Chương 4: "Mấy đời bánh đúc có xươngMấy đời gì ghẻ lại thương con chồng"
- Mike ơi! Chiều nay có đi chợ không?
Tiếng nói của chị hàng xóm làm cậu thoát khỏi những suy nghĩ của cậu, cậu ngồi dậy, mở cửa bước ra ngoài cậu đáp:
- À... ừm. Cũng phải đi chợ cho biết Hà Nội chứ. Với lại em cũng chưa sắm được đồ dùng gì cả.
Nói xong cậu theo chị hàng xóm ra ngoài hiên, ở đó có một cái ghế. Cả hai chị em cùng ngồi xuống, chị hàng xóm hỏi:
- Ừm mà em ra đây học chắc Bố Mẹ em vui lắm nhỉ.
- Bố Mẹ?
- Ừm. Có sao không?
* *
*
- Mẹ ơi! Mẹ không được chết! Mẹ không được bỏ chúng con!
Hai anh em cậu ôm Bà mà khóc nhìn người Mẹ mà cậu yêu thương nhất bỏ cậu mà đi.
- Nín đi các cháu, đừng khóc nữa mà. Mẹ cháu đi chơi ở một nơi rất xa rồi Mẹ sẽ về với các cháu.
- Bà đừng lừa cháu! Hu hu! Mẹ cháu sẽ không bao giờ về với cháu nữa đúng không? Bà nói đi? Nói đi Bà?
Bà cậu còn biết làm gì nữa chỉ ôm lấy hai Anh em cậu vào lòng, không có niềm vui nào vĩnh viễn, không có buổi tiệc nào không tàn, người rồi sẽ già rồi sẽ chết, không chết trước rồi cũng chết sau, đó là quy luật tự nhiên. Nhưng tại sao ông trời lại cướp lấy mất Mẹ cậu khi hai anh em cậu còn là những đứa trẻ chứ. Và rồi thời gian cứ thế trôi đi, Tưởng rằng thời gian có thể xóa nhòa đi nỗi buồn thì lại một lần nữa ông trời lại cướp đi mất người Bà mà cậu yêu quý không kém. Giờ chỉ còn hai anh em cậu và cũng là người cuối cùng mà cậu yêu quý, nhưng biết làm thế nào với căn bệnh tim bẩm sinh của em cậu đây. Tính mạng của em cậu có thể chết bất cứ lúc nào.
Đang ngồi thẫn thờ trên cành cây xoài nơi mà cậu hay ngồi thì thấy đứa em gái cậu vừa khóc vừa chạy đến bên cậu kể lể:
- Hu Hu! Anh ơi? thằng Tung béo lấy bánh của em. Hu hu.
Cậu giận dữ, nhảy xuống đất mắn lấy tay em gái rồi nói:
- Thằng tùng béo à? Em dẫn anh đến đó đi?
Hai anh em cậu vội vàng đến chỗ thằng Tùng béo vừa đi đến nơi cậu đã hét lớn:
- Này Tùng béo sao lại lấy bánh của em tau?
Nó quay mặt lại nhìn hai anh em cậu, mặt hất hất:
- Tau thích? Mi làm được gì tau nào? Nó kêu ngạo đáp.
- Mi?... Tóm lại là mi có định trả bánh cho em tao không?
- Không! Nó dứt khoát.
- Không này! Nói xong cậu lao đến đánh nhau với Tùng béo. Nghe cái tên cũng đã biết hắn to lớn đến cỡ nào, so với giáng người nhỏ con của cậu thì cậu hoàn toàn bị nó đánh. Nhưng cậu không bỏ cuộc vì em cậu.
- Định đánh tau hả? Đừng mơ! Nói xong hắn bỏ đi. Cậu bị nó đánh đau điếng người nằm im tại chỗ, thấy vậy em gái cậu chạy lại đỡ cậu dậy khóc thút thít:
- Anh ơi? Anh có làm sao không?
Cậu ôm em gái vào lòng khóc thút thít:
- Anh xin lỗi! Anh xin lỗi em! Anh không bảo vệ được em không bảo vệ được em. Hu hu.
- Em xin lỗi. Hu hu.
- Anh nhất định phải bảo vệ em, anh nhất định sẽ không cho ai ăn hiếp em nữa.
Vừa về đến nhà cậu đã thấy Bố cậu chờ sẵn ở sân trên tay cầm theo một cái roi, thấy cậu về Bố cậu chạy lại kéo tay cậu vào nhà quát lớn:
- Tuấn! Ai cho mi đánh nhau hả?
- Con!.........
- Đánh nhau này! Bố cậu không cho cậu giải thích đã đánh cậu. Đây là lần đầu tiên Bố cậu đánh cậu.
- Ai dạy cho mi đánh nhau hả? Đúng là hư hỏng rồi. Dứt lời Bố cậu lại đánh cậu.
- Tau cấm mi lần sau không được đánh nhau nữa nếu không thì đừng có trách tau.
Thấy Bố cậu đánh cậu em gái cậu chạy lại khóc thút thít:
- Bố, tại sao Bố lại đánh anh ấy, thằng Tùng nó lấy bánh của con, anh con giúp con đòi lại bánh mà.
- Mày còn bênh nó hả, tao đánh luôn cả mi.
Nói đoạn Bố cậu dơ roi lên định đánh em cậu, cậu chạy lại ôm lấy em cậu vừa khóc vừa nói:
- Không được đánh em con, Bố không được đánh em con.
Bố cậu tức giận quẳng cây roi xuống đất đi vào nhà mặc kệ hai anh em cậu ôm nhau mà khóc.
Cũng khá lâu rồi cậu lén đi học võ, cậu muốn mình thực sự mạnh mẽ, cậu muốn bảo vệ em gái cậu, không ai có thể làm hại được em gái cậu nữa. Nhưng chuyện gì cũng không thể dấu diếm được lâu. Hôm đó lúc cậu vừa đi học võ về thì thấy bố cậu đã cầm sẵn cây roi trên tay, vừa thấy cậu về, bố cậu chạy ra nắm lấy tay cậu kéo vào sân.
- Ai cho mi đi học võ hả? Học võ để ăn cướp à? Để đi giết người à?
- Con............
- Học vỏ này, hôm nay tao phải dạy dỗ mi.
Em gái cậu lại chạy lại mắn chặt lấy tay Bố cậu vừa khóc vừa nói:
- Bố, Bố đừng đánh anh con.
Bố cậu mắt trừng trừng hét lớn:
- Mi tránh ra, nếu không tao sẽ đánh luôn mi.
- Con không tránh.
- Không tránh này.... Vừa nói Bố cậu vừa tát cho em gái cậu một cái khiến em gái cậu ngã nhào xuống đất. Đau quá, em gái cậu khóc toáng lên:
- Hu hu, Mẹ ơi! Sao Bố đánh con.
Cậu chạy lại ôm lấy em gái cũng hét lên:
- Tại sao Bố lại đánh em con. Con ghét Bố.
Bị cậu lớn tiếng Bố cậu giận dữ nỗi gân cổ hét:
- Mi ăn nói với Bố mi như thế à?
Nói xong Bố cậu quất cho cậu thêm vài ba roi nữa. Rồi lại nén cây roi xuống đất:
- Tau cấm mi không được đi học võ nữa nghe chưa. Dạo ni không
có Mẹ mi hư rồi. Nói đoạn Bố cậu vào nhà mặc kệ cho hai anh em cậu vẫn đang khóc ngoài sân.
Rồi Bố cậu lấy vợ hai. Tưởng rằng cậu sẽ được yêu quý như trước. Cậu sẽ được sống lại hạnh phúc như ngày xưa. Nào ngờ Bà ấy đúng là một Bà "gì ghẻ". Nhân gian nói không sai: "Mấy đời bánh đúc có xương. Đời nào gì ghẻ lại thương con chồng."Bà ta suốt ngày bắt cậu làm việc. Sai cậu làm hết việc này đến việc khác. Rồi Bà ta sinh cho Bố cậu một thằng con trai. Sinh cho cậu một đứa em trai. đúng là Mẹ nào con nấy, không khác gì tính Mẹ nó.Năm nay cậu 12 tuổi, bệnh tim của em cậu càng ngày càng nặng rồi cũng Bỏ cậu mà đi. Cậu buồn, cậu khóc, cậu ghét Bố, cậu ghét Bà ấy, Cậu ghét đứa con Bà ấy, Cậu ghét gia đình này, cậu ghét tất cả. Cậu càng ngày lại càng bị Bà ta ăn hiếp, bóc lột sức lực nhiêu hơn, việc gì cũng đến tay dù to hay nhỏ. Cậu không nghe lời Bà ấy thì bà ấy đánh đập mắng mỏ. Không có việc gì là vừa ý bà ta cả. Lúc đầu cậu cũng cải lại, nhưng ai sẽ là người bênh cậu đây, ai sẽ bảo vệ cậu đây. Trước đây còn có em gái cậu. Nhưng giờ chỉ còn một mình cậu. Cậu nhẫn nhịn, rồi trần tính dần không nói chuyện, không cười. Cậu buồn không ai biết, khóc không ai hay. Nhiều lần cậu đã nghĩ đến cái chết, chỉ cần chết là cậu sẽ được gặp Bà, gặp Mẹ, gặp em gái. nhưng cậu lại không thể. Những lúc buồn cậu khóc, cậu lại nhớ đến Bà, đến Mẹ, đến em gái cậu lại lấy sợi dây chuyền của Bà tặng cậu, cậu lại có thêm dũng khí để sống. Cậu ước một ngày nào đó khi nhắm mắt lại sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa, lúc đó cậu sẽ được gặp được những người cậu yêu thương............
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top