☆, 32 Vương Gia cường đoạt dân nữ!
” Ừ, hắn không có việc gì . ”
Lão đại phu thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt trả lời vấn đề của nàng.
Nhược Á Phỉ phút chốc thở phào nhẹ nhõm, trước một mực do dự có muốn hay không giải quyết đứa nhỏ, thế nhưng đến lúc nguy hiểm , nàng lại đối với hắn vạn phần không muốn, mặc kệ hắn là gì, hắn đều là đứa nhỏ của nàng , là thân nhân của nàng, nàng đã nghĩ thông suốt, nàng muốn giữ hắn lại!
” Đa tạ đại phu.”
Nhược Á Phỉ thỏa mãn nói cám ơn , nhẹ nhàng che bụng dưới , suy nghĩ từ trên giường đứng dậy, vậy mà thân thể lại vô lực, chợt rơi xuống .
Một cánh tay to lớn đúng lúc đem eo của nàng ôm vững , dùng sức một chút , thân thể mềm mại của nàng ngã vào , khí tức ấm áp đập vào mặt, Nhược Á Phỉ dùng tay chống lên lồng ngực của hắn, khẽ kêu, mím môi, giả vờ lãnh đạm nhìn hắn .
“Đa tạ Tứ Vương Gia lại lần nữa cứu giúp, ta đã không có việc gì , ngươi có thể buông ta ra .”
Mặc dù hắn ôm rất ấm, thế nhưng, cũng không phải là thứ mà nàng có thể hưởng thụ được , nàng muốn giữ tim của mình, không thể rơi vào ma lực này , đối với ơn cứu mạng của hắn, nàng sẽ nghĩ biện pháp báo .
Nhìn thấy nàng lãnh đạm, Mộ Thiên Viêm mày giữa chau lại, hô hấp trở nên năng hơn , tay nắm lấy thắt lưng nàng thật chặt, một lát, hắn mới nhíu mày, bình tĩnh hỏi:
“Đứa nhỏ này là ai ?”
“Không biết.”
Vô ý thức cau mày, Nhược Á Phỉ liễm hạ mí mắt.
“Không biết? Vì sao?”
Mộ Thiên Viêm cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng không tự chủ sâu hơn một chút , nếu như nàng không biết người nọ là ai mà nói, như vậy, người nọ theo như lời nàng , rất có thể chính là hắn!
Đêm cách đây một tháng , hắn nhớ rất rõ ràng, bộ dáng nàng kiều mị thở dốc , bộ dáng nàng như mèo hoang tay cào loạn xạ , còn có thanh âm nàng chửi bậy đến đáng yêu , làm cho hắn không thể nào quên , hắn nhớ rõ hương vị thơm ngọt ở nàng …
Đáng chết, hắn thế nhưng lại có loại phản ứng này !
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Thiên Viêm ửng đỏ, xấu hổ bĩu môi , trong lòng than nhẹ, cũng may khoảng cách giữa bọn họ không quá gần .
“Nếu như biết người nọ là ai, ta chắc chắn sẽ không buông tha hắn!”
Vừa nghĩ xong liền nghe được lời nói thầm bất mãn của Nhược Á Phỉ .
Mộ Thiên Viêm co quắp, nếu có thể, việc này hắn vĩnh viễn cũng không muốn nói cho nàng biết.
Mặc kệ nàng vì sao có thể mang thai con nối dõi của hắn , đã xác định bảo bảo trong bụng nàng là hài tử của hắn, hắn sẽ hộ nàng an toàn tốt hơn .
“Vương, Vương Gia.”
Một hắc y nhân đột nhiên từ trên trời rớt xuống, trông thấy ánh mắt Mộ Thiên Viêm ôn nhu đến cực điểm , cả kinh há hốc mồm .
Trời ạ , Vương Gia thế nhưng lại lộ ra vẻ mặt này, hắn không phải là gặp quỷ chứ ?
Từ lúc hắn biết Vương Gia đến nay , trên mặt người chưa từng xuất hiện qua loại biểu tình người bình thường nên có .
Chậc chậc, nữ nhân này thật nguy hiểm , lại có thể mê hoặc Vương Gia , hắn thật sự là quá bội phục nàng!
Nhược Á Phỉ chính là quanh quẩn suy nghĩ có muốn mở miệng lần nữa để cho hắn buông nàng ra hay không , cho nên nàng không có nhìn thấy nam nhân đột ngột xuất hiện ở y quán , càng không nhìn thấy biểu tình sùng bái của hắn .
Nhưng thật ra Mộ Thiên Viêm, sau khi nghe thấy thanh âm của hắn , lập tức khôi phục màu sắc trang nhã, ánh mắt u trầm quét qua hắn .
“Chuyện gì?”
Hắc y nhân phục hồi tinh thần , ngượng ngùng bĩu môi , cung kính mở miệng nói:
“Vương Gia, Nhược gia gia chủ vừa dẫn người đi qua Vương phủ tìm Vương Gia.”
” Hửm , hắn có nói nguyên nhân không ?”
Lông mi thật dài phe phẩy, thanh âm không nhẹ không đạm đặt câu hỏi.
Hắc y nhân đem tầm mắt rơi vào trên người Nhược Á Phỉ vài giây, quay đầu đáp:
“Nhược gia gia chủ nói hắn muốn mang chất nữ của hắn về nhà.”
Trên người Nhược Á Phỉ run lên, Mộ Thiên Viêm nhăn mày, lạnh lùng nói:
“Bọn hắn bây giờ ở đâu?”
Hắc y nhân đáp :
“Quản gia nói Vương Gia không ở nhà, Nhược gia gia chủ liền rời đi, thuộc hạ cho người theo bọn họ, phát hiện Nhược gia gia chủ đã phái người tra xét những nơi Vương Gia có thể tới , không lâu liền có thể tìm tới nơi này.”
” Ừ.”
Âm trầm đáp một tiếng , Mộ Thiên Viêm giơ bước chân hướng bên ngoài y quán đi đến.
Mang theo rất nhiều hạ nhân hùng hổ hướng y quán đi tới, mới tới phụ cận, liền phát hiện thân ảnh của hai người, Nhược Định Minh nhíu mày, âm thầm cười lạnh một tiếng, trên mặt lại là ôn hòa , thanh âm trầm lãnh mở miệng nói:
” Tứ Vương Gia, xin dừng bước .”
Mộ Thiên Viêm nhìn thẳng phía trước, ngữ khí nhẹ đạm hỏi:
“Nhược gia chủ có việc?”
” Tất nhiên.”
Nhược Định Minh cúi đầu, con ngươi lợi hại quét qua Nhược Nhu, ánh mắt hiện lên một tia âm ngoan .
“Bổn gia chủ tìm Tứ Vương Gia là muốn mang Nhu nhi về nhà.”
“Nhu nhi?”
Nhược Á Phỉ tự tiếu phi tiếu ngước mắt, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Nhược Định Minh, lạnh lùng nói:
“Không biết Nhược gia chủ tìm ‘Nhu nhi’ có chuyện gì?”
Đối với ngữ khí của nàng , Nhược Định Minh bất mãn hết sức, lại không có chỗ phát tác, chỉ có thể nhịn tức giận, vẻ mặt tiếu ý nói:
“Ngươi là nữ nhi Nhược gia ta , ta đây là đại bá của ngươi , tìm ngươi cần phải có chuyện gì sao? Huống chi, ngươi đi cả đêm không về nhà, đại bá cố ý mang ngươi về nhà .”
Nhược Á Phỉ nhếch môi, trong mắt mười phần ý không thèm quan tâm .
“Xin lỗi, Nhược gia chủ, Nhược Nhu mà ngươi biết đã chết, nàng không có biện pháp về nhà với ngươi .”
Nhược Định Minh mặt trầm xuống, con ngươi lãnh nhìn Nhược Á Phỉ, thanh âm uy nghiêm nói:
” Ngươi là đang giận đại bá sao ?”
“Không dám, chỉ là, ta cũng không phải là Nhược Nhu.”
Con ngươi đen của Nhược Á Phỉ lóe ánh sáng lạnh, đạm lo lắng đáp.
“Ngươi…”
Nhược Định Minh mày dựng lên, trên trán gân xanh nổi lên, một cỗ khí tức bay hướng Nhược Á Phỉ.
Thân thể nàng trầm xuống, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Bất ngờ, Mộ Thiên Viêm giơ tay lên, ở trước người nàng phất nhẹ một cái, như gió nhẹ thổi qua, luồng uy áp bức người nhất thời biến mất.
Nhìn Mộ Thiên Viêm động thủ, Nhược Định Minh chau mày, ngữ khí bất thiện mở miệng nói:
“Vương Gia, mời buông Nhu nhi , bổn gia chủ muốn mang nàng trở về.”
Mộ Thiên Viêm liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu, con ngươi chuyển thành ôn nhu, tiếng nói êm nhẹ hướng Nhược Á Phỉ hỏi .
“Nàng nguyện ý trở về sao?”
Con ngươi đen lúng liếng của Nhược Á Phỉ chuyển động, vẻ mặt mê mang , nàng không hiểu ý của hắn, chẳng lẽ lần này hắn thà rằng đắc tội Nhược Định Minh cũng muốn cứu nàng?
Mộ Thiên Viêm nhíu mày, mắt phượng nửa hí , đối với nét mặt của nàng chỉ cảm thấy thật đáng yêu, hắn bĩu môi, du thanh đáp:
“Nếu như nàng không muốn trở về, ta liền không buông nàng ra .”
Hơi hạ mắt, Nhược Á Phỉ bĩu môi, quét về phía Nhược Định Minh nét mặt già nua dần dần âm trầm , thanh âm kiều mềm trả lời:
“Ta cùng hắn không có quan hệ gì, ta không muốn cùng hắn trở về .”
Mộ Thiên Viêm nhàn nhạt gật đầu một cái, thản nhiên nhấc chân , vừa đi vừa mở miệng nói:
“Nhược gia chủ, nàng không muốn trở về, mời các ngươi trở về đi.”
Nhược Định Minh sắc mặt xanh đen, khóe miệng co quắp, vận khí mười phần hét lớn một tiếng .
“Tứ Vương Gia, ngươi cho ngươi là Vương Gia có thể tùy tiện cường đoạt dân nữ sao?”
Hắn sắp giận muốn điên rồi , không ngờ lần này Mộ Thiên Viêm một chút mặt mũi cũng không cho hắn, thực sự đáng trách!
” Hóa ra người chính là Tứ Vương Gia a, không ngờ ta có thể tận mắt thấy được người .”
“Đúng vậy, người bộ dạng thực sự là tuấn mỹ, vóc người của người cũng tốt lắm , làm cho người ta chảy nước miếng.”
“Đúng vậy, bất quá hắn thật sự có quyền đoạt người sao? Nữ nhân kia là ai?”
…
Từ lúc Nhược Định Minh đặt chân đến y quán , liền có không ít người tò mò chuyện ở đây nên vây xem, lúc này nghe thấy lời Nhược Định Minh , hai hoa si nữ tử lại nhỏ giọng thảo luận.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top