☆, 40 Còn không trả hết nợ

Nhược Á Phỉ mím môi, không có trả lời, bất quá thái độ lại là không phủ nhận, chẳng lẽ không đúng sao? Nàng không cho là hắn cứu nàng là vì được lợi gì từ nàng, vì thế, hắn hẳn là quá nhàm chán, muốn cho nàng bồi hắn chơi trò chơi đi.


Tức giận vô cùng, Mộ Thiên Viêm giận quá hoá cười, cười đến rất càn rỡ, rất đáng sợ, chí ít hai người bên cạnh xem cuộc vui nghe mà run cả người, đồng thời không tự chủ chau mày.


" Nàng sở dĩ chống cự Bản Vương như thế, chính là cho rằng Bản Vương đang chơi trò chơi với nàng?"


Sau khi cười xong, thanh âm lạnh như băng đặt câu hỏi.


"Đúng."


Con ngươi đen của Nhược Á Phỉ thoáng rùng mình, nhìn thẳng sâu con ngươi của hắn, mặc dù hắn hiện tại phát tán ra khí thế đáng sợ, thế nhưng nàng không sợ!


"Tốt lắm. "


Mộ Thiên Viêm giữ lấy thân thể mềm mại của nàng, từng câu từng chữ phun ra nói:


"Bản Vương nói cho ngươi biết, Bản Vương không có đùa, Bản Vương là nghiêm túc, Bản Vương muốn ngươi làm nữ nhân của Bản Vương!"


Lúc này cặp con ngươi đen sâu thẳm lóe tia kiên định, hắn chớp cũng không chớp nhìn mặt cười của nàng, rất chăm chú nhìn nàng, trong mắt chỉ có bộ dáng khiếp sợ của nàng.


Đây là cảm giác gì?


Nhược Á Phỉ nói không nên lời, chỉ cảm thấy hắn thật khí phách, thật sâu tình, chí ít cặp mắt kia làm cho nàng cảm thấy tâm động mạnh.


Nàng chưa bao giờ nghĩ tới hắn là nghiêm túc, làm nữ nhân của hắn?


A, nàng cũng rất muốn, nàng không phủ nhận nàng bị hắn hấp dẫn, chỉ là, hắn chẳng lẽ không biết trong bụng của nàng có bảo bảo của người khác sao?


"Dù cho không phải trò chơi, ngươi nên biết, chúng ta không có khả năng."


Nhược Á Phỉ quay mặt đi, lãnh đạm nói.


Nghe ra được nàng nói đến chuyện nàng mang thai, tâm tình Mộ Thiên Viêm không hiểu sao lại tốt lên.


Nói như vậy, nàng cũng không phải là thực sự chán ghét hắn, mà là đang để ý đến bụng của nàng.


Trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, Mộ Thiên Viêm thay đổi sắc mặt từ giận sang vui, làm cho hai người bên cạnh quái dị liếc mắt nhìn nhau.


"Nàng là phủ muốn công pháp kia."


Hiểu được tâm tư của nàng xong, Mộ Thiên Viêm quay lại đề tài trước.


Mặc dù kinh ngạc thái độ của hắn vì sao xoay chuyển nhanh như vậy, bất quá, Nhược Á Phỉ lười đi suy tư những thứ ấy, nàng mím môi, đạm thanh nói:


"Đúng, ta muốn nhìn một chút ta có thể tu luyện công pháp kia hay không."


"Ngươi muốn tu luyện?"


Thượng Quan Mộc đột nhiên kinh ngạc trợn to mắt, hỏi lên tiếng, trên người Nhược Á Phỉ không có nửa điểm linh lực, này là chuyện người bình thường cũng nhìn ra được, Thượng Quan Mộc tự nhiên đã sớm chú ý tới điểm ấy, hắn không ngờ ý tưởng của nàng làm cho người ta kinh ngạc.


Nàng là muốn thay đổi thiên? Muốn nghịch mệnh sao?


Biết rất rõ ràng không có cách nào tu luyện, nhưng vẫn là muốn...


Á, đúng rồi, cái nàng gọi là tìm kiếm tư liệu Thiên Long Đại lục là giả, nàng là muốn tìm công pháp có thể tu luyện mới là mục đích thực sự đi.


Hắn còn tưởng rằng nàng là tiểu nữ nhân bình thường, xem ra, là mắt hắn vụng về .


"Đúng."


Lạnh lùng lên tiếng trả lời, Nhược Á Phỉ lại nâng sách lên tiếp tục lật, mặc dù nàng rất muốn bản công pháp theo như lời Thượng Quan Mộc nói, chỉ là, nàng căn bản lấy không được, vẫn là đừng phí tâm tư suy nghĩ.


"Nếu đã là Nhu nhi muốn, Bản Vương quyết định thay nàng đi lấy công pháp tới tay."


Hẳn không phải là rất khó đi, lấy tu vi hắn bây giờ, muốn từ Hoàng cung Đông Trạch quốc cướp công pháp, không tốn bao nhiêu tâm tư.


Thượng Quan Mộc là không biết tâm tư hiện tại của Mộ Thiên Viêm, nếu không hắn nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết, đã biết hắn tu luyện rất cao, thế nhưng hắn muốn một mình xông vào Hoàng cung Đông Trạch mà không tốn chút tâm tư, căn bản không có khả năng hoàn hảo đi ra!


" Huynh. . ."


( Ụt : Lúc này Phỉ tỷ chưa biết có thích Viêm ca hay không nhưng cũng không bài xích ca nên sẽ để là " muội – huynh " cho nó thân thiết tý tý nhá )


Nhược Á Phỉ ngẩng đầu, trong con ngươi đen lóe ánh sáng tối, nàng không hi vọng lại nợ hắn ân tình, hiện tại nàng nợ hắn, đã nhiều đến không đếm nổi.


Hạ mí mắt, Nhược Á Phỉ lạnh lùng từ chối nói:


"Không cần, nếu như muốn, muội sẽ tự mình đi lấy."


Hé ra lúm đồng tiền, mắt phượng hẹp dài nửa hí, trong mắt lưu chuyển tia sáng sung sướng, tay Mộ Thiên Viêm vô cùng thân thiết ngoắc ngoắc cái mũi nhỏ của nàng, nam thanh nói:


"Tương lai nàng sẽ là nữ nhân của Bản Vương, vì thế, không cần phải cùng Bản Vương khách khí."


Nhìn bộ dáng hai người thân mật, Thượng Quan Mộc rút trừu khóe miệng, thân thể tê dại hướng Lãnh Dực Hàn bên kia xê dịch, một phen giật giật ở tay áo của hắn, tiến đến bên tai hắn cùng hắn thì thầm.


"Vì sao ta cảm thấy toàn thân giống như là bị kiến cắn, cảm giác rợn rợn ."


Lãnh Dực Hàn trấn định nhíu mày, trực tiếp xoay người, ngữ khí lo lắng nói:


"Ta chỉ là cảm thấy ngực khó chịu , buồn nôn."


"Xì. . ."


Thượng Quan Mộc bưng môi cười trộm, thân thể run run đến rất lợi hại.


Mộ Thiên Viêm chợt nhíu mày, một đạo ánh sáng trắng sắc bén từ giữa tay phát ra, bắn thẳng về phía bụng Thượng Quan Mộc.


Không ngờ hắn lại đột nhiên xuất thủ, bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, Thượng Quan Mộc lấy tư thế rất chật vật tránh khỏi, một thân hắc bào dính vô số bụi, trên mặt tuấn dật bất phàm cũng bởi vậy dính hai vết đen thui.


"Ngươi. . . Tứ Vương Gia, ngươi không nên khinh người quá đáng!"


Cho là hắn tu vi so với hắn ta thấp hơn là có thể khi dễ hắn sao?


Ách, quy luật của thế giới này hình như đúng là như thế, nhưng, hắn chính là không cam lòng!


Mộ Thiên Viêm mắt lạnh đảo đi qua, lấy tư thế ngạo nghễ mở miệng nói:


"Bản Vương chính là như thế thì thế nào?"


Ô. . .


Thượng Quan Mộc trong lòng rơi lệ, vẻ mặt u oán chuyển hướng Lãnh Dực Hàn, trong mắt thả ra ánh mắt cầu cứu...


Lãnh Dực Hàn nhếch mày, trong con ngươi biến mất tiếu ý, ho nhẹ một tiếng, chững chạc đàng hoàng nói:


"Tứ Vương Gia đã muốn bản công pháp kia, không bằng cùng hai người chúng ta đi Đông Trạch quốc đi. "


Cùng Thượng Quan Mộc quen biết hơn mười năm, đối với ý nghĩ của hắn ta, coi như là không cần suy nghĩ, hắn cũng có thể phỏng đoán một chút, hắn biết hắn ta muốn dẫn Mộ Thiên Viêm đi Đông Trạch quốc.


"Được ."


Mộ Thiên Viêm gật đầu, sảng khoái đáp ứng.


Nhìn mấy người tự quyết định, Nhược Á Phỉ cau mày, để quyển sách xuống, nhẹ phất tay áo, buồn bực chạy ra tàng thư lâu.


Nhìn váy hồng nhạt biến mất ở cửa, Mộ Thiên Viêm trầm trầm mặt, cho dù hắn nói rõ tâm ý với nàng, nhưng nàng vẫn có khúc mắc, không muốn cùng hắn gần gũi, thế nhưng, bá đạo như hắn, sao có thể vì vậy mà buông tha nàng!


"Tứ Vương Gia, ngươi không đuổi theo sao?"


Thượng Quan Mộc đột nhiên đi lên phía trước, vỗ vỗ bờ vai của hắn, một bộ dáng ta với ngươi cảm tình rất tốt.


Mộ Thiên Viêm quay đầu lại, con ngươi đen sắc bén bày ra ánh sáng lạnh, thẳng đến khi Thượng Quan Mộc tự giác ngộ, rút tay từ trên vai hắn xuống, hắn mới trầm giọng nói:


"Ngày mai chúng ta liền xuất phát đi Đông Trạch quốc, hai vị ở trong này muốn làm cái gì thì mau làm đi."


Cảm giác này có điểm như là chủ tử phân phó nô tài, Thượng Quan Mộc cùng Lãnh Dực Hàn hai mặt nhìn nhau một cái, cuối, bất đắc dĩ thở dài.


Đêm lạnh như nước, trong phòng ánh nến chập chờn , mờ nhạt ánh sáng hướng ngoài cửa sổ.


Trước cửa sổ chỗ, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn tĩnh tĩnh đứng thẳng, mặt của nàng rất yên lặng, trong mắt cất giấu rất nhiều mạch suy nghĩ hỗn loạn, hôm nay sau khi từ tàng thư lâu trở về, nàng liền trực tiếp trở về gian phòng nàng nghỉ ngơi ở phủ Tứ Vương Gia.


Nàng cảm thấy rất phiền, rất kiềm chế, nàng không muốn đón nhận thêm 'Hảo ý' của Mộ Thiên Viêm, nàng muốn dùng lực lượng của nàng tìm được công pháp tu luyện thích hợp, thế nhưng, hắn cố chấp như vậy, không để ý tới việc nàng phản bác, cố chấp muốn đi Đông Trạch quốc lấy công pháp kia.


Đáng chết!


Hắn tại sao phải làm như vậy! Tại sao muốn làm cho nàng buồn bực như vậy!


Nhược Á Phỉ cắn môi, lộ ra biểu tình phẫn nộ, nàng nắm chặt nắm tay, trong mắt lóe hoa lửa.


Được, hắn đã nhất định giúp nàng, để nàng nợ hắn nhiều như vậy, nếu như còn không trả nợ cho hắn, vậy không trả được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: