☆, 35 khách quan trọng

Nàng hiện tại không biết nên tính toán thế nào , khi được hắn che chở nàng được sống được bình yên, nàng đã thiếu hắn không ít tình , bây giờ lại còn làm cho hắn vì nàng cùng Nhược gia đối địch , nàng nên làm cái gì bây giờ?

Con đường sau này của nàng nên đi như thế nào? Nàng không có khả năng dựa vào hắn cả đời , nàng muốn nỗ lực làm cho nàng cường đại lên!

Thế nhưng, đáng chết!

Nàng trời sinh không có linh lực, căn bản không có cách nào tu luyện linh lực, phải làm thế nào mới có thể cường đại đây?

Không được, nàng phải đi tìm tư liệu, nàng bây giờ đối với thế giới này hoàn toàn không biết gì cả, nói không chừng có tồn tại công pháp nàng có thể tu luyện , chỉ cần nàng có thể cường đại, nàng không sợ hãi bất luận kẻ nào, nàng phải đem những người từng khi dễ nàng giẫm dưới lòng bàn chân!

Nhìn nét mặt của nàng đang ảm đạm lại đột nhiên phấn chấn lên, con ngươi đen sáng sủa lóe ra tia bất định, biểu tình tối tăm trên mặt càng dần biến mất , hắn không khỏi có chút không hiểu, không biết nàng nghĩ tới điều gì, biểu tình trên mặt …

Bước chân Nhược Á Phỉ nhanh lên, nơi này có chỗ bán đầy đủ tư liệu không ? Có hay không thư điếm chuyên môn bán loại tạp thư này ?

“Nàng đi đâu?”

Một cái bàn tay đột nhiên kéo thân thể của nàng, Nhược Á Phỉ quay đầu lại, nhìn tay chủ nhân, đạm thanh nói:

“Ta muốn đi tìm thư điếm.”

Mộ Thiên Viêm nhíu mày, mắt phượng nửa hí , trên mặt lộ ra trầm tư, nàng vì sao đột nhiên muốn tìm sách ? Chẳng lẽ là mấy ngày nay quá buồn , muốn nhìn sách giải buồn sao?

Suy tư hồi lâu, cuối cùng nghĩ không ra manh mối, lúc này mới khẽ mở môi đỏ mọng .

“Nàng tìm sách làm cái gì?”

Nhược Á Phỉ nháy mắt, giật tay nàng ra, lạnh lùng nói:

“Ta không phải muốn sách, mà là muốn tìm thư điếm.”

Mộ Thiên Viêm nhẹ cười ra tiếng, thanh âm khàn khàn dễ nghe nói:

“Nàng tìm thư điếm chẳng lẽ không phải vì đọc sách sao?”

Chẳng lẽ nàng đi thư điếm không phải là vì thưởng thức sao?

Bị lời của hắn kích nên mặt lúc xanh lúc trắng , một lát, Nhược Á Phỉ mới cắn môi, vẻ mặt tức giận đáp:

“Ta muốn thư điếm làm cái gì, hình như cùng Tứ Vương Gia không có liên quan.”

Nhìn bộ dáng nàng tức giận , Mộ Thiên Viêm lặng lẽ, con ngươi đen như u đầm chớp động, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch, khí chất lành lạnh hiện ra .

Nàng hình như không quá nguyện ý ở chung cùng hắn , mỗi lần hắn tới gặp nàng, nàng cũng sẽ lãnh nhạt , giữa bọn họ chưa từng xảy ra tình cảnh ấm áp , đây là, vì sao? Hắn không cảm giác được hắn đã làm chuyện gì khiến cho nàng tức giận a?

Cảm giác nghi hoặc, không hiểu, hỗn loạn , mấy phần buồn bực quanh quẩn ở trong lòng hắn, Mộ Thiên Viêm nắm chặt lòng bàn tay, há mồm, chuẩn bị hướng nàng hỏi rõ ràng, hỏi nàng một chút , rốt cuộc vì sao chán ghét hắn?

Không đợi hắn lên tiếng, cửa viện truyền đến thanh âm già nua của Đồ quản gia .

“Vương Gia, có khách tới chơi.”

Mộ Thiên Viêm xoay người lại, con ngươi lãnh nghiêm nghị nhìn sang .

“Người đến là ai?”

Như hắn biết, Vương phủ đã ba tháng không có khách nhân đến qua, đương nhiên, ngoại trừ Nhược Á Phỉ , mà hắn cũng không có đem nàng trở thành khách nhân.

Đối với thái độ Mộ Thiên Viêm , Đồ quản gia lơ đễnh, thần sắc như trước đạm nhiên, hắn tư lịch thậm lão, mặc kệ chủ tử thái độ thế nào, hắn có thể đối phó vững như thái sơn .

“Hồi Vương Gia, bọn họ nói họ là sứ giảĐông Trạch quốc .”

Đồ quản gia nắm tay cúi đầu, cung kính đáp.

” Sứ giả Đông Trạch quốc ? Bọn họ sao có thể đến bản Vương phủ?”

Thanh âm nỉ non hỏi.

Đồ quản gia chớp mắt, liếc mắt Mộ Thiên Viêm một cái, lại không có trả lời, lời như thế, hắn không có biện pháp trả lời, huống chi, nói không chừng Vương Gia cũng không có hỏi hắn .

Nhìn lực chú ý Mộ Thiên Viêm dời đi, Nhược Á Phỉ cũng không có ý định nói thêm cái gì,  nhấc làn váy chuẩn bị đi ra ngoài , ai biết, mới đi ra mấy bước, một đạo lam ảnh lập tức vọt đến trước người ngăn cản hướng đi của nàng .

Gương mặt tuấn mý chăm chú nhìn , lông mi đen bóng rung động, trong con ngươi lóe không hiểu , cánh môi hơi nhếch lên, dưới ánh mặt trời , thoạt nhìn thật mê người , một luồng tóc đen từ đầu rơi xuống, vừa đúng rơi vào hai bên má .

Một màn này, chạm tới tâm Nhược Á Phỉ , nàng mím môi, quay mặt đi, kiềm chế xúc động trong lòng , lạnh lùng nói:

“Tứ Vương Gia, sao người còn quấn ta không buông, ngươi không đi tiếp khách sao?”

Lời vừa nói ra, Nhược Á Phỉ liền bị hai chữ  ‘Tiếp khách’ trong lời nói của chính nàng làm cho sung sướng , nàng cố nén cười cắn cánh môi, sợ mình sẽ không khống chế được bật cười.

Hai chữ này rõ ràng rất đúng , mà lại làm cho nàng liên tưởng đến những nữ nhân làm việc ở thanh lâu .

Một người đẹp như Mộ Thiên Viêm mặc một thân hồng y hơi mỏng , toàn thân mềm mại nằm trên giường , mặt lộ vẻ mơ màng , phấn môi mị thường câu dẫn người , …

Chậc chậc, không biết sẽ làm bao nhiêu người mê muội vì hắn ?

“Nàng đang suy nghĩ gì?”

Con ngươi đen thâm thúy chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí không hiểu đặt câu hỏi.

Vì sao bộ dáng của nàng thoạt nhìn gian trá, không có ý tốt như thế ?

“A?”

Bỗng nhiên hoàn hồn, như đứa ngốc mà trả lời .

Ngẩng đầu, Nhược Á Phỉ hung hăng hạ mắt, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi trong đầu , co quắp khóe miệng, gương mặt trước mặt này, đẹp thì đẹp thật . Bất quá , không hiểu sao lại thấy thiếu thiếu chút mị lực . Vẫn là loại hình mỹ nam như Phong Thành thích hợp với trang phục mà tưởng tượng hơn .

“Nàng đang suy nghĩ gì?”

Phát hiện nàng không có ý trả lời , Mộ Thiên Viêm chau mày, không phiền lòng lại lần nữa đặt câu hỏi.

“Không, không có gì.”

Nhược Á Phỉ ngượng ngùng lắc đầu, quyết đoán trả lời.

Sợ hắn tiếp tục truy vấn , Nhược Á Phỉ hạ đầu, vội vàng nói sang chuyện khác .

“Ngươi không muốn đi tiếp. . . Tiếp đãi sứ giả Đông Trạch quốc sao? Mau đi đi.”

“Nàng bồi Bản Vương đi.”

Mộ Thiên Viêm nửa hí con ngươi, đạm thanh nói, hắn biết nàng chỉ muốn thoát khỏi hắn, tự nàng đi tìm cái gọi là thư điếm, bất quá, hắn không yên lòng nàng một mình rời đi.

Nhược Á Phỉ nhíu mày, hung hăng quả quyết nói:

“Ta không muốn đi!”

Nàng toàn toàn không có nghĩa vụ bồi hắn cùng đi gặp khách nhân .

Trước ánh sáng thiêu đốt nhìn nàng của hắn , Nhược Á Phỉ cảm thấy toàn thân cực kỳ khó chịu, hắn không có mở miệng cưỡng cầu nàng, lại dùng loại ánh mắt đáng trách nhìn nàng, thật sự là thật quá mức!

Nhược Á Phỉ hận nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì, dù sao, hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nàng , nàng cũng không thể quá mức vong ân phụ nghĩa đi.

Ninh chân mày suy nghĩ thật lâu, Nhược Á Phỉ lúc này mới thở dài, con ngươi đen trong trẻo liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:

“Được rồi, đừng nhìn nữa , nhìn nữa thì trên người ta cũng sẽ không nhìn ra cái gì a , ta cùng ngươi đi là được rồi.”

Phấn môi câu dẫn ra, trong nháy mắt,gương mặt lạnh lộ ra nụ cười sáng lạn,đẹp vô cùng .

Đây là cái gọi là mặt mày hớn hở sao?

Đồ quản gia nghiêng đầu, thì thào .

Bên trong phòng khách, Thượng Quan Mộc nheo con ngươi đen lại , lo lắng cầm chén trà nhẹ hớp miệng, ngửi mùi hương trong chén trà , nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Aizzz , sớm biết Vương phủ nước trà tốt như vậy , hắn đã sớm đến bái phỏng  .

Thượng Quan Mộc bĩu môi, yếu ớt nghĩ .

Nhìn ra ý nghĩ của hắn, Lãnh Dực Hàn ngồi bên cạnh hắn khẽ hừ một tiếng, lành lạnh nói:

“Cũng không phải chưa từng uống qua trà ngon, ngươi là đường đường Vương Gia, lại  không tiền đồ như vậy .”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: