Chương 12 có âm mưu?

Phụt , dựa vào cái gì a? Phong Thành còn muốn kêu gào, muốn cuốn tay áo lên cùng tiểu gia hỏa đánh một trận nhìn xem ai lợi hại .

Thế nhưng, vô luận hắn gọi thế nào , tiểu gia hỏa bên trong cũng không có động tĩnh, nó đã theo Nhược Á Phỉ ngủ say chậm rãi đi ngủ.

Hoàng cung Tây Hải quốc.

Hoàng Thượng đương triều Mộ Hình ngồi dựa vào ghế ở bên trong ngự thư phòng, thích ý nhìn quyển sách trên tay, mới lật một tờ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.

"Vào đi "

Tiếng nói trầm thấp từ trong miệng bật ra, thân thể thon dài đã ngồi dậy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện vẻ mặt nghiêm túc.

Tuổi tác đã được năm mươi tuổi, bởi vì tu luyện, thoạt nhìn cùng nam nhân hai mươi ba mươi tuổi không sai biệt lắm, thậm chí so với bọn hắn càng được nữ nhân hoan nghênh hơn , bởi vì hắn thoạt nhìn rất có mị lực.

Vận Hoàng bào , đai lưng thắt phỉ thúy bên hông, toàn thân tản ra khí tức tôn quý.

Người đến là hắc bào nam nhân, thoạt nhìn bất quá trên dưới ba mươi tuổi, sắc mặt hắn rất trầm buồn, vừa vào gian phòng liền nửa quỳ xuống thi lễ.

"Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng."

Mộ Hình mày hơi nhếch, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn, thanh âm nặng nề mở miệng:

"Nói đi, có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Minh Hạ nhếch môi , đứng thẳng người, tay vỗ vỗ chỗ bụi dính quần, cao giọng trả lời:

"Thuộc hạ đích thực là có một việc lý thú muốn nói cho hoàng thượng."

"Vậy sao ?"

Giọng nam nhân trầm thấp tiếp lời, Mộ Hình nâng vạt áo, thanh âm sung sướng hỏi .

"Là chuyện gì? Chuyện gì có thể làm Minh Hạ ngươi cố ý đến nói cho trẫm."

Hắn thân là thị vệ thân cận đầu lĩnh , gần hai mươi năm qua, hắn vẫn luôn ở bên ngoài chỉ huy thủ hạ thay hắn giám thị động tĩnh của những người khác , nếu như không có việc gì đặc biệt , hắn ta chắc là sẽ không chủ động tới tìm hăn .

Phát giác biểu tình Mộ Hình trở nên dễ chịu hơn, Minh Hạ vốn còn câu nệ liền giảm đi không ít, con ngươi đen híp lại , ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, lo lắng mở miệng nói:

"Hôm nay Tứ Vương gia đi Nhược phủ tuyển phi.

Kết quả, vừa vặn cứu một thứ xuất nữ nhi của Nhược phủ.

Hơn nữa, Tứ Vương gia tựa hồ còn vì nàng mà chọc giận Nhược Định Minh, bởi vì thời gian tống nữ nhân kia vào phòng trị liệu, Nhược Định Minh là đen mặt đi ra ngoài."

Minh Hạ dừng lại , Mộ Hình lập tức lộ ra biểu tình nghi hoặc, hiển nhiên là bị lời của hắn a khiến cho hứng thú.

Tứ nhi tử của hắn gần đây cũng rất kì quái , trước đây nó rất sùng bái hắn, đối với hắn cơ hồ là nói gì nghe nấy.

Thế nhưng gần đây nó đối với hắn đều rất lãnh đạm, cho dù hắn nói chuyện với nó , cũng là ứng phó hai tiếng sẽ không nói nữa .

Nó hiện tại vì sao phải cứu nữ nhân kia đâu? Chẳng lẽ nó nhìn trúng nàng?

Có lẽ là nhìn ra ý nghĩ Mộ Hình, Minh Hạ đắc ý cong lên khóe môi , nhẹ nhàng nói tiếp:

"Ban đầu thuộc hạ cũng cho rằng Tứ Vương gia là nhìn trúng nữ nhân kia.

Thế nhưng, tình thế về sau nhanh chóng thay đổi , thời gian một lúc sau Nhược Định Minh lại vào phòng nói cho Tứ Vương gia, nữ nhân kia không tham gia tuyển phi , còn nói phải đem nàng đưa vào cung làm cái tần phi nho nhỏ.

Theo lý thuyết, nếu là Tứ Vương gia thực sự nhìn trúng nữ nhân kia, nhất định sẽ phản bác lời nói của Nhược Định Minh, lấy ra thân phận Vương gia bảo vệ nữ nhân kia ."

"Thế nhưng chuyện làm cho người ta không ngờ chính là Tứ Vương gia cũng không có làm như vậy . Hắn chỉ là dùng thanh âm rất bình tĩnh nói ba ngày sau sẽ công bố phi tử được chọn, sau đó cứ như vậy rời đi ."

Nói xong, Minh Hạ vuốt một luồng mồ hôi trên trán kia, mắt bình tĩnh nhìn Mộ Hình.

Hắn đang đợi, chờ phản ứng của Mộ Hình nghe xong lời này, xem hắn có thể không đoán ra nguyên nhân Tứ Vương gia làm như vậy.

Mộ Hình trầm mặc một hồi lâu, mới không nhanh không chậm mở miệng nói:

"Trẫm cũng không biết Viêm nhi làm như vậy là vì nguyên nhân gì .

Minh Hạ, xem ra ngươi hôm nay là một chuyến tay không trở về , muốn biết ý nghĩ của hắn, còn phải chờ ngươi tự mình phái người đi thăm dò ."

Bị hắn nói ra 'Âm mưu' như thế , hai gò má Minh Hạ đỏ hồng, ngữ khí có chút u oán:

"Nếu như có thể điều tra ra được , thuộc hạ cũng sẽ không tiến cung tới hỏi. Hiểu rõ nhất Tứ Vương gia người chính là Hoàng Thượng , nếu ngay cả Hoàng Thượng cũng không biết , thuộc hạ chỉ có thể cầu khẩn thần tiên trên trời chỉ điểm tin tức xuống."

"Ha ha, ngươi nha ngươi."

Mộ Hình lớn tiếng lãng cười, thân thể ngay thẳng bởi vì rung động xung quanh loạng choạng, giống như là bị hạ dược gì đó .

Hồi lâu, Mộ Hình mới vỗ bên y phục , nỗi lòng vui mừng không chút nào ẩn giấu hiển hiện ra, khuôn mặt tuấn dật vẻ mặt tiếu ý .

"Trẫm không ngờ ngươi cũng có một ngày nói ra loại lời này, nói thật cho ngươi biết , hiện tại Viêm nhi, trẫm cũng nhìn không thấu, hắn gần đây thay đổi, có lẽ là bởi vì trưởng thành .

Nói chung, trẫm đoán không ra tâm tư của hắn, ngươi đã cũng tra không ra nguyên nhân, không nên tra xét, nhiều tìm người đi giám thị hắn là được."

"Ân."

Minh Hạ trầm ứng một tiếng, bỗng nhiên câu dẫn ra môi, nhiều hứng thú nói:

"Quên nói cho Hoàng Thượng biết , Nhược Định Minh ngày mai sẽ đem nữ nhân kia đưa vào cung, Hoàng Thượng có thể hảo hảo hưởng diễm phúc , thuộc hạ nghe thủ hạ nói, nữ nhân kia bộ dạng rất đẹp, hơn nữa, tựa hồ không có nửa điểm linh lực, danh xứng với thực , là một cô gái yếu đuối."

"Không có linh lực?"

Mộ Hình tuấn mày cau lại, trên mặt lại lần nữa khôi phục nghiêm túc.

"Đúng vậy, nàng không có nửa điểm linh lực, nghe nói là từ lúc sinh ra liền như thế.

Vì thế, lúc nàng năm tuổi liền bị vứt bỏ ở trong phế viện, nàng là người bị Nhược gia vứt bỏ.

Vì thế, Hoàng Thượng, người không cần thiết đề phòng nàng."

"Nếu là vứt bỏ , vì sao hắn muốn đưa tiến cung tới cho trẫm?"

Này rất khó không cho người hoài nghi hắn có mưu đồ khác.

Trầm mặc .

Minh Hạ dừng lại một hồi lâu, mới mở miệng nói:

"Bằng trực giác, thuộc hạ cho rằng trên người nữ nhân này cũng không có âm mưu, quyết định sau cùng còn phải xem Hoàng Thượng, người muốn như thế nào liền thế ấy."

"Ân."

Đêm tối, bên trong gian phòng mùi thơm từ từ phiêu tán, hoa khắc thật lớn trên giường gỗ, Mộ Thiên Viêm hai bàn chân khoanh lại ngồi xuống , hai mắt hắn nhắm, như đang suy nghĩ bình thường , hai tay làm ra tư thế kỳ quái.

Trong không khí, không thấy có tiếng hắn nửa điểm hô hấp.

Qua hồi lâu, trên người hắn đột nhiên thả ra ánh sáng màu đỏ , tia sáng này bao phủ trên người hắn, đem cả người hắn rọi sáng, ánh sáng đỏ chiếu khuôn mặt khắc sâu thế nhưng hiện ra một chút tà mị, rõ ràng biểu tình gì cũng không có, thế nhưng chính là làm cho người ta có ảo giác như vậy.

Ánh sáng màu đỏ đột nhiên đại biến, dần dần thu nhỏ lại, từng chút từng chút thu nhỏ lại, chậm rãi dung nhập trong cơ thể hắn, quá trình giằng co như vậy mấy phút , ánh sáng đỏ hoàn toàn biến mất, quanh thân Mộ Thiên Viêm chậm rãi lộ ra ánh sáng trắng .

Cảnh tượng như là thiên thần đến, một tầng ánh sáng trắng nhu hòa vây quanh hắn, vờn quanh hắn, vẻ mặt của hắn trở nên rất sung sướng, rất thích ý.

Ánh sáng trắng ở trên người hắn chuyển động, lấy tốc độ rất đều mà chuyển động.

Thật lâu thật lâu , nam nhân đột nhiên mở hai mắt ra, con ngươi thả ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi, hắn thở phào một cái, thấp mị dễ nghe tiếng nói mở miệng .

"Cuối cùng cũng hoàn toàn đột phá hồng linh "

Thu hồi công pháp, Mộ Thiên Viêm bỗng nhiên nhớ tới chuyện ban ngày phát sinh, không biết hôm nay hắn cứ như vậy rời đi , nàng sẽ như thế nào?

Do dự mấy giây, thân ảnh chợt lóe, trong phòng người đã nhiên biến mất không thấy tăm hơi .

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: