít kẻ địch, các ngươi nói ta giả mạo thiếu chủ Ma cung, không thể chỉ dựa vào mấy người đối đầu với Ma cung ta mà phán định a, phải cần có bằng chứng xác thực đi?Đang nói chuyện, Bạch Ngọc Đường đã lên lầu rồi.

Bởi vì sự xuất hiện của hắn khiến cho toàn lầu hai nháy mắt cái đã yên tĩnh lại.

Triển Chiêu cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa cầu thang lầu hai —– Vừa rồi Lục Phong đến cản Bạch Ngọc Đường hắn có nhìn thấy, xem ra là do Nghiêu Tử Lăng cho thủ hạ chặn lại Lục Phong, bảo hắn đi chặn Bạch Ngọc Đường, quả nhiên .... Không ngăn được a.

Mọi người theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhanh chóng quét qua mọi người một vòng, đi tới bên cạnh Triển Chiêu, sau đó thi lễ với Lục Thiên Hàn một cái: "Ngoại công."

Lục Thiên Hàn gật đầu một cái.

Trong nháy mắt, người trên lầu lại nhìn nhau.

Đang yên tĩnh, Lục Lăng Nhi đột nhiên chạy đến: "Phụ thân, phụ thân! Người muốn ..... Ngô."

Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường đã nhanh chóng bịp kín miệng Lục Lăng Nhi vừa mới chạy đến hỏi Lục Thiên Hàn về mẹ hai, ghé vào tai nàng nói: "Ở đây nhiều người a, về nhà hãy nói đi."

"Ngô."

Lục Lăng Nhi gật đầu một cái, ngồi bên cạnh Lục Lăng Nhi, ôm cánh tay hắn hết nhìn đông lại nhìn tây, tâm nói —– Đều là nam nhân a? Mẹ hai ở đâu vậy?Nhưng mà ở đầu kia .... Người giang hồ lại vô cùng kích động —– Người kia là ngoại công của Bạch Ngọc Đường, bên cạnh lại có một nha đầu điên điên khùng khùng, chẳng lẽ chính là đỉnh đỉnh đại danh Lục Thiên Hàn sao?Ở nơi xa, Thiên Tôn liền chú ý đến vẻ mặt Ân Hậu, hình như có chút ảm đạm, cùng là ngoại công, ngoại công của người ta có thể khiến người ta tự hào a, còn mình lại chỉ mang đến phiền toái cho con cháu ....

Vô Sa cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái ...........

Trong nhất thời, mọi người trong lầu hôm nay có thể nói là đã gặp quá nhiều chuyện đi? Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn cũng khó gặp, lại gặp được một cái tự xưng là hậu nhân Ma cung Ân Minh Nguyệt, còn tới một thế ngoại cao nhân Lục Thiên Hàn, chứ lát nữa đừng có thực sự dẫn cả Thiên Tôn và Ân Hậu đến nữa đi.

Lúc này, Lục Phong cũng đi tới, sau khi chào hỏi với mọi người trên lầu xong, sau đó làm lễ ra mắt với Lục Thiên Hàn.

Tất cả mọi người đều tin tưởng —- Vị Lục Thiên Hàn chắc chắn là thật, hơn nữa quan hệ của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rất tốt, người giang hồ đều biết rõ, có lẽ là theo Bạch Ngọc Đường nên gọi là ngoại công đi, nga .... Cái này nghe hợp lý chút.

Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Triển Chiêu ngồi xuống, nhìn xem sắc mặt hắn.

Triển Chiêu liếc hắn một cái, Bạch Ngọc Đường nhìn ra được hắn đang khó chịu, liền thiêu mi —- Sao vậy?Triển Chiêu liếc Ân Minh Nguyệt một cái.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chỉ thấy Ân Minh Nguyệt đang nhìn hắn đây, trên mặt còn mang ý cười lạnh: "Các hạ chính là cao đồ của Thiên Tôn, Bạch Ngọc Đường?"

Bạch Ngọc Đường cau mày: "Ngươi là ai?"

Ân Minh Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Nghiêu Tử Lăng bên cạnh đã xen miệng vào rồi: "Hắn tự xưng là ngoại tôn của Ân Hậu."

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, bĩu môi một cái: "Ngươi phóng thí a!"

Tất cả mọi người nháy mắt mấy cái, Nghiêu Tử Lăng cùng Dụ Mộ Trì đã nghi ngờ nay lại càng thêm khẳng đinh —- Qủa nhiên là giả.

Lục Thiên Hàn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu châm trà cho Bạch Ngọc Đường, ý là — Ngươi không được học theo Triệu Phổ nghe chưa! Ngươi là Qúy công tử, từ trước đến nay không có văng tục bao giờ.

Bạch Ngọc Đường cũng là nhất thời không nhịn được, tâm nói tên khốn kia ngoại hình như vậy mà cũng dám giả dạng Miêu Nhi nhà hắn, không biết xấu hổ sao?Mọi người nghe được câu kia của Bạch Ngọc Đường liền yên lặng nhìn Ân Minh Nguyệt.

Ân Minh Nguyệt mắt lạnh mà nhìn Bạch Ngọc Đường: "Ngươi không tin?"

Bạch Ngọc Đường nhận chén trà uống một ngụm, hắn còn đang buồn bực đây, tại sao lại có mùi trà đại mạch chứ? Lại vừa thờ ơ thiêu mi nói: "Ngoại tôn của Ân Hậu đẹp hơn ngươi gấp vạn lần, ngươi kém xa hắn cả một toàn Đồ Vân Sơn đó, đổi sang giả mạo người khác đi?"

Mọi người theo bản năng mà nhìn ngọn Đồ Vân một chút —– Cái này, chênh lệch lớn đến vậy sao?Nơi xa, Ân Hậu gật đầu: "Tiểu tử Ngọc Đường nói câu này đúng là thật!"

..........."Năm đó sư phụ ngươi thua ngoại công ta, quả nhiên ngươi cũng không cam tâm a."

Ân Minh Nguyệt cười lạnh: "Không biết ngươi có dám so với ta mấy chiêu không?"

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —– Miêu nhi, làm sao đây? Nếu như ta đánh thắng hắn, người ta sẽ nói ta đánh thắng ngoại tôn của Ân Hậu, nhất định sẽ làm ngoại công ngươi mất mặt cho xem.

Nơi xa, Ân Hậu cũng khoanh tay mà thiêu mi.

Thiên Tôn đè hắn lại: "Tỉnh táo a, thiên hạ làm gì có lắm người đến giả ngoại tôn ngươi như vậy, vừa chẳng có lợi ích gì, nói không chừng là muốn dẫn ngươi ra đi, cùng lắm thì ta đi thay ngươi giải quyết là được."

Ân Hậu vẻ mặt bội phục mà nhìn Thiên Tôn: "Ngươi không sợ người mà người ta cố ý dẫn ra là ngươi sao?"

"Ách ..."

Thiên Tôn nhìn trời.

Vô Sa vỗ vỗ hai người bọn họ: "Hai ngươi đừng cãi nữa."

vừa nói vừa ý bảo hai người hãy nhìn vào tửu lâu mà xem.

Lúc này, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên đứng lên, đi về phía Ân Minh Nguyệt.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu .... Lúc này, tuyết cáp thang cũng được đưa lên, Lục Thiên Hàn múc một chén cho Lục Lăng Nhi, lại múc cho Bạch Ngọc Đường một chén.

Vừa rồi Bạch Ngọc Đường bỏ ra tìm Lục Lăng Nhi nên cũng chưa ăn uống gì, liền bưng lên uống, vừa uống vừa nhìn tình hình bên kia.

Lúc này, mọi sự chú ý của mọi người đã bị Triển Chiêu hấp dẫn hết.

Lục Thiên Hàn thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: "Triển Chiêu chuẩn bị xử lý thế nào? Ngươi không lo lắng à? Lại còn tâm tình mà ăn nữa, người ta còn hết lòng hết dạ với ngươi."

Bạch Ngọc Đường cười, xua xua tay với Lục Thiên Hàn: "Yên tâm đi, Mèo sẽ tự có cách giải quyết."

Lục Thiên Hàn thiêu mi: "Thật sao?"

"Còn không phải sao, cả người cũng không thể chiếm tiện nghi của hắn nữa mà."

Bạch Ngọc Đường ranh mãnh mà nhìn bọc giấy gói trà đại mạch trên bàn.

Lục Thiên Hàn lúng túng, trừng hắn —– Tiểu tử thối.

Bạch Ngọc Đường nói xong, ngâng đầu nhìn sang —– Triển Chiêu sẽ xử lý thế nào sao? Lấy sự thấu hiểu của hắn với Triển Chiêu mà nói, có một số việc, Triển Chiêu đã muốn làm từ sớm, nhưng vẫn chưa có cơ hội để làm, không biết hôm nay .... Hắn có thể làm được không?Ở nơi xa, Thiên Tôn cùng Vô Sa cũng nhìn Ân Hậu, ý là —– Ngoại tôn ngươi sẽ làm thế nào?Ân Hậu nhún vai, than thở: "Ai ...."

Vô Sa cùng Thiên Tôn nhìn hắn. Thực ra hai người cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của Ân Hậu .... Bạch Ngọc Đường có thể quang minh chính đại gọi Lục Thiên Hàn là ngoại công ngoài đường, rất tự hào. Còn Ân Hậu thì sao đây? Nữ nhi, ngoại tôn đều phải mai danh ẩn tính.

Chính lúc mọi người ở đây đều hiếu kỳ không biết Triển Chiêu định làm gì, chỉ thấy Triển Chiêu đi tới trước mặt Ân Minh Nguyệt, đứng cạnh bàn.

Ân Minh Nguyệt ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu, hỏi: "Triển đại nhân, có gì chỉ giáo?"

"Ngươi là giả."

Triển Chiêu nhàn nhạt nói: "Ân Hậu không có một ngoại tôn nào như ngươi."

Ân Minh Nguyệt cười lạnh: "Vẫn là câu này a ... Có chứng cứ sao?"

Triển Chiêu đưa tay, nhẹ nhàng mở ra một ống áo .... "Xoạt"

một tiếng.

Chỉ thấy có một chuỗi thiên châu đeo tay rơi ra, đeo trên cổ tay Triển Chiêu.

Mọi người nhìn thấy chuỗi thiên châu kia, cũng sửng sốt.

Mà Lục Thiên Hàn cũng sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cười cười, bưng chén uống tuyết cáp thang, quả nhiên là làm a ..... Triển Chiêu chính là Triển Chiêu! Hắn danh chính ngôn thuận, sợ gì chứ?Mà lúc này, Thiên Tôn cùng Vô Sa ở đối diện há to miệng, Ân Hậu ngồi im chỗ đó ngẩn người.

Chỉ thấy Triển Chiêu dùng Cự Khuyết nhẹ nhàng đặt trước bàn Ân Minh Nguyệt, không nhanh không chậm nói: "Bởi vì ta mới là thật."

Lời Triển Chiêu vừa nói ra, trong tửu lâu lại lạnh ngắt như tờ.

Hồi lâu sau, Nghiêu Tử Lăng đột nhiên hỏi: "Ngươi nói cái gì là thật?"

Triển Chiêu thiêu mi một cái, gằn từng chữ mà rõ ràng nói: "Ta nói, Ta Triển Chiêu, mới là ngoại tôn độc nhất vô nhị của Ân Hậu."

Ở nơi xa, Thiên Tôn cùng Vô Sa nhẹ nhàng đẩy Ân Hậu đang sững sờ một cái.

Ân Hậu bị hai người họ đẩy hai cái, mới khôi phục lại tinh thần, theo bàn năng mà đưa tay gãi gãi cằm, mũi không khỏi có chút chua chua a.

Thiên Tôn cười nhìn hắn: "Vui chưa?"

Ân Hậu gãi đầu gãi tai, thế nhưng trên mặt khó giấu nổi sự vui vẻ —– Lúc Chiêu Chiêu nhà hắn nói mình là "Ngoại tôn độc nhất vô nhị của Ân Hậu"

còn rất tự hào nga, rất kiêu ngạo nga.

Vm cũng cười: "Triển Chiêu không hổ danh là ngoại tôn của ngươi, không tới thì thôi, tới là kinh hãi thế tục, thà không cần tiền đồ danh dự nó cũng muốn trước mặt mọi người nhận Ân Hậu ngươi a."

Bạch Ngọc Đường bưng tuyết cáp thang thiêu mi nhìn Lục Thiên Hàn một chút, ý là — Thế nào?Lục Thiên Hàn gật đầu một cái, cười —– Khá lắm Triển Chiêu! Tính cách này, đáng phục!  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: