Chia tay


Chờ một ngày em trở về cúi rạp mình xuống cánh đồng
Hôn bông lúa để thấy mình đã lớn

Quay mặt lại nhìn thành phố như một người bạn
Có một mảnh mặt trời rớt xuống trũng mắt nâu

Chờ một ngày tìm kiếm rất nhiều mà chẳng thấy mình đâu
Trong đáy túi có một điều chưa kịp làm cho tròn câu hứa
Túi bên kia có ai đó đứng dựa
Rồi bỏ rất xa không ngoái lại nhìn...

Chờ một ngày trăng lên
Em chải tóc và quên mình bao nhiêu tuổi
Nhúng ngón chân xuống mặt sông mà tưởng mình chết đuối
Hình như bơ vơ đang lấn chiếm con đường

Chờ một ngày ai đó (tất nhiên không bao giờ là anh) gọi em là người thương
Không ai trả lời và em cũng câm như không nghe thấy
Em đắng ngày gài nút áo cạnh ngực để cố che cố đậy
Vân tay anh còn tròn còn méo đủ mười đau

Chờ một ngày em soi gương và thấy rất nhiều vết chân chim nát nhàu
Những vết chân chim bắt đầu từ mắt
Những vết chân chim hình thành từ ngàn lần em khóc
Những vết chân chim nhăn theo nụ cười cuối cùng em cố tạo ra

Chờ một ngày em đẩy mình đi rất xa
Em ngồi lên số ghế anh bắt em ngồi im, số ghế em không có quyền lựa chọn
Em dí em lên đó và đau như nuốt hàng nghìn lá ngón
Anh giết chết em bằng số ghế đàn bà Đa đoan

Chờ một ngày em quên anh hoàn toàn
(thực chất em chỉ không muốn nhớ nữa thôi... vì chắc rằng không ai quên người làm mình chết)
Em nhìn Chúa, nhìn Phật và hét
Em gầy và bé nhỏ hơn anh!

Chờ ngày đó em tự chòng chành
Chèo mình trên dòng sông buồn nhưng không khóc
Em nhìn thành phố và anh cô độc
Em về với em những thuở trăng gầy!

Em về níu mây
Để đắp lên chỗ ngực đang buồn...
Chỗ lệ chực tuôn
Mà vết chân chim vô tình chặn lại

Em về ném ngang trái
Đầy trời!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: