Chương 8: "Bọn mày chán sống rồi sao? Dám đánh người yêu tao hả"
Chương 7: "Bọn mày chán sống rồi sao? Dám đánh người yêu tao hả"
- Anh ơi! Tối nay em muốn mời anh đi ăn kem nhé.
Thảo và cậu vừa mới từ nhà Thảo lên, trước khi chia tay Thảo nhỏ nhẹ mời cậu, cậu lưỡng lự một lát rồi quyết định từ chối.
- Thôi không cần đâu.
- Thì em muốn trả ơn anh mà!
- Trả ơn gì? Cậu cau mày nhìn Thảo.
- Thì tối anh cứ đi đi nha. Đi là biết liền à!
Cậu lưỡng lự một lát, thấy cậu lưỡng lự Thảo nũng nịu lắc tay cậu "tối đi nhé". Thảo nở một nụ cười thật tươi nhìn cậu. Cậu nhìn Thảo thực sự thì khi Thảo nũng nịu nó có một cái gì đó mà cậu không thể từ chối.
- Thế cũng được, hẹn tối nay gặp nhé.
Thảo cười cười nhìn cậu đưa tay vẫy vẫy chào cậu rồi chạy thật nhanh vào phòng trọ.
Trong đêm tối có hai người rất đẹp đôi đang đi với nhau. Mọi người cứ ngỡ là họ yêu nhau. Thực ra chẳng có gì. Hai người nói chuyện rất vui vẻ. Đi được một đoạn thì bỗng gặp một đám người. Phải đến tầm mười lăm hai mươi thằng. Có vẻ như là chờ ai đó, trên tay ai cũng có gậy.
- Ê mày còn nhớ bọn tao nữa không?
Hai người đứng lại cậu biết chuyện gì sắp xảy ra, cậu quay người lại đặt tay lên vai Thảo, nói nhỏ với Thảo:
- Em nghe anh nói này, chuyện này không liên quan gì đến em cả. Bây giờ em hãy nghe anh hãy chạy đi, chạy càng xa càng tốt.
Thảo không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng có vẻ như có chuyện chẳng lành, Thảo cũng đoán được hai ba phần:
- Em... em... em.... Em không thể để anh ở đây một mình được.
- Lỳ thế. Bảo chạy đi. Nhanh! càng xa càng tốt. Cậu dục Thảo rồi đẩy Thảo đi sau đó tiến lên mấy bước nói lớn:
- À. Tưởng ai, bọn mày à! Hôm trước tao đánh cho thế mà hôm nay vẫn giám đến đây à?
- Hôm nay khác rồi. Tụi bay, đánh nó cho tao.
Cậu quay lại và bất chợt thấy Thảo đang đứng sau cậu không xa, cậu hét lên :
- Sao còn đứng đó, chạy đi. Thảo giật mình lui mấy bước.
- Bắt con nhỏ cho tao. Một tên hét lên.
Hai ba thằng lao tới. Định đánh Thảo. Thảo không biết làm gì nữa chỉ biết ngồi xuống mà nhận đòn của chúng. Thảo hét lên:
- Á!!!!
- Bốp...............không hề cảm thấy đau đớn ngược lại Thảo thấy thật ấm áp. Thảo mở mắt xem có chuyện gì xảy ra. Thì ra cái đòn ấy không đánh trúng Thảo mà trúng người đã đở đòn cho Thảo. Là cậu.
Anh không sao chứ! Nước mắt Thảo ứa ra.
- Bảo chạy đi còn ở đây làm gì, chạy đi. Cậu hét lên, Thảo bỏ chạy.
Cậu cố gắng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào tên đại ca.
- Bọn mày chán sống rồi sao, dám đánh người yêu tao hả? Cậu hét lên.
Thảo giật mình đứng lại: "Anh vừa nói gì? chẳng lẽ".
- Chạy nhanh lên đứng đó làm gì?
Thảo giật mình rồi bỏ chạy.
Năm sáu thằng cậu còn trụ được đằng này những mười lăm hai mươi thằng với lại ai cũng mang gậy bên mình. Và đương nhiên cậu không thể đánh trả.
- Mày muốn chết phải không? Hôm nay tao sẽ cho mày toại nguyện.
Thằng đại ca lấy một cái dao trong người ra lao tới định đâm cậu, cậu may mắn tránh được chỗ hiểm nhưng bị trúng ở tay, máu bắt đầu chảy ra. Cậu thấy choáng váng. Cậu gục xuống tay phải nắm chặt lấy chỗ bị thương.
- Đánh nó đi tụi bay.
Cả một đám người lao vào định đánh thì:
- Đứng lại! Tất cả đứng im.
Cả đám hoảng loạn, mấy chú công an đi đến, may mà đến kịp thời.
- Cậu không sao chứ. Một chú công an chạy lại hỏi cậu, cậu đau đớn trả lời:
- Cháu không sao.
- Cũng may vừa kịp. May cho cậu là cô bé kia báo cho chúng tôi.
- Cảm ơn chú.
- Đừng cảm ơn chú, hãy cảm ơn cô bé kia kìa.
- Vâng.
Thảo chạy lại bên cậu khóc nức nở.
- Anh Mike. Anh không sao chứ.
- Cậu cố gắng đứng dậy, không đứng vững suýt bị ngã, may mà Thảo ở bên cậu. cậu nhìn thảo, vì mệt mỏi mà giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn.
- Anh không sao. Không chết đâu mà sợ.
- Để em xem nào.
- Anh không sao thật mà, về nhà thôi.
Có cái gì không ổn, tay trái của Mike nắm chặt lấy cánh tay phải của mình, có vẻ như đau đớn lắm, Thảo hỏi:
- Cánh tay anh bị gì vậy?
Cậu nhìn vào cánh tay của mình nơi từng dòng máu nóng hổi đang càng lúc tuôn ra càng nhiều, cậu cố gắng gượng cười cho Thảo an tâm rồi nói:
- À. Chỉ bị thương ngoài da thôi. không sao.
- Để em xem nào. Thảo nhìn vào cánh tay của cậu, trời tối mờ mờ Thảo không nhìn rỏ nhưng Thảo vẫn cảm nhận bàn tay của cậu dính đầy máu. Chảy máu thế này mà còn bảo không sao. Để em đưa anh vào bệnh viên?
- Đừng! Anh không sao. Nói rồi cậu cởi cái áo sơ mi ra quấn quanh chỗ bị thương.
- Để em đưa anh vào bệnh viện. Máu chảy nhiều quá.
- Anh không thích vào bệnh viện.
- Tại sao?
- Vì anh ghét. Em đừng hỏi nữa mình về thôi?
Thảo biết rằng một khi cậu đã nghiêm túc nói một vấn đề gì đó thì không thể lay chuyển được vì vậy cũng không hỏi thêm gì nữa.
- Vậy để em dìu anh về.
- Thôi để anh tự đi được mà.
- Để em dìu anh cho.
Cậu nhìn Thảo một lát, thực sự thì với tình trạng này thì cậu còn không đứng vững nữa nói chi là tự đi về.
- Anh cảm ơn em nhé.
Vừa về đến nhà Thảo dìu cậu đến giường rồi nhanh chóng lấy thuốc mà lúc nãy lúc đi về có ghé vào cửa hàng thuốc để mua.
- Để em băng bó cho anh nha.
Cậu nhìn Thảo một lát rồi gật đầu.
- Anh cởi áo ra đi.
- Phải cởi áo à.
- Ừm. Anh ngại à? Em không ngại thì thôi chứ anh ngại gì chứ. Thảo đỏ mặt.
- Không. Ai chứ với Thảo dễ thương thì ngại gì chứ.
- Cái anh này! chọc em hoài. Thảo vừa nói vừa đánh cậu.
Cậu "A" một tiếng, mặt cậu nhăn nhó có vẻ như đau đớn lắm. Thảo nhìn cậu lo lắng như hối lỗi Thảo nhẹ nhàng:
- Em xin lỗi! Em không cố ý.
Cố gắng mĩm cười nhìn Thảo như muốn nói rằng "không sao".
- Anh cởi áo ra đi.
Cậu gật đầu rồi từ từ tháo cái áo sơ mi đã thấm đẫm máu, sự cọ xát từ cái áo với vết thương khiến cậu đau nhức. vết thương cũng từ từ hiện ra. Viết thương khá sâu. Thảo trách móc.
- Tay anh bị thế này mà bảo là bị ngoài da thôi. Với lại bầm hết rồi này. Cậu cười cười, chẳng qua là cậu không muốn ai lo lắng cho mình thôi. Anh chịu đau một tí nhé. Thảo lên tiếng, Cậu gật đầu, Thảo cẩn thận sát trùng bằng cồn rồi băng bó vết thương cẩn thận, Thảo cố gắng làm thật nhẹ cho cậu đỡ đau.
- Xong rồi đấy.
Cậu nhìn viết thương ở tay rồi ngước mắt nhìn Thảo.
- Cảm ơn em nha.
Cậu đứng dậy đến bên tủ áo lấy ra cái áo rồi mặc vào đến bên giường nhìn mấy cái áo dính đầy máu.
- Để em mang vào ngâm xem có giặt được không? Nói đoạn Thảo mang chiếc áo vào nhà tắm, cậu cũng không từ chối sự giúp đỡ này nên cũng không nói gì.
Một lát sau Thảo đến bên cậu ngồi xuống giường lập lửng hỏi:
- Những vết...
Thảo lập lửng hỏi. Cậu hiểu Thảo định hỏi gì, cậu tựa lưng vào tường, nhắm mắt lại.
- Em muốn hỏi những vết sẹo chứ gì?
- Vâng.
- Do Bố anh đánh anh đó.
- Bố anh? Nhưng tại sao? Thảo ngạc nhiên.
- Chả vì sao cả, vì Bố anh ghét anh thôi.
Thảo nhíu mày nhìn cậu tỏ vẻ không tin lời của cậu.
- Anh đùa em à?
- Đùa gì chứ. Cậu gắt lên.
- Anh kể cho em nghe đi, vì sao Bố anh ghét anh.
- Tốt nhất là em đừng nên biết. Thôi em về đi. Khuya rồi. Anh mệt lắm.
Cậu không có ý định kể cho Thảo nghe chuyện này nên mới nói thế. Thảo nhìn cậu cho dù đang tò mò muốn biết lý do tại sao Bố cậu lại ghét cậu nhưng nhìn cậu có vẻ mệt lắm nên Thảo nói:
- Thế em về đây. Anh nghĩ đi nha. Thảo bước ra cửa thì tiếng gọi của cậu làm Thảo đứng lại:
- Thảo này?
- Sao vậy anh?
- Cảm ơn em!
- Vì cái gì? Thảo ngơ ngác nhìn cậu.
- Cứu anh.
- Anh cũng cứu em mà! xem như là hòa. Thảo cười một nụ cười thật tươi rồi nói tiếp:
- Anh nghĩ ngơi nha, em về đây.
- Ừm. Em về cẩn thận.
Thảo về đến nhà. Ngồi xuống giường.
- "Bọn mày chán sống rồi sao? Dám đánh người yêu tao hả?"
Thảo đỏ mặt khi nghĩ lại câu nói của cậu.
- Chẳng lẽ...
- Nhưng nếu thế thì... tại sao anh ấy không nói chứ?
- Hơn nữa. Nhung là ai. Tại sao lại có trong nhật kí của anh.
- Với lại tại sao anh ấy nói những vết sẹo ấy là do Bố anh đánh.
- Tại sao... trong nhật kí của anh ấy anh ấy bảo là mình sắp được xa cái gia đình đáng ghét này.
- Tại sao... anh ấy lại ghét vào bệnh viện.
- Tạo sao...
Rất nhiều câu hỏi tại sao cứ hiện ra trong đầu Thảo mà Thảo không thể trả lời được.
Mới có gần 6 giờ mà Thảo đã thức dậy, Thảo cầm điện thoại lên bấm số của cậu.
- 6h. "thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
- 6h 5' "thuê bao quý khách vừa gọi....."
- 6h 10' "thuê bao...."
- Tại sao lại không liên lạc được thường ngày anh có thế đâu.
Thảo lo lắng nhìn điện thoại đi đi, đi lại trong phòng.
- 6h 15' "Thuê bao...."
- 6h 20 "thuê bao...."
Hôm nay Thảo cố tình dậy thật sớm mục đích là để hỏi xem cậu thế nào rồi, đã đỡ hay là chưa, nhưng rốt cuộc thì suốt 20 phút vừa rồi Thảo chẳng gọi được cho cậu, vẫn là một giọng nói trẻ trung vang lên lặp lại một điệp khúc muôn thủa, điều mà hầu như từ trước đến nay không bao giờ có khi Thảo gọi cho cậu, điều này làm Thảo lo lắng hơn:
- Có chuyện gì với anh ấy vậy. Sao lại thuê bao? Hay là...
- Không anh ấy có thể bị sao được chứ. Chắc anh ấy bận gì thôi.
Thảo tự an ủi lòng mình nhưng vẫn không thoát khỏi những suy nghĩ bất an.
6h 30' Thảo bắt đầu thấy lo lắng. Thảo đứng ngồi không yên rồi quyết định chạy sang nha cậu.
Cửa phòng cậu mở, Thảo chạy vào. Cậu đang nằm dưới đất. Thảo hoảng hốt đến bên cạnh cậu:
- Anh Mike, Anh Mike, anh Mike ơi! anh làm sao vậy! Tỉnh dậy đi! Anh Mike! Anh Mike! Thảo bắt đầu khóc. Người cậu lạnh toát. Thảo dìu cậu lên giường, máu ở cánh tay chảy ra ướt sẩm cả áo cậu còn thở. Thảo lấy băng băng viết thương của cậu lại. đắp chăn cẩn thận cho cậu. Thảo định gọi taxi đưa cậu vào bệnh viện thì bỗng giật mình nghe giọng nói của cậu:
- Thảo ơi! Thảo.
Thảo giật mình quay lại nhìn lại.
- Anh Mike. Em đây.
Thì ra anh ấy đang mơ.
- Em đừng đi. Anh cần em! Đột nhiên trong người nóng lên Thảo đang đỏ mặt khi cậu gọi tên mình trong giấc mơ của cậu, đang đứng nhìn cậu thì cậu nói tiếp:
- Nhung ơi! Sao bạn lại ở đây. Đến giúp mình à? Bạn nói xen mình phải làm gì đây. Mình không muốn ai vì mình mà... mình mệt mỏi lắm rồi, mình sợ lắm rồi...."
.............
.............
Im lặng.
- Anh Mike vừa nói gì thế nhỉ? Nhưng Nhung là ai. Tại sao ngay cả giấc mơ anh Mike cũng gọi tên cô ấy. Tại sao anh lại bảo là mệt mỏi, sợ lắm rồi.
Thảo tự nghĩ. Trong đầu Thảo bây giờ lại bổ sung thêm những câu hỏi tại sao. Bây giờ trong đâu Thảo là một chuỗi câu hỏi tại sao không lời đáp. Thảo đến bên cậu, nhìn cậu. Không hiểu sao tay Thảo lại đưa xuống má cậu, vuốt tóc của cậu. Tim của Thảo đập không đúng nhịp nữa rồi.
- Thảo?
- Hả. Thảo giật mình, má ửng hồng, Thảo không biết mình vừa làm gì nữa.
- Sao em lại ở đây.
- Anh tỉnh rồi. Anh làm sao vậy. Để em đưa anh vào bệnh viện nha. Thảo mừng rở khi thấy cậu tỉnh dậy, Đang loay hoay lôi cái điện thoại trong túi ra thì:
- Thảo?
- Dạ. Thảo quay lại nhìn cậu.
- Đừng! Anh nghỉ một lát là khỏe thôi.
Thảo biết là cậu ghét đến bệnh viện điều này cậu đã nói cho Thảo nghe rồi, Thảo suy nghĩ một lát rồi nói:
- ừm. Thế thì anh nghỉ đi nha.
Nhìn thấy cậu bình an Thảo vui mừng khôn xiết, nhìn cậu ngủ Thảo thấy thật hanh phúc. Nhìn quanh phòng cậu. đồ đạc sắp xếp gọn gàng cuốn sổ vẫn ở đấy. Bên cuốn sổ là một cây sáo, Thảo tò mò lại gần cầm lên xem. Cuối chuôi sáo có một chữ kí. Hình như là Nhung thì phải.
- Lại là Nhung ư. Chả lẽ cái sáo này là của Nhung tặng cho anh ấy ư. Thế Nhung là gì của anh, hay là người yêu. Nhưng anh Mike nói anh ấy chưa có mà. Nhưng tại sao anh ấy lại giữ gìn cẩn thận thế.
- Thảo?
- Hả. Lại một lần nữa cậu làm Thảo giật mình.
- Sao em không về đi ở đây làm gì?
Thảo đi lại bên cậu ngồi xuống.
- Em ở đây chăm để chăm sóc anh.
- Không cần đâu. Em cứ về đi.
- Có gì đâu, hôm nay em được nghỉ mà.
- Ừm. Thế cũng được vậy anh cảm ơn em nha.
Nói xong cậu ngủ lúc nào không biết cho đến khi một giọng nói quen thuộc gọi cậu dậy.
- Anh Mike ơi! Dậy ăn chút gì đi.
Cậu từ từ mở mắt nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi bên cạnh cậu. Thảo khẻ đỡ cậu ngồi dậy rồi nói tiếp:
- Anh ăn chút cháo nhé.
- Anh không đói lắm.
- Cất công em nấu cháo cho anh từ sáng đến giờ anh mà không ăn là không được đâu nhá.
Cậu nhìn Thảo một lát rồi nói :
- Thôi được rồi. Em cứ để đấy đi, lát nữa anh ăn sau.
- Em muốn anh ăn ngay bây giờ cơ. Nói đoạn Thảo bưng bát cháo lên rồi nói:
- Để em bón cho anh nha?
- Thôi không cần đâu, anh tự ăn được mà.
- Tay anh đang bị thương, để em bón cho.
Cậu nhìn vào cánh tay mình, thực sự là rất đau dơ lên còn không nỗi nói chi bưng bát cháo này. Cậu nghĩ ngợi một lát rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Anh há miệng ra đi. Cẩn thận kẻo nóng nha.
Cậu gật đầu, Thảo bắt đầu bón cho cậu, ngay thì đầu tiên cậu đã nhăn nhó thốt lên:
- Ôi! Nóng quá!
Thảo cười cười nhìn cậu.
- Để em thổi cho nha.
Cậu nhìn Thảo, Thảo thật đảm đang trong lòng cậu bừng lên một cảm xúc khó tả. Điều đó khiến cậu nhìn Thảo kỹ hơn, chăm chú hơn.
- Gì mà nhìn em ghê vậy? Thảo chưa thấy cậu nhìn mình kỹ như thế. Câu nói của Thảo làm cậu thoát khỏi những suy nghĩ miên man.
- À! Không có gì đâu. Thật vất vả cho em.
- Không có gì đâu. Xem như em trả ơn anh đi.
- Ơn gì?
Nghe cậu nói vẻ mặt của Thảo bỗng nhiên trở nên buồn bả Thảo đáp:
- Thì vì em mà anh mới ra nông nỗi này. Nếu anh có mệnh hệ gì thì em làm sao có thể tha thứ cho em được chứ, vậy nên em phải có trách nhiệm với anh.
- Tại sao em lại nói thế?
- Không phải em thì do ai. Mắt Thảo rưng rưng. Thảo nói tiếp:
- Không phải hôm đó em về khuya nên mới bị đám thanh niên đó trêu ghẹo thì anh sẽ không dây dưa với bọn nó. Thì đã không có sự việc như ngày hôm qua.
- Thôi mọi chuyện qua rồi nhắc lại làm gì? Tự anh rước họa vào thân thôi. Ai bảo anh trượng nghĩa chứ.
Câu nói của cậu làm Thảo bật cười.
- Anh cứ đùa.
- Cười như thế có phải vui hơn không?
Thảo cười cười khẽ lau nước mắt.
- Mà anh lúc tối bị sao thế.
Đột nhiên cậu nhớ lại sự việc tối qua, trong lòng hơi bối rối nhìn Thảo, Thảo cũng đang nhìn cậu như chờ đợi câu trả lời từ cậu.
- Cũng không có gì, lúc tối anh nằm ngủ gặp ác mộng nên thức dậy bước ra khỏi giường, anh không cẩm thận nên bị ngả đập tay vào thành giường. Rồi anh thấy choáng váng, người lạnh toát sau đó khi anh tỉnh dậy thì anh thấy em.
- Anh gặp ác mộng gì thế? Kể em nghe đi?
...............
- "Thảo ơi!
- Anh Mike.
- Các ngươi muốn gì mới chịu thả cô bé ấy ra.
- Ha ha. Ngươi dám đánh bọn ta. Giờ ta sẽ đánh người yêu của ngươi cho ngươi thấy.
- Xin đừng.
- Đánh nó cho tao.
- Một đám người xông tới đánh Thảo. Thảo ngả xuống đất.
- Thảo.... Thảo ơi...."
- Anh Mike?
- Sao? Câu nói của Thảo làm cậu giật mình.
- Anh kể đi?
- Không có gì đâu? Kể làm gì. Cậu long ngóng.
- Nếu anh không muốn kể thì thôi.
Thảo ngồi bên cạnh cậu bón cháo cho cậu, khi xong xuôi còn đến lấy cho cậu một cốc nước. nhìn lên bàn của cậu lưỡng lự một lát rồi cũng quyết đinh hỏi cậu:
- À mà em có cái này làm em tò mò.
- Em cứ nói đi?
- Em thấy cái sáo đẹp quá! Nhưng em thấy trên đó có chữ kí.
Cậu hiểu ý liếc nhìn cái sáo ở trên bàn.
- À! Em hỏi cái tên đó của ai đúng không?
Thảo hơi bối rối vì không xin phép cậu mà đã nghịch đồ của cậu, Thảo nhẹ nhàng nói như thể hối lỗi với cậu:
- Em xin lỗi vì đã nghịch đồ của anh.
- Không sao! Cái sáo đó là của một người bạn tặng cho anh thôi.
- Bạn trai hay gái vậy? Thảo cũng không hiểu sao Thảo lại hỏi câu hỏi đó nữa.
- Là bạn gái.
- Thế chắc là người bạn quan trọng của anh rồi.
- Quan trọng hay không không quan trọng. Mà định điều tra anh đó à?
- Em chỉ tò mò thôi mà. Thôi anh nghỉ đi cho khỏe.
Nói xong Thảo vào phòng tắm để rửa bát thì thấy cái áohôm qua vẫn đang ở đó, liếc nhìn cậu rồi cũng cặm cụi gặt xem cái có hết đượcvết máu đó không. Khi xong xuôi bước ra thì cũng thấy cậu ngủ ngon lành, mồ hôilấm tấm trên trán. Thảo lấy khăn thấm nước vắt khô rồi khẻ lau mồ hôi cho cậu.Khẻ mĩm cười nhìn cậu.ZA
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top