Chấp niệm


Mã Gia Kỳ gần đây đã thấy một câu như vậy trên điện thoại di động của mình, và câu đó là như vậy.

"Một trong những điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này là người tôi yêu lớn lên trên lưng."

Khi nhìn thấy điều này, anh không than thở về mối quan hệ tốt đẹp như thế nào, nhưng phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Tống Á Hiên.

Anh không biết khi nào anh bắt đầu phát hiện ra rằng anh có cảm giác không rõ về đứa trẻ trên lưng, anh không dám bày tỏ chúng, và anh ta không dám khám phá ra chúng.

Mã Gia Kỳ nhìn Tống Á Hiên đang nhảy trước gương.

Lạ thật, từ khi nào A Tống bé nhỏ bí mật lớn lên nhiều như vậy?

Anh vẫn còn nhớ rằng vào đêm ngày 25 tháng 5 năm 2019, khi anh đang nằm trên bàn và lồng tiếng cho bài hát mà anh đang viết cho chính mình, Tống Á Hiên , người đang chuẩn bị cho bài kiểm tra, đột nhiên khóc và gọi anh. Rơi khỏi ghế....

Mã Gia Kỳ ổn định bản thân, đóng cửa phòng, sau đó mở cửa sổ và nói nhẹ nhàng, "A Tống , đừng khóc."

Tống Á Hiên không dừng lại, mà khóc nhiều hơn nữa.

"Đừng khóc, anh không thể ôm em."

Phải, Mã Gia Kỳ thực sự không thể bên Tống Á Hiên lần này. Những gì Tống Á Hiên nghe trong tai khiến cậu càng khóc to hơn vào lúc này.

Mã Gia Kỳ dỗ dành anh ta một cách nhẹ nhàng, trong khi thoát khỏi điện thoại  của anh, mở WeChat, "A Tống , mở máy tính video WeChat bây giờ ."

Máy tính đủ lớn để Mã Gia Kỳ nhìn rõ Tống Á Hiên.

Ngay sau khi kết nối , Mã Gia Kỳ nhìn thấy Tống Á Hiên , nhìn chằm chằm vào hai mắt đỏ hoe, đau buồn,  và anh nhìn vào những chiếc khăn giấy trên bàn, không cần phải hỏi, Tống Á Hiên đã khóc thầm sau lưng anh, khóc rất nhiều.

Mặc dù Mã Gia Kỳ nói với cậu bao nhiêu lần là cậu hãy đến tìm anh ngay lập tức mỗi khi cậu không thoải mái, nhưng đứa trẻ này luôn không làm điều này, và cậu đã khóc một mình ở phía sau mỗi lần.

Mã Gia Kỳ đặt tay lên màn hình và chạm nhẹ vào màn hình giống như chạm vào Tống Á Hiên. "A Tống, đừng khóc."

Tống Á Hiên rút khăn giấy và lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu một cách dữ dội trước khi nói với ngữ khí không hài lòng "Em không khóc!"

Mã Gia Kỳ mỉm cười bất lực trước sự nóng nảy bất ngờ của Tống Á Hiên, "Được rồi ~ em không khóc. Bây giờ em có thể nói với anh."

Á Hiên bình tĩnh lại , đẩy tất cả khăn giấy ra khỏi bàn.

, Nằm trên bàn, mặt hướng về màn hình, rồi chậm rãi nói.

Tống Á Hiên hỏi anh tại sao họ tan rã và hỏi anh tại sao Cảnh Nguyên phải rời đi ???. Vì họ làm việc không đủ chăm chỉ?

Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi của cậu, an ủi sự không hài lòng của cậu.

Hai người , một người hỏi , một người trả lời. Tống Á Hiên giống như một đứa trẻ, còn Mã Gia kỳ là cuốn bách khoa toàn thư của cậu ấy, và anh ấy có thể trả lời mọi thứ cho cậu.

Tống Á Hiên cuối cùng đã hỏi Mã Gia Kỳ với cái đầu cúi xuống, "Anh sẽ rời xa em, và anh sẽ rời xa em như mọi người ?"

Mã Gia Kỳ dừng tay để viết xuống, và nhìn lên với đôi mắt rất nghiêm túc. " A Tống, mọi thứ thật khó nói."

Khi công ty nói với bốn người họ về việc này, bốn người họ cúi đầu và im lặng. Sau một lúc, ba người nhìn Diêu Cảnh Nguyên , nhưng Diêu Cảnh Nguyên mỉm cười nhẹ nhàng. Anh ta nói với họ rằng đó chỉ là một kỳ nghỉ và sau đó là bắt đầu trên một con đường mới.

Mã Gia Kỳ , người luôn điều chỉnh bầu không khí, lần này không gây ra tiếng động. Anh hạ ngón tay xuống bịt miệng để không khóc, và hỏi " Á Hiên nhi, em ấy có biết không?"

"Đừng nói với em ấy ."

Lúc này, Mã Gia Kỳ đột nhiên trở nên cáu kỉnh. Anh không muốn vì điều này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của Á Hiên . Có lẽ họ có cơ hội phục hồi. Anh biết rằng Tống Á Hiên sợ nhất là sự thay đổi . Khi mọi người tách ra khỏi cậu , Mã Gia Kỳ lun ở bên cậu, đồng hành cùng cậu . Nhưng lần này anh không ở bên cạnh Tống Á Hiên.

Trở về thực tại,  nhìn tháy những giọt nước mắt Tống Á Hiên sắp rơi, Mã Gia Kỳ hốt hoảng. "Hãy nghe anh nói."

"Dù thế nào đi nữa, hãy tin vào cách em nhảy lên lưng anh, tin anh đi, anh có thể bắt được em vững vàng." Mã Gia Kỳ không trả lời câu hỏi của Tống Á Hiên, nhưng nói một câu như vậy với cậu.

Tống Á Hiên không nói, và anh không biết nhìn chằm chằm vào đâu nữa. Khi nhìn thấy Mã Gia Kỳ lo lắng, cậu không thể không mỉm cười. "Mã Ca, em tin anh sẽ làm được."

Á Hiên cười rất trẻ con, như thể cậu ấy có một cây kẹo mút yêu thích, Mã Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm. " Em, ngoan ngoãn chờ bọn anh quay lại."

"Được rồi, tiểu Mã , anh có nhớ mang cho em cái mặt dây chuyền hình cá nhỏ đó không!"

Mặt dây chuyền cá nhỏ đã được Tống Á Hiên và bốn người nhìn tháy khi họ đi mua sắm lần trước. Vào thời điểm đó, vì có quá nhiều người xung quanh, họ đã không mua nó. Cậu ấy về nhà nghĩ về nó trong nhiều ngày tới .

Mã Gia Kỳ nhìn vào đồng hồ, xong nói . "Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, em có lớp học vào sáng mai, và em không nên khóc một lần nữa."

"Cảm ơn tiểu Mã ca , Mã ca là nhất! Em thích tiểu Mã ca nhất!"

Cụm từ " em yêu thích Mã ca " đang nán lại từ từ trong tai của Mã Gia Kỳ  cho đến khi Tống Á Hiên và anh chúc ngủ ngon và tắt máy tính.

Giống như? Đó có phải là loại tôi thích? Ma Gia Kỳ mỉm cười hạnh phúc.

Tuy nhiên, có vẻ như Tống Á Hiên đã trở nên ít bám dính Mã Gia Kỳ hơn kể từ đêm đó. Cậu thường kéo Mã Gia Kỳ làm điều gì đó. Bây giờ, nếu cậu đi một mình, cậu sẽ rủ Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn đi, dù sao cũng sẽ bỏ Mã Gia Kỳ.

Cũng không thường xuyên rủ Mã Gia Kỳ đi đau.

"A Tống." Mã Gia Kỳ hét lên khi Tống Á Hiên đứng trước gương.

Tống Á Hiên dừng lại và thở hổn hển ngước nhìn Mã Gia Kỳ.

"Em đến đây." Mã Gia Kỳ đứng trên sàn, vẫy tay gọi cậu , và khi cậu đến,  anh đưa chiếc khăn sạch treo trên lan can, đặt chai nước đã mở vào tay Á Hiên..Nhìn Á Hiên uống nước xong.

Anh đi đến trước mặt cậu , ngồi xổm xuống trước mặt cậu., cảm thấy sự do dự của Á Hiên. Anh nói như ra lệnh " Lên đây !."

Tống Á Hiên phải thả chai nước trong tay xuống sàn, từ từ trèo lên lưng, ôm cổ và ngoan ngoãn đặt toàn bộ người lên lưng người trước mặt.

Mã Gia Kỳ mãn nguyện sau hành động của  Á Hiên và vui vui vẻ vẻ đi qua đi lại ba lần trong lớp học nhảy.

Ở vòng thứ tư, Tống Á Hiên thì thầm vào tai anh, "Em có nặng không?"

Mã Gia Kỳ cố tình sốc cậu lên. "Không, không còn nặng nữa."

Tống Á Hiên dẩu môi và ngân nga vào tai anh nói, "Anh không nghiêm túc!" Làm tai Mã Gia Kỳ ngưa ngứa.

"Tại sao gần đây em không  tìm anh?" Gần đây anh không nói, bởi vì mỗi giờ ở bên với Tống Á Hiên rất ít , vì vậy anh rất trân trọng từng giây, để anh có thể ở bên Tống Á Hiên một lúc.

"Tiểu Mã ca... Em đã trưởng thành." Tống Á Hiên vùi mặt vào vai anh và nói một cách ngu ngốc.

Những người khác nói rằng cậu đã trưởng thành và phải học cách tự lập, không nên dựa dẫm vào anh em mình trong mọi việc.

Mã Gia Kỳ dừng lại, để Tống Á Hiên xuống, và quay lại đối mặt với cậu.

Tống Á Hiên đã phát triển cao hơn và đẹp trai hơn. Thịt trên mặt cậu đã giảm đi rất nhiều, cậu đã giảm cân rất nhiều. Bụng to của cậu đã biến mất. Thay vào đó, nó là thịt chắc. dlDường như đã lớn lên chỉ sau một đêm. Đã.

"Tống Á Hiên, em nhớ đây, miễn là Mã Gia Kỳ của em vẫn còn ở đây , em có thể là một đứa trẻ cả cuộc đời."

"Đừng lo lắng, anh sẽ lớn lên cùng em khi em ở đây."

Tống Á Hiên hơi cúi đầu sau đó ngước lên nhìn anh, hai tay đặt lên vai anh, đôi môi đỏ áp vào tai của Mã Gia Kỳ, và nói " Mã Gia Kỳ , hãy nghe em."

"Nghe những gì em nói?" Mã Gia Kỳ run rẩy trước âm thanh của thính giác, có lẽ không quá lo lắng trong cuộc sống này.

"Nghe em nói, em yêu anh."

Tống Á Hiên nói rõ ràng từng chữ.Nó lấp đầy toàn bộ tai của Mã Gia Kỳ và truyền từ tai đến trái tim.

Tống Á Hiên nói với một nụ cười ngọt ngào và buông anh ra , cậu đứng trước mặt anh.

" Tiểu Tống, em nói gì ? ." Mã Gia Kỳ ôm cậu thật chặt trong tay. "Không thành vấn đề, em sẽ nói lại lần nữa."

"Tống Á Hiên, anh yêu em."

Lần này, Tống Á Hiên đi vòng ra phía sau Mã Gia Kỳ , trèo lên lưng và cắn vào vai anh.

"Dấu ấn của em."

"A Tống , em đã thực sự trưởng thành?"

"Em lớn lên bên ngoài, và em cần phải lớn lên để đồng hành cùng anh."

Ai mà không biết, Tống Á Hiên lớn lên trên lưng của Mã Gia Kỳ. 

Tống Á Hiên hỏi Mã Gia Kỳ , "Khi nào anh bắt đầu thích em?"

Mã Gia Kỳ đưa miếg táo vào miệng của Tống Á Hiên. "Anh không thích em, chỉ có yêu em. "

Mã Gia Kỳ nhìn Tống Á Hiên, người đang nằm trong vòng tay anh và cắn một quả táo, mỉm cười. "Còn em thì sao? Khi nào em bắt đầu để ý anh ?"

"Em khác biệt. Em đã phát triển từ cảm giác tốt sang yêu thương, sau tất cả, phát triển thành yêu trên lưng của anh."

"Tương lai của em cũng sẽ được dành cho lưng của anh."

"Cái gì, anh thật xấu !"
Á Hiên cười, Gia Kỳ cũng cười - nụ cười của niềm vui, niềm hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #kỳhiên